"Uống không?" Cô cười.
Lục gia ngoan ngoãn gật đầu.
Những người khác: "..."
Không phải sẽ từ chối sao?
"Đút cho anh." Anh không động đậy, chỉ há mồm.
Thẩm Loan biết nghe lời phải, đút một muỗng vào miệng người đàn ông.
Thiệu An Hành: "..."
Lục Thâm: "..."
Một họng cẩu lương nện thẳng vào mặt, quá đau!
Đảo mắt một tuần đã trôi qua.
Tình trạng cơ thể của Quyền Hãn Đình cơ bản đã ổn định, cánh tay bị thương
cũng từ từ hồi phục.
Kỳ nghỉ của Thẩm Loan kết thúc, tiếp tục phải quay lại Minh Đạt đi làm.
Tuy nghỉ mấy ngày, trong khoảng thời gian đó cũng không hỏi han gì đến
chuyện công việc, nhưng bộ phận dự án vẫn ngay ngắn trật tự, không cần cô
nhọc lòng.
"Tổng giám đốc Thẩm."
"Chào tổng giám đốc Thẩm."
"..."
Thẩm Loan chân trước vừa mới vào văn phòng, chân sau Quan Hân Đồng đã
theo vào, trong tay là một đống tài liệu.
Sau đó là báo cáo công việc, một người nghe; một người mở ra, một người ký
tên.
Giải quyết xong tất cả công việc trong một buổi sáng.
Thẩm Loan cảm thấy hiệu suất vẫn vậy, nhưng vẻ mặt Quan Hân Đồng lại sùng
bái.
"Sao lại nhìn tôi như vậy?"
"Nghiên cứu một chút xem thiên tài trông như thế nào."
"Phát hiện có ba mắt, hai mồm hả?"
Quan Hân Đồng: "..."
Những ngày gió êm sóng lặng cứ thế trôi qua, nhưng Thẩm Loan biết, yên lặng
trước bão táp sẽ không tiếp tục lâu nữa.
Cô và Thẩm Xuân Giang đã hoàn toàn trở mặt.
Tuy trước mắt cô chiếm thế thượng phong, nhưng mọi chuyện lúc nào cũng có
thể thay đổi.
Bằng sự hiểu biết hai kiếp đối với người này, Thẩm Xuân Giang tuyệt đối sẽ
không chịu để yên.
Bây giờ yên lặng chỉ là đang tích lực lượng, chờ thời cơ chín mùi ông ta sẽ
không chút do dự ra tay, cho kẻ địch một đòn trí mạng.
Chẳng sợ, người này có là con gái ruột của ông ta đi chăng nữa cũng tuyệt
không nương tay.
Thẩm Loan đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng lại không ngờ ngày này đến nhanh tới
vậy...
"Về nhà." Thẩm Khiêm hiền hậu chìm trong giá lạnh vang lên.
Thẩm Loan cầm di động, nghe vậy, mày đẹp nhẹ nhướng: "Có việc sao?"
"Ừm."
Trò chuyện kết thúc, bên kia cúp trước.
Thẩm Loan trầm ngâm một lát, quyết định về xem.
...
Xe dừng ở nhà cũ cửa.
Quản gia Chu chào đón, mở cửa xe cho cô, vẻ mặt cung kính, động tác thuần
thục.
Thẩm Loan đứng thẳng: "Cảm ơn."
Nói xong, lập tức hướng vào trong.
"Cô ba..." Chu Khánh Phúc đột nhiên mở miệng.
Bước chân dừng lại, cô quay đầu lại dò hỏi.
"Cô... cẩn thân bước chân."
Thẩm Loan nhìn mới phát hiện ở cửa nhiều thêm một bậc thang, vì cùng màu
với mặt đất cũng không đánh dấu, cực dễ bị vấp ngã: "Sửa từ khi nào?"
"Không lâu trước đây."
Thẩm Loan cười khẽ, bỗng nhiên cảm khái: "Nên cẩn thận một chút."
Nói xong bước qua để lại bóng dáng thẳng thắn cho Chu Khánh Phúc.
Người sau ngây người, nhớ lại vẻ mặt cười như không cười của cô, trong lòng
đột nhiên rùng mình.
