Thẩm Xuân Giang không nghĩ rằng Thẩm Khiêm lại không bỏ qua.
Đứa con trai của ông ta nhìn thì dịu dàng, nhưng thực ra rất lạnh nhạt. Nói dễ
nghe một chút đều xem mọi chuyện không liên quan đến mình, nói khó nghe là
trời sinh vô tâm.
Ánh mắt ông ta sâu xa:
"Tất cả những gì con bé muốn chỉ là giữ chức giám đốc dự án."
"Không thể nào."
Thẩm Khiêm lắc đầu cười nhạt, ngón trỏ xoay quanh thành cốc, uyển chuyển lại
thản nhiên mang một chút thoải mái.
Lại giống như lười biếng.
Nhưng trong mắt Thẩm Xuân Giang biểu hiện đó của anh ta là không hề "để ý"
khiến ông ta không khỏi nhíu mày:
"Ý con là sao?"
"Cách đây không lâu Thẩm Loan mới giành được vị trí mảnh đất Cạnh Lâm,
bây giờ, bộ phận dự án đang âm thầm quan sát, đang tích cực chuẩn bị hoàn
thành dự án vịnh Thạch Tuyền, không ngại khó ngại khổ. Con nghe nói bọn họ
tự giác tăng ca, nhưng chưa từng tìm kế toán để phải thanh toán lương làm thêm
giờ. Theo lý thuyết, bây giờ đang là lúc con bé kiêu ngạo đắc ý, tràn đầy tư tin."
Thẩm Xuân Giang càng nghe, lông mày càng nhíu chặt.
Thẩm Khiêm làm như không thấy, vẫn tiếp tục nói:
"Với tiền đề như vậy, con tin chắc rằng bất kỳ ai cũng không cảm thấy vị trí họ
đang ngồi khó giữ được. Đã như vậy, tại sao con bé lại vì lí do này mà mở
miệng đe dọa?"
Mà còn đe dọa cả cha mình.
Theo hiểu biết của Thẩm Khiêm về cô, Thẩm Loan tuyệt đối không làm như
vậy.
Sau đó---
"Ba không lừa con chứ?"
Thẩm Khiêm nói giống như đang đùa, nếu như cẩn thận quan sát sẽ không khó
nhìn ra đáy mắt anh ta chứa đầy sự tĩnh mịch và u ám.
Mặt Thẩm Xuân Giang trở nên nghiêm túc, đặt ly rượu xuống, đáy li đập lên
bàn phát ra một tiếng động.
Tức giận hét lớn: "A Khiêm, thái độ của conlà sao?! Mặc dù cánh của con đã
cứng rồi nhưng đừng bao giờ quên rằng mọi thứ hiện tại con đang có đều là nhà
họ Thẩm cho con! Không có ba thì con chẳng là gì cả."
Hàm ý vậy mà lại cho rằng bản thân ông ta ngang bằng với cả nhà họ Thẩm..
Thật không biết nên cười ông ta cuồng vọng hay là ngu xuẩn.
"Xin lỗi."
Thẩm Khiêm rũ mắt, trông rất cung kính.
Nhưng anh ta xin lỗi vì điều gì thì lại không hề nhắc đếni.
Sắc mặt Thẩm Xuân Giang dần dịu lại:
"Chuyện này không có lần sau."
"Vâng. Ba còn chuyện gì khác không?"
Thẩm Xuân Giang xua tay:
"Rượu uống cũng đủ rồi, chúng ta trở về đi."
Ông ta định nói bóng gió với Thẩm Khiêm về chuyện chuyển nhượng cổ phần
không nên có thái độ gay gắt và sẽ có biện pháp giải quyết.
Đáng tiếc, ông ta còn chưa nói ra thì đã khơi dậy sự nghi ngờ của Thẩm Khiêm.
Chỉ sợ nếu ông ta nói thêm một chữ nữa, mọi chuyện sẽ hoàn toàn bị phơi bày.
Vì vậy Thẩm Xuân Giang không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Không chỉ thế, phải tránh xa đứa con trai nhạy bén này, chỉ thế mới bảo đảm
bản thân không bị nhìn thấu.
Thẩm Xuân Giang đứng dậy, cầm áo khoác đi thẳng ra ngoài.
Thực sự không muốn ở lại với Thẩm Khiêm một chút nào.
Thẩm Khiêm ngồi tại chỗ, ngẩng đầu nhìn bóng lưng của cha mình cho đến khi
ông ta biến mất, trong mắt anh ta là sóng ngầm mãnh liệt.
Bỗng nhiên, anh cầm ly rượu trước mặt, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Trên môi dần hiện ra một tia giễu cợt, kèm theo mùi rượu, cóý vị khó hiểu.
...
Thẩm Khiên tính tiền ra khỏi "Quán rượu nhỏ", anh ta nhìn bốn phía, không
ngạc nhiên khi anh không nhìn thấy Thẩm Xuân Giang.
Anh ta lạnh nhạt mỉm cười.
Không tiếp tục tìm kiếm.
Đều nói trời sinh cha con máu mủ tình thâm, Thẩm Khiêm hiểu Thẩm Xuân
Giang cũng như anh ta hiểu chính mình.
Mà Thẩm Xuân Giang chỉ lo cho bản thân, nhưng quên rằng thái độ vội vàng
của ông ta mới dễ dàng khiến người khác nghi ngờ.
Ở nhà họ Thẩm, cha và con chính là hoàng đế và quần thần.
Mà "nhà" cũng không phải là "nhà", sóng gió và mưu mô trong đó có thể sánh
với chốn cung đình xưa.
Đợi chừng hai phút, một chiếc Mercedes dừng lại trước mặt anh.
Thẩm Khiêm mở cửa sau, khom người ngồi vào trong.
Vừa ngồi xuống, Đàm Diệu liền lái xe rời đi.
"Thẩm tổng, hôm nay nhanh như vậy?"
Đàm Điệu nhìn qua gương chiếu hậu đúng lúc nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của
Thẩm Khiêm.
Thẩm Xuân Giang nói: "Uống một ly" đương nhiên không chỉ vì uống rượu,
cuộc trò chuyện giữa việc cụng ly mới là mấu chốt.
"Ừ."
Nhìn thấy vẻ mặt anh ta mệt mỏi, không muốn nói nhiều nên Đàm Diệu biết
điều không hỏi nữa.
Đàm Diệu vốn là thư ký của Thẩm Khiêm sau đó mới trở thành bạn.
Có những giới hạn nhất định không phải chỉ vẽ ra cho vui.
Nếu không tuân thủ nghiêm ngặt, không biết giới hạn thì sếp cũng không thể để
anh ta làm việc nhiều năm như vậy.
Đang lúc này, Thẩm Khiêm đột nhiên lên tiếng.