Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 638

Nửa đêm, nhà cũ nhà họ Thẩm.

Thẩm Như đợi một buổi trưa cộng thêm nửa buổi tối, nuốt không trôi, đứng

ngồi không yên, nhưng bên phía Cảnh Ngạo lại chậm chạp không hề hồi âm.

Vẫn là cái điện thoại bị bể màn hình, cô ta nắm chặt trong lòng bàn tay, vô thức

dùng sức.

"A Như, sao còn chưa ngủ?"

Là Dương Lam.

"Còn có chút việc chưa xử lý xong."

"Đừng mệt mỏi quá."

"Con biết rồi, mẹ đi ngủ trước đi."

Ngoài cửa như có như không thở dài một tiếng, cho dù truyền vào bên trong thì

cũng không thể nghe thấy.

Trước khi đến tỉnh Quảng Đông, hai mẹ con đã từng trở mặt cãi nhau một lần,

khi đó, Thẩm Như đã nhìn thấu Dương Lam, ở trong cảm nhận của bà ta, con

gái vĩnh viễn không thể so được con trai, cho dù là mình hay là Thẩm Yên, cộng

lại thì cũng không thắng nổi một mình Thẩm Khiêm.

Hạt giống oán trách cứ như vậy mà mọc rễ, lúc bị tổng giám đốc chi nhánh chèn

ép uy hiếp, bị Cảnh Ngạo cưỡng bức, bị Thẩm Loan tính kế, viên hạt giống này

dùng tốc độ kinh người để sinh trưởng nảy mầm.

Thẩm Như có đôi khi sẽ nhịn không được mà nghĩ, nếu lúc trước Dương Lam

có thể dùng hết tất cả khả năng cầu xin cho cô ta, có phải thì cô ta sẽ không cần

đến tỉnh Việt không?

Không đến tỉnh Việt, vậy sẽ không gặp được Cảnh Ngạo, cũng sẽ không mất đi

trong sạch cùng tự do.

Càng không để Thẩm Loan thuận lợi tiến vào tập đoàn, ngồi vào vị trí giám đốc

bộ phận dự án.

Tuy nói mẹ con không thể kết thù trong một đêm, nhưng trong lòng Thẩm Như

trước sau vẫn có khúc mắc, khó có thể thoải mái được.

Có lẽ Dương Lam cảm nhận được sự lạnh nhạt cùng xa cách của con gái, cũng

hiểu được điểm mấu chốt của vấn đề, định chuộc lỗi và đền bù, cho nên càng

thêm săn sóc, thậm chí tới mức cực kỳ cẩn thận.

Nhưng bà ta càng như vậy, trong lòng Thẩm Như lại càng hận thêm—

Nhìn đi, ngay cả bà ta cũng tự mình cảm thấy đã làm sai, vậy thì nhất định là

sai!

Hiện giờ hai mẹ con có thể duy trì mặt ngoài hài hòa, nói vài câu quan tâm

không mặn không nhạt, đã rất hiếm thấy rồi.

Thẩm Như nói hai ba câu đã đuổi được Dương Lam, hai mắt nhìn chằm chằm

màn hình di động, giống như đó là tia sáng duy nhất trong màn đêm.

Đáng tiếc, mười phút trôi qua.

Hai mươi phút qua đi.

...

Một tiếng trôi qua.

Không có bất kỳ tiếng động nào.

Cô ta cũng đã bị sự chờ đợi chán nản này làm mất hết tất cả kiên nhẫn, dường

như đã sắp suy sụp.

Thẩm Như có loại dự cảm, tiếp tục chờ đợi cũng sẽ lãng phí thời gian.

Vứt sự uy hiếp và đe dọa của người đàn ông ra sau đầu, Thẩm Như cắn răng gọi

điện thoại cho Cảnh Ngạo...

"Gia, điện thoại rung kìa." Bách Hợp ngồi ở mép giường, drap giường bao lấy

cơ thể đầy vệt đỏ loang lổ, nghe thấy tiếng chuông vang lên, cũng không tò mò

rình coi mà chỉ gọi lớn về phía phòng tắm.

Người bên trong dường như thoáng sững lại một chút, giọng nói trầm thấp hùng

hồn cùng với tiếng nước rào rào truyền tới lỗ tai cô ta: "...Không cần phải xen

vào."

Bách Hợp "à" một tiếng, rồi thật sự không hề để ý tới.