Không biết vì sao, trong đầu nhớ lại tình trạng lúc mới gặp Thẩm Loan —
Ngõ nhỏ thật sâu, hẻm nhỏ âm u, thiếu nữ mặc váy trắng chiếc xe đẩy cũ kỹ lạc
hậu bước ra khỏi đó, tóc dài đen nhánh, đôi mắt trong vắt, ánh mặt trời chiếu
vào gương mặt tái nhợt của cô, gần như trong suốt.
Cô rất gầy, từ xa nhìn lại không khác gì cây gậy trúc, cảm giác như gió chỉ cần
thổi nhẹ một cái sẽ ngã xuống.
Bóng dáng gầy yếu khiến người ta đau lòng.
Thiếu nữ hơi co quắp nhưngkhông hoảng loạn.
Ông ta mở cửa x echo cô, cô khom người ngồi vào, non nớt nhưng không mất
phẩm cạch, biết nghe lời phải.
Khi đó, Chu Khánh Phúc cảm thấy cô gái này không đơn giản.
Có lẽ thật sự đơn thuần yếu đuối, có lẽ tất cả đều chỉ là ngụy trang mà biến
thành biểu hiện giả dối, thời gian sẽ chứng minh tất cả.
Bây giờ xem ra, có lẽ là loại thứ hai.
...
"Vất vả cũng không sao cả, mấu chốt là... nhớ nhà."
Thẩm Loan vừa vào cửa đã nghe thấy âm thanh đáng lẽ ra sẽ không ở đây.
Bước chân cô dừng lại, sắc mặt đen dần.
Giây tiếp theo, đôi môi nở một nụ cười nhạt, bước nhanh về phía trước.
"Cô, ba..." Người làm thấy toàn bộ quá trình biến hóa cảm xúc của cô, nơm nớp
lo sợ mở miệng, đưa dép đi trong nhà qua.
Thẩm Loan đổi giày, lại nói cảm ơn.
Động tĩnh lớn như vậy tất nhiên khiến mấy người trong phòng khách chú ý,
Thẩm Xuân Giang, Dương Lam cùng quay đầu lại, còn một người nữa cũng
nhìn về phía cô.
Người phụ nữ nở nụ cười đoan trang, đôi mắt hẹp dài giống y hệt Thẩm Xuân
Giang.
Ở tỉnh Việt nửa năm, ngoài sắc mặt hơi tiều tụy, khí chất đoan trang nhàn nhã
lại không mảy may thay đổi —
Vẫn làm ra vẻ dối trá trước sau như một.
Không sai, Thẩm Như đã quay lại!
Nghênh ngang ngồi giữa Thẩm Xuân Giang và Dương Lam, một nhà ba người
nói nói cười cười.
Mà Thẩm Loan đã đến không thể nghi ngờ đã phá hủy không khí hài hòa này.
Sắc mặt Thẩm Xuân Giang sắc lạnh: "Sao con lại về nhà?"
Đều nói trái tim phụ nữ sâu như đáy biển, âm tình bất định, thay đổi bất thường,
nhưng Thẩm Loan cảm thấy Thẩm Xuân Giang cũng là một người xuất sắc
trong đó.
Trước kia đau lòng cô biết bao, quan tâm biết bao là một người ba hiền từ, bây
giờ lại có lạnh nhạt bao nhiêu, xa cách bao nhiêu không khác gì kể địch.
Cũng may, cô chưa bao giờ ôm hy vọng với người này nên bây giờ cũng không
cảm thấy đau lòng.
"Ba" Cô cười không chút để ý, giống như không hề phát hiện ra địch ý của đối
phương, mi mắt cong cong: "Mọi người đều ở hả? Chị cả về từ khi nào vậy? Ở
mấy ngày?"
Vừa nói vừa đến phòng khách.
Dương Lam lạnh mặt, không mở miệng.
Thẩm Như cười nhạt chống đỡ, vô cùng vô tội.
Thẩm Xuân Giang trực tiếp bắt đầu mắng: "Con con nói như thế là có ý gì? Ở
mấy ngày? Ha —"
Cười lạnh đập vào mắt.