Hạ Hồng Nghiệp gần như rít gào.
Ngoài dự đoán Hạ Linh lại rất bình tĩnh, đôi mắt đen như vực sâu biển cả, lạnh
nhạt sâu thẳm.
Có câu Từ Kính Sinh nói rất đúng, tất cả sự ngu xuẩn đều phải trả giá.
"Ba.." Cô nhẹ giọng nói, lông mi run run: "Con và A Hoài cũng là người thân
nhất của ba, nhưng ba chưa bao giờ nhắc tới mẹ trước mặt chúng con, vì sao?"
Hạ Hồng Nghiệp ngẩn người, lập tức cứng họng.
"Có vài thứ, đã qua rồi, nên để nó phai nhòa theo thời gian, dù người thân nhất
muốn thấy cũng không đủ dũng cảm để bới ra phơi nắng dưới ánh mặt trời."
"... A Linh, ba không có ý ép buộc con." Giọng điệu nặng nề, suy sụp.
Yêu càng sâu, trách nhiệm càng nặng.
Hạ Linh kéo ông ta ngồi xuống sô pha rồi quay lại nhặt dép đi trong trên sàn
nhà đặt trước mặt Hạ Hồng Nghiệp, nhoẻn miệng cười: "Ba, thay dép đã."
Lần này, Hạ Hồng Nghiệp không từ chối.
Chỉ ngăn cô ấy: "Để tự ba."
Nhưng Hạ Linh lại không buông tay, vừa làm vừa cảm khái: "Còn nhớ lúc còn
nhỏ, mỗi lần về tới nhà, ba đều tự cúi xuống, ngồi xổm thay dép đi trong nhà
cho con và A Hoài."
Đôi mắt Hạ Hồng Nghiệp toát ra hồi ức và hoài niệm: "A Hoài sợ ba, cho nên
đứng rất ngoan ngoãn, không dám lộn xộn; ngược lại là con, không nghe lời cứ
thích nhích tới nhích lui."
"Bởi vì con biết, ba chiều con, thương con nên dù có lộn xộn cũng sẽ không bị
đánh."
Hạ Hồng Nghiệp cười: "Cho nên con mới có tự tin tùy hứng làm bậy, dù sao ba
cũng sẽ không bắt con làm thế này thế kia, đúng không?"
Hạ Linh không phủ nhận, thay giày xong, đứng lên, cô bé nghịch ngợm năm đó
bây giờ đã trở nên duyên dáng yêu kiều: "Nhưng sự tự tin đó là ba cho con."
"..."
"Ba, hôm nay coi như là lần cuối cùng, đừng truy cứu tiếp, được không?"
Hạ Hồng Nghiệp lạnh lùng híp mắt: "Con cầu xin thay Từ Kính Sinh?"
"Người râu ria, không đến mức đó."
"Ồ? Vậy thì vì sao không cho ba truy cứu nữa? Dù sao cũng phải có lý do."
Hạ Linh ngưng lại, ánh mắt không gợn sóng: "Bởi vì, không cần thiết."
Hạ Hồng Nghiệp quan sát kỹ ánh mắt của cô.
Sau một lúc lâu, mới thu hồi tầm mắt.
Trầm giọng: "Chỉ mong con nói được làm được, con gái của Hạ Hồng Nghiệp
ba sẽ không ngã vào cùng một cái hố hai lần."
Ngụ ý, nếu ngã xuống, vậy không xứng làm con gái Hạ Hồng Nghiệp!
"... Con biết, thưa ba."
Cuộc nói chuyện của hai cha con dừng lại tại đây.
Tuy Hạ Hồng Nghiệp vẫn chưa thực sự hứa hẹn điều gì, nhưng Hạ Linh biết
ông ta sẽ không gây chuyện với Từ Kính Sinh nữa.
...
Bệnh viện.
"Chủ tịch Từ, tôi mời điều dưỡng..."
"Không."
"Nhưng tình hình của ngài bây giờ phải có người chăm sóc."
"Tôi còn chưa liệt."
"Vậy..." Đôi mắt thư ký do dự.
Khuôn mặt Từ Kính Sinh trầm như nước: "Cứ làm theo lời tôi nói."
"... Vâng."