Quay lại nhìn gương trang điểm sửa lại mái tóc dài, vén một ra sau lưng, một ít

lại hất sang hai bên vai, drap giường nhẹ nhàng trượt xuống, rơi xuống vị trí

xương bướm*.

*Xương bướm là hai đốt xương dưới vai phân bố đối xứng hai bên lưng, nhiều

nữ diễn viên sẽ luyện tập xương bướm trước khi tham dự các sự kiện quy mô

lớn thì mới dám diện trang phục hở lưng khoét sâu hình chữ V. Muốn có xương

cánh bướm thì phương pháp này không hề khó, mỗi ngày bạn hãy dành một ít

thời gian để tập lưng, không những có thể làm cho đường sau săn chắc mà còn

giảm áp lực

Tóc đen như mực, da trắng như tuyết, nửa che nửa lộ, như ẩn như hiện.

Đối với bất kỳ người đàn ông mà tới nói, đều khó có thể kháng cự được sức hấp

dẫn như vậy.

Cảnh Ngạo tắm rửa xong rồi đi ra từ phòng tắm, nhìn thấy cảnh đẹp như vậy.

Người phụ nữ nghe thấy tiếng động, bỗng dưng quay đầu lại, mắt ngọc mày

ngài, tươi cười xán lạn, gọi một tiếng "Gia" mềm mại uyển chuyển, làm cả

người anh ta tê dại, hai mắt nóng lên.

"Đồ lẳng lơ, còn chưa đủ sao?" Nói xong, bước hai bước đến mép giường, duỗi

tay đẩy, người phụ nữ cũng thuận thế ngã xuống, Cảnh Ngạo đè lên cô ta.

"Gia, anh thật là hư ~"

"Hư chỗ nào? Vừa rồi còn làm cho em kêu cha gọi mẹ, sướng không biết trời

đất, lúc này mới qua vài phút đã trở mặt không nhận người sao?"

Đầu ngón tay trắng sáng của người phụ nữ di chuyển đến khóe miệng người đàn

ông, nhẹ xoa xoa: "Em nói chính là nơi này này, hư, xấu,."

"Sao nào, muốn gia dùng miệng hầu hạ?"

"Đáng ghét ~" Giả vờ giận dữ, khóe mắt mị hoặc: "Trong lòng ngài rõ ràng hiểu

ý em mà, còn nói bậy nữa..."

Một lòng Cảnh Ngạo đều bị cô ta làm cho rối bời: "Vậy thì đúng rồi, đàn ông

không xấu, phụ nữ không yêu."

"Ai nói không phải đâu?" Ánh mắt uyển chuyển ngầm có ý mời.

Đúng là Cảnh Ngạo đối với Thẩm Như có vài phần khác thường, nhưng cho dù

khác thường, anh ta cũng là đàn ông bình thường

Khuôn mặt kia của Bách Hợp có lẽ không xinh đẹp như Thẩm Như, nhưng điểm

thắng đó là tính cách tốt, cũng rất thức thời.

Ngựa hoang khó thuần có lẽ có thể mang đến ham muốn chinh phục, nhưng

cũng chỉ đôi khi mà thôi, còn ngựa cưỡi thường có tính nết ôn hòa — nhẹ

nhàng, ổn định, không cần lúc nào cũng lo lắng nó sẽ nổi điên.

Còn về phần kỹ thuật, cô gái này lại mạnh hơn Thẩm Như không biết bao nhiêu

lần.

Cảnh Ngạo không thể kiềm chế, cúi đầu hôn cô ta.

Người phụ nữ nghiêng mặt, để lại một đoạn cổ trắng nõn, người đàn ông cũng

không kén ăn, thuận nước đẩy thuyền hôn lên.

"Gia... hôm nay là lần đầu tiên của người ta, ngài lại lợi hại như vậy, thật sự

chịu không nổi..."

Không quan tâm lời này là thật hay giả, đều rất biết lấy lòng Cảnh Ngạo.

Anh ta rủa thầm một tiếng: "Tiểu yêu tinh!"

"Thật sự không được..." Ngoài miệng nói lời từ chối, nhưng bàn tay vòng lấy

cổ người đàn ông lại không chút thả lỏng.

Muốn từ chối lại ra vẻ mời chào, đúng là rất giỏi.

"Hôm sau được không?" Người phụ nữ chớp chớp đôi mắt ngập nước, tràn đầy

cầu xin.

Giống như sủng vật chờ chủ nhân yêu thương, giao phó tất cả sự tín tưởng và ỷ

lại của mình.

