"Cũng bao gồm cả việc càn rỡ với anh sao?" Cô lật lọng.
Quyền Hãn Đình sững sờ, chợt thấp giọng bật cười, giọng nói trầm thấp lộ ra
chút gợi cảm —
"Đương nhiên."
"Vậy bản đồ này..." Thẩm Loan nhướng mày, mắt lộ ra dò hỏi.
"Bà để anh cho em nhìn đường, sau này về nhà cho dễ."
Về nhà...
Trong lòng Thẩm Loan hơi rung động, đây là đang ngầm ủng hộ, chống lưng
cho cô sao?
"Được." Cô nhoẻn miệng cười.
Lời đã nói ra, Thẩm Loan cũng không đặt nặng tâm lý.
Hai người tiếp tục chơi ghép hình, lần này rõ ràng nhanh hơn, chưa đến một
tiếng đã xong.
Đảo Chiếm Ngao thần bí, giờ phút này gần ngay trước mắt.
"Nơi này là nhà tù tra tấn, đây là trưởng lão đường..." Nói một chỗ, Quyền Hãn
Đình lại chỉ cho cô xem.
Thẩm Loan nhìn cẩn thận, thỉnh thoảng gật đầu.
"Nhớ kỹ chưa?" Anh hỏi.
"... Phải nhớ à?" Nao nao.
"Đương nhiên."
"Nhưng mà..."
"Không nhớ đường, làm sao về nhà?"
Một câu, lập tức chọc trúng uy hiếp của Thẩm Loan, cô cong môi cười: "Được,
em nhớ mà."
Sau đó là quá trình cố gắng dạy, rồi đến quá trình liều mạng để nhớ.
Mặt trời buổi chiều xuyên qua cửa sổ, dịu dàng chiếu lênhai người, giống như
được tắm gội dưới ánh nắng vàng rực.
Đẹp đẽ như có thêm filter.
Chỉ là bỗng nhiên tiếng chuông di động vang lên phá hủy cảnh tượng tốt đẹp
này, Thẩm Loan nhìn màn hình hiển thị, trực tiếp cúp máy, sau đó lưu loát tắt
máy.
Thẩm Xuân Giang: "..."
Quyền Hãn Đình hỏi là ai.
Cô gái nhẹ nhàng bâng quơ: "Người không quan trọng."
Anh cũng không chú ý, tiếp tục nói cái vừa rồi.
Lại qua nửa tiếng.
"...Vậy đó, nhớ kỹ chưa?"
"Ừ." Thẩm Loan gật đầu, trong đầu theo bản năng phác họa toàn bộ bản đồ
Chiếm Ngao, mọi thứ sinh động hiện lên trước mắt.
Quyền Hãn Đình cười lấy bật lửa, châm lửa, rất nhanh, mảnh ghép hoàn chỉnh
hóa thành tro tàn.
Cũng không biết là làm bằng chất liệu gì, cho dù hóa thành tro cũng không thổi
bay.
Vẫn là một bức bàn đồ hoàn chỉnh.
Quyền Hãn Đình dùng khăn giấy bọc lại, ném vào thùng rác, lúc rơi xuống lúc
này mới thật sự biến thành "Tro tàn", cuối cùng không nhìn ra hình dáng ban
đầu.
Mà trên sàn nhà, không lưu lại bất kỳ dấu vết cháy đen nào.
Xem ra, nhà họ An có trình độ khoa học kỹ thuật dẫn đầu thời đại này, có thể
nói, đây là một sự tồn tại khổng lồ không thể lay động.
Ngài Trâu từ thang máy đi ra, tiếp đón Thẩm Loan: "Nhóc con, cháu tới rồi."
Đến rồi, lại đến giờ uống thuốc.
Quả nhiên —
Cô đi qua, đã bị nhét một chén thuốc đen sì, ngài Trâu bĩu môi, đưa mắt ra hiệu
nhìn phòng: "Cháu đưa qua đi."
Thẩm Loan nhìn dáng vẻ gấp không chờ nổi muốn vứt củ khoai lang nóng bỏng
tay, nhịn không được giật giật khóe miệng.
Quyền Hãn Đình là ma quỷ sao?