Đêm dài từ từ trôi qua, ánh trăng vô biên.
Hôm sau, thứ đầu tiên Thẩm Loan nhìn thấy khi thức dậy là ánh nhìn chăm chú
của người đàn ông.
Kinh ngạc trong nháy mắt, ánh mắt bớt mơ màng, thần kinh cũng thả lỏng theo:
"Anh đang làm gì vậy?"
"Ngắm em."
Thẩm Loan oán trách: "Em có gì đẹp?"
"Gia đói bụng."
"?" Đùa cái gì vậy? Ông nói gà bà nói vịt.
Quyền Hãn Đình: "Bởi vì em — sắc đẹp thay cơm."
Cho nên anh đói bụng mới ngắm.
Thẩm Loan: "..."
"Miệng vết thương cảm thấy thế nào rồi?"
"Không có vấn đề gì lớn."
Thẩm Loan lại thử độ ấm trên trán người đàn ông, sau khi xác định bình thường
mới yên lòng.
Ăn xong bữa sáng, ông Trâu cũng tới.
Ngoài chuyện đổi thuốc cho Quyền Hãn Đình ra, còn mang theo thuốc đông y
điều chế suốt đêm, giao cho Thẩm Loan, dặn dò: "Một ngày ba lần, mỗi lần
dùng bao nhiêu tôi đã ghi trên gói thuốc, cứ thế mà làm."
Thẩm Loan ghi nhớ, tiễn ông Trâu rời đi, sau khi quay về lại phát hiện Quyền
Hãn Đình đang ngồi trên sô pha đã bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cô thả nhẹ bước chân đắp chăn lông cho anh.
"Lục ca, em có chuyện muốn nói —"
Lục Thâm lỗ mãng hấp tấp từ trên lầu xuống, vừa mới mở miệng nói mấy chữ
đã bị ánh mắt sắc bén của Thẩm Loan cắt đứt, đột nhiên im bặt.
Mấy chữ chưa nói hết chỉ có thể nuốt lại vào bụng.
Tay chân nhẹ nhàng không khác gì một con mèo đang bước đi, xem xét rồi quay
đầu nhìn về phía Thẩm Loan, môi giật giật: "Ngủ rồi?"
Thẩm Loan ném cho anh ta một ánh mắt "nói thừa".
Tiểu thất gia sờ sờ cái mũi, cười mỉm giảm bớt xấu hổ.
Bỗng nhiên, anh ta giơ tay chỉ chỉ bên ngoài, đây là muốn Thẩm Loan... ra
ngoài nói chuyện?
Thẩm Loan nhướng mày, nghĩ nghĩ, đi ra ngoài theo anh ta.
Trong vườn hoa.
"Tiểu thất gia tìm tôi có việc?"
"Khụ... Gọi tiểu thất gia làm gì, trực tiếp gọi là Lục Thâm được rồi."
Thẩm Loan cười như không cười: "Thích hợp sao?"
"Sao lại không thích hợp? Bảo cô gọi thì cứ gọi đi!"
"Ồ. Anh tìm tôi có chuyện gì?"
"...Hôm nay ông Trâu đến đúng không?"
"Vừa về rồi."
"Ông ấy nói cơ thể của lục ca thế nào rồi?"
Thẩm Loan lia mắt đánh giá anh ta từ trên xuống dưới.
"Xuýt... Ánh mắt này của cô là có ý gì hả?"
Thẩm Loan: "Tất cả đều tốt."
Lục Thâm nhẹ nhàng thở ra, nhưng lại nhíu chặt mày: "Cô có thành kiến với
tôi."
Anh ta dùng câu trần thuật.
Lần đầu tiên Thẩm Loan phát hiện người này cũng không quá ngu: "Sao lại nói
thế?"
"Ánh mắt vừa rồi của cô!"
"Ánh mắt làm sao?"
"Rõ ràng khinh thường tôi!"
"... Ồ."
Ồ?
Cứ như vậy?
Hết rồi?
Vẻ mặt của Lục Thâm không khác gì chó ăn cứt, thế mà cô ta cũng nói!
Thẩm Loan nhún nhún vai, vẻ mặt vô tội.
"..." Đâm vào tim tiểu thất gia rồi.