Đây là cảm xúc mà Cảnh Ngạo chưa bao giờ thấy được trong mắt Thẩm Như,

giờ phút này, bỗng nhiên anh ta cực kỳ thỏa mãn, ma xui quỷ khiến mở miệng



"Hiện tại là hiện tại, hôm sau là hôm sau, đều không thể thiếu."

Người phụ nữ ngẩn ra, chợt hai mắt lộ ra kinh ngạc, hốc mắt phiếm hồng: "Gia,

ngài nói là... Chúng ta còn có sau này sao?"

Dáng vẻ cảm động, ánh mắt biết ơn, lợi dụng sự nhu nhược đến mức nhuần

nhuyễn.

"Tất nhiên, sau này em cũng chỉ có một người khách là gia đây."

"Phía câu lạc bộ đêm..."

"Tôi sẽ xử lý."

Người phụ nữ cảm động đưa môi đỏ lên, ánh mắt lưu luyến: "Ngài thật tốt..."

"Vậy ngoan ngoãn cho gia."

"Nhẹ chút..."

Người phụ nữ đạt được mục đích, tất nhiên không tiếp tục đùn đẩy nữa, vui vẻ

chấp nhận.

Ngay lúc hai người đang nùng tình mật ý, tiếng chuông điện thoại đột nhiên

vang lên phá hủy căn phòng kiều diễm.

Cảnh Ngạo bực bội trong lòng.

Người phụ nữ nhỏ giọng trấn an: "Nếu không thì xem thử trước đi? Vừa rồi đã

rung một lần rồi, nói không chừng có việc gấp đấy."

Cảnh Ngạo điều chỉnh tốt hơi thở, từ trên người cô ta bò dậy, cầm lấy điện

thoại, bấm nghe: "Có việc gì thì nói đi."

Đầu bên kia cứng lại.

Chậm chạp không nghe thấy đáp lại, anh ta cau mày nhìn điện thoại, ánh mắt

lập tức trở nên phức tạp rối rắm.

Bách Hợp bất động thanh sắc* nhìn một màn này vào trong mắt, giật môi, dùng

hơi thở gọi: Gia?

* Bình tĩnh ung dung, không tiếng động.

Nhẹ mà mềm mại, nhu nhược câu hồn.

Cảnh Ngạo lập tức hoàn hồn, anh ta xuống giường, đi đến ban công.

Bách Hợp cong môi cười khẽ, không dính người, cũng không có ý định theo

sau nghe lén, lo vuốt mái tóc, điều chỉnh trạng thái đến mức tốt nhất, để người

đàn ông lúc nào cũng có thể thưởng thức.

Tuy rằng cô ta là gái ôm, người ta yêu ai thích ai, đạo đức nghề nghiệp cô ta vẫn

phải có.

...

"Thẩm Như?" Cảnh Ngạo đứng ở ban công, gió đêm thổi tới một tia lạnh lẽo, rõ

ràng biết là ai, lại càng muốn dùng giọng nói cười như không cười hỏi lại.

Rõ ràng mang theo một loại phát tiết cùng chế nhạo.

Hiển nhiên, bên kia cũng nhận ra, sau một lúc lâu mới gian nan mở miệng: "...

Là tôi."

"Có việc gì?"

"Lúc trước anh đã đồng ý sẽ giúp tôi."

"Lúc nào? Sao tôi lại không nhớ gì cả?"

"..." Trước khi gọi cuộc điện thoại này, Thẩm Như đã chuẩn bị tâm lý sẽ bị nhục

nhã, nhưng thật sự tới khoảnh khắc này, cô ta vẫn khó có thể chấp nhận.

"Lúc trước, cô đi dứt khoát vậy mà, gấp không chờ nổi muốn phân rõ giới hạn

với tôi, có bản lĩnh thì lúc này đừng trở về cầu xin tôi nữa?" Người đàn ông

cười lạnh, không có sự dung túng và nuông chiều như ngày xưa, từng chữ mang

the tàn nhẫn: "Nhưng cô vẫn trở lại, lần này không phải do tôi ép, mà là chính

cô đê tiện chủ động đưa tới cửa."

"Cảnh Ngạo!"

"Còn dám hô to gọi nhỏ với tôi à? Cô cho rằng, tôi sẽ chiều cô giống như

trước?"

Trong lòng Thẩm Như đột nhiên trầm xuống, giọng nói không tự giác có vài

phần run rẩy: "Anh... có ý gì?"