Không phải. Nhưng cũng không tốt hơn ma quỷ là bao.
...
Không chỉ ngài Trâu, mà ngay cả Tam gia cùng Ngũ gia đều cố gắng tránh việc
đưa thuốc này.
Thật sự tốn công nịnh nọt, còn động một chút đã bị Quyền Hãn Đình nhăn mặt.
Còn về Lục Thâm, hận không thể trốn thật xa.
Chỉ có Thẩm Loan có thể kiểm soát anh.
Bởi vậy, nhiệm vụ đưa thuốc quang vinh này tất nhiên rơi xuống trên đầu cô.
Quyền Hãn Đình giận ai, chứ không giận cô; cau có với ai, cũng sẽ không như
vậy với cô
"Tới đây, uống thuốc."
"... Không uống."
Thẩm Loan nhướng mày: "Nguyên nhân?"
"Để lâu một chút cho bớt nóng."
"Em thử qua rồi, không nóng.."
Quyền Hãn Đình: "..."
"Đừng tìm cớ, uống đi kẻo nguội." Thẩm Loan giống như đang dạy dỗ đứa trẻ
không nghe lời.
Người đàn ông nhìn cô, nhìn không chớp mắt, trong lòng mềm nhũn..
Đừng nói là thuốc, ngay cả độc dược, anh cũng uống đến cam tâm tình nguyện.
Ai bảo anh thích cô như bảo bối chứ?
"Ép đút anh."
"Được."
"Dùng miệng."
"..."
Cuối cùng vẫn thỏa mãn ham muốn xấu xa của người đàn ông, một chén thuốc
ngoan ngoãn xuống bụng.
Đương nhiên, miệng Thẩm Loan cũng sưng lên.
Đầu năm nay, làm "điều dưỡng" này cũng không dễ dàng, không chỉ có chăm
ăn cùng chơi trò ghép hình, còn phải hôn hôn nữa.
Rất nhanh, thuốc có tác dụng.
Quyền Hãn Đình bắt đầu mệt rã rời.
Thẩm Loan để anh lên lầu nghỉ ngơi, người đàn ông lại bắt đầu chơi xấu: "Em
lên cùng anh."
Lúc này Thẩm Loan không đồng ý, cô còn có một đống tài liệu chưa xử lý
xong.
Quyền Hãn Đình rất bối rối, cũng tuyệt đối ương ngạnh, nhưng thấy thái độ
Thẩm Loan kiên quyết, anh cũng không hề miễn cưỡng, ngoan ngoãn lên lầu.
Chỉ là bóng dáng cô đơn, thấy thế nào cũng giống như con chó lớn bị chủ nhân
ghét bỏ.
Bi thương rồi lại bi thương.
Được rồi, Thẩm Loan nhìn lại mềm lòng muốn chết.
Nhưng mà cô còn có chuyện lớn phải làm...
Tuy rằng đã sớm đoán được Thẩm Xuân Giang sẽ tìm tới cửa, lại không ngờ
động tác nhanh như vậy.
Xem ra, lúc này thật sự đã tỉnh táo, muốn tính sổ.
Đáng tiếc, đã muộn rồi.
Một lần nữa khởi động lại máy, nhìn màn hình, đã thấy hai mươi mấy cuộc gọi
nhỡ.
Thẩm Loan định gọi lại, không ngờ Thẩm Xuân Giang lại gọi lại lần nữa.
Cô cười nhạo một tiếng, nhận—
"Thẩm Loan, rốt cuộc con đang làm cái quỷ gì thế?! Điện thoại, điện thoại
không nghe; người, người cũng không tới công ty. Con còn muốn làm giám đốc
dự án nữa không?! Không muốn làm cứ việc nói thẳng, Minh Đạt cũng không
thiếu một người!"
Gào lên như một con sư tử cuồng nộ.
Nếu hai người mặt đối mặt, chỉ sợ Thẩm Loan đã bị ông ta phun cả mặt đầy
nước miếng.
Ngay khi Thẩm Xuân Giang mở miệng nói câu đầu tiên, Thẩm Loan đã đoán
trước đẩy điện thoại ra xa, chờ ông ta gào thét xong, mới chậm rãi mở miệng —