"Những thứ theo đuổi đương nhiên có giá trị hơn những thứ chủ động đưa tới

cửa, trước kia gia chiều cô, là cảm thấy thú vị, lúc này đột nhiên phát hiện cô

cũng không khó chơi như vậy, lập tức không còn hứng thú. Nói cách khác, cô

không đáng giá như vậy nữa."

Cô không đáng giá như vậy...

Đáng giá như vậy...

Đáng giá...

Câu nói cuối cùng của người đàn ông như ma âm rót vào màng nhĩ cô ta, không

ngừng quanh quẩn ở trong đầu, cuối cùng hóa thành khối băng, cắm vào ngực

Thẩm Như.

Máu chảy ròng ròng.

"Rõ ràng anh đã đồng ý sẽ giúp tôi... Tôi đã làm những gì anh yêu cầu rồi, anh

còn muốn thế nào nữa?"

Giọng nói người phụ nữ nhẹ mà mỏng, lúng ta lúng túng lộ ra tuyệt vọng.

Cảnh Ngạo trầm mặc, giữa mày nhíu lại.

Dù sao cũng là người phụ nữ từng ngủ từng cưng chiều, sao có thể thật sự thờ

ơ? Lời nói có thể khó nghe, nhưng tim lại không khống chế được.

Có lẽ Thẩm Như cũng là cùng đường mới có thể buông xuống mặt mũi, vứt bỏ

tự tôn để cầu xin anh ta.

"... Nói rõ ràng, rốt cuộc có chuyện gì."

Đầu bên kia, trước mắt người phụ nữ đột nhiên sáng lên, phảng phất như hai

ngọn lửa cháy lên trong bóng đêm, thấy được hy vọng cùng tươi sáng

Chương 637: Tình yêu của bọn cô, kề vai sát cánh

Người không hay nói lời âu yếm lại đột nhiên nói mấy câu ngọt ngào này, đó

mới gọi là điểm trí mạng.

Tim Thẩm Loan đập bùm bùm, hơi thở hơi rối loạn.

Quyền Hãn Đình đưa tay để trước ngực cô: "Anh nghe thấy được."

"Nghe thấy cái gì?"

"Nơi này..." Ánh mắt rơi xuống chỗ trái tim của cô gái, nơi tay anh đang bao

trùm lên, từng chút từng chút đang nhảy lên: "Nó đang nói, em yêu anh."

"Vậy sao? Thế sao em lại không nghe thấy?" Thẩm Loan giả ngu.

Quyền Hãn Đình trực tiếp dùng hay tay ôm cô chặt vào trong ngực, rất chặt,

gióng nói buồn bực: "Anh nghe thấy là được."

"Vậy lỡ như là lừa mình dối người thì làm sao bây giờ?"

Sắc mặt người đàn ông đột nhiên tối sầm, hai mắt híp lại: "Em không thể theo

gia một lúc được à?"

"Được được được, nghe anh, em yêu anh, được chưa?"

Cả người Quyền Hãn Đình rung động: "Cưng à, vừa rồi...em nói cái gì?"

"Ồ, không nghe thấy thì thôi vậy."

"Nói lại lần nữa."

"No no no."

"Nói!"

"Hizzz... Nhẹ chút, eo sắp bị anh véo tím rồi."

"Có nói không?" Anh giống như đứa nhóc đang xin kẹo, tròng mắt chớp chớp

tia hưng phấn.

Dường như đó là vị ngọt duy nhất.

Thẩm Loan quay đầu, bốn mắt nhìn nhau.

Cô bật cười, gằn từng chữ một: "Em, yêu, anh."

Vừa dứt lời, đã bị Quyền Hãn Đình lẽo ngã lên giường: "Chỉ nói mà không

luyện tập, thì không có kỹ năng."

"?"

"Phải luyện tập nhiều hơn, mới thật sự được coi là kỹ năng."

"Anh— ưm!"

Đêm dài đằng đẵng, kiều diễm vô biên.

Kết thúc cuộc vận động, người đàn ông nghiêng người dựa vào đầu giường, vai

trần, vẻ mặt thoả mãn.

Thẩm Loan ghé vào bên cạnh, vẫn duy trì tư thế khi kết thúc, mồ hôi chảy đầm

đìa, giống như con cá vừa mới vớt từ trong nước lên.

"Em định chuẩn bị xử lý chuyện Minh Đạt thế nào?" Quyền Hãn Đình bỗng

nhiên mở miệng.

Lúc trước trách cô bề bộn nhiều việc, bây giờ ăn uống no đủ rồi mới quay mông

bắt đầu chủ động hỏi đến.

Hừ, đàn ông!

Thẩm Loan bĩu môi.

"Sao không nói lời nào? Mệt mỏi à?" Hai chữa cuối cùng lộ ra chút đắc ý, giống

như con trâu già mà cày đến càng sâu, đất càng được mở rộng thì càng có cảm

giác thành tựu.

"Nói gì?" Lười biếng ngáp một cái, Thẩm Loan rơi vào cái nệm mềm mại, từng

lỗ chân lông thư giãn đến mức tận cùng, người cũng càng mệt nhoài.

"Minh Đạt qua cầu rút ván, em định tiếp tục nhịn?" Người đàn ông nhướng

mày, hiển nhiên không tin Thẩm Loan sẽ tiếp tục Phật hệ* như thế.

* Không tranh giành, không mong cầu, thế này cũng được, thế kia cũng xong.

Trong lòng không chừng đang tính toán chuyện lớn gì đó.

Người phụ nữ của mình, tất nhiên là anh hiểu nhất.

Cho nên mới có câu hỏi vừa nãy.

"Nếu không thì còn có thể làm gì?" Sườn mặt Thẩm Loan gối lên cánh tay, cười

như không cười.

Bàn tay to của Quyền Hãn Đình luồn vào chăn, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn chưa

đến một nắm tay của cô, để sát vào, gióng nói trầm thấp: "Tiểu hồ ly không phải

dễ ức hiếp như vậy."

Thẩm Loan chớp mắt: "Bởi vì nó giảo hoạt, hay là gian trá?"

"Đều không phải."

"?"

"Bởi vì sau lưng nó có một con hổ lớn."

"Sao vậy, anh muốn cho em cáo mượn oai hùm à?"

Ánh mắt Quyền Hãn Đình tối sầm lại: "Lão hổ có thể tùy tiện chà đạp tiểu hồ ly,

nhưng quyết không cho phép động vật khác chạm vào."

"Bá đạo!" Thẩm Loan lấy ngón trỏ chọc ngực anh.

Giây tiếp theo, bị bàn tay ôm lấy, đâm vào lòng ngực ấm áp của người đàn ông.

"Trên đời này, người có thể bắt nạt em chỉ có anh, hơn nữa cũng chỉ ở trên

giường."

"..."

Vốn là tuyên ngôn chủ quyền khí phách, sao nghe vào lại... không quá đứng

đắn?

"Anh đã chào hỏi với mấy đối tác quan trọng của Minh Đạt rồi, để cho bọn họ

lập tức dừng hẳn hợp tác."

Thẩm Loan kinh ngạc.

Kể từ đó, quy hoạch đất đai hoàn toàn bị quấy rầy, hạng mục chưa tiến hành

hoặc tiến hành được một nửa đều sẽ bị bắt đình công, nghiêm trọng hơn một

chút, sẽ trực tiếp làm cho chuỗi tài chính của Minh Đạt bị đứt gãy.

Cô đang lo nên làm thế nào để cho nhà họ Thẩm một cái ra oai phủ đầu, bắn

phát súng đầu tiên cho trận chiến này, không ngờ Quyền Hãn Đình đã suy nghĩ

thay cô cả rồi.

Thẩm Loan cười duỗi tay ôm lấy cổ người đàn ông, bẹp một cái trên mặt anh:

"A Đình, sao anh lại tốt như vậy?"

"Tốt sao?" Anh sờ sờ cằm, khóe miệng mỉm cười.

Hiển nhiên, cực kỳ cực kỳ hưởng thụ đối với sự chủ động của cô gái.

"Tốt!" Thẩm Loan thu lại nụ cười, bày ra dáng vẻ nghiêm trang.

"Vậy em mới chỉ hôn một cái?"

"Nếu không thì muốn mấy cái?"

"Càng nhiều càng tốt."

"...Khôn quá nhỉ!" Lời tuy như thế, nhưng Thẩm Loan vẫn hôn hôn lên khuôn

mặt, trán, mũi, chóp mũi, khóe miệng, tất cả các nơi.

Quyền Hãn Đình than nhẹ một tiếng.

Nếu đem dáng vẻ bây giờ của anh vào mấy video nổi rầm rộ trên internet gần

đây, không cần nghi ngờ nữa, chắc chắn là—

Vậy, xin chào!

Cảm giác cuộc sống đã đạt tới đỉnh cao!

"Đủ rồi chứ?"

"Không đủ." Lục gia híp mắt, chỉ kém điều hát mấy câu thôi.

Thẩm Loan nắm lỗ tai anh, động tác rất lớn, nhưng lực lại rất nhẹ: "Còn kiêu

nữa là em đá anh xuống giường."

"Thử xem?"

Bàn chân trắng nõn áp lên cơ bụng cân xứng của người đàn ông, dần dần dùng

sức.

Cho đến dùng hết sức, nhưng người nào đó không chút sứt mẻ.

Thẩm Loan: "..."

Khuôn mặt Quyền Hãn Đình mỉm cười, nếu cho anh một cái đuôi, nói không

chừng có thể vẫy lên tận trời.

"Không chơi nữa, ngủ!" Thẩm Loan kéo chăn bông che kín mình, xoay người,

để ót đối diện với anh.

Rất nhanh, người đàn ông dán vào.

Hơi thở nóng rực phun sau cổ cô, Thẩm Loan chỉ cảm thấy làn da kia giống như

nước sôi.

"Tức giận?"

"... Không."

"Anh lo lắng em dùng sức quá mạnh làm bị thương đến chân, mới dốc sức ổn

định lại, cắn răng chống đỡ, nếu không em đã sớm lăn xuống giường rồi."

"..."

Người đàn ông này xem cô là đồ ngốc sao? Thế mà lại dùng lời giải thích sứt

sẹo đến mức không thể sứt sẹo hơn.

Nhưng mà thỉnh thoảng xem nhau là kẻ ngốc cũng không tệ, ít nhất có người

chiều, có người thương, có người xem cô như bảo bối mà sủng ở trong lòng bàn

tay.

"Chuyện Minh Đạt có cần anh giúp không?" Bàn tay tiến vào trong chăn, giống

như cá chạch vùi trong bùn đất, tùy ý bơi nhảy.

Tuy rằng động tác không đứng đắn, nhưng giọng điệu lại rất cẩn thận.

Không thể nghi ngờ, nếu Thẩm Loan muốn tạo phản, vậy thì nhất định anh sẽ

cố hết sức khiêng cờ, nếu Thẩm Loan muốn giết dê, vậy nhất định anh sẽ đứng

ở bên cạnh mài dao vì cô, một milimet cũng không rời.

Yêu đến mức cưng chiều vô điều kiện.

Cũng chẳng sợ Thẩm Loan chọc thủng trời?

Quyền Hãn Đình cũng sẽ chỉ mỉm cười, thậm chí phất cờ hò reo, chờ cô chơi đủ

rồi, rồi nhẹ nhàng bâng quơ ném xuống một câu: "Trời mà thôi, anh tới vá."

Thẩm Loan biết ý tốt của anh, cũng biết rõ anh có năng lực này.

Nhưng mà—

"Không cần, đã đủ rồi."

Cô vì kế hoạch này mà sống hai đời, ngủ đông gần một năm, chỗ nào cũng cẩn

thận, thận trọng từng bước, mặc dù không có Quyền Hãn Đình giúp đỡ, cũng

chắc chắn sẽ đạt được mục đích.

"Được." Người đàn ông mặc kệ nó, cô vui là được.

Thẩm Loan ngáp một cái, dúi đầu vào ngực ấm áp của ai đó, ồm ồm mở miệng:

"Cảm ơn..."

"Ngốc!"

Hai người đều không thói quen lừa tình, một động tác thân mật cũng đủ để biểu

đạt tâm ý của nhau.

"Khuya rồi, ngủ đi." Quyền Hãn Đình vân vê mái tóc mềm mại của cô, lòng bàn

tay có vết chai mỏng nhẹ nhàng vuốt ve nơi cổ cô.

Thẩm Loan ngửa đầu mổ một ngụm trên môi anh: "Ngủ ngon."

Bóng đêm tối tăm, giống như bình yên trước bão táp.

Ngày hôm sau, mặt trời như bếp lò cuối cùng cũng trốn vào mây, Ninh Thành

nghênh đón nhiệt độ hạ xuống.

Mây đen phía chân trời quay cuồng, nhưng vẫn không có mưa, ngược lại càng

oi bức hơn khi mặt trời chói chang.

Thẩm Loan ngủ đến lúc tự tỉnh, mặc áo ngủ vào rồi đứng trước cửa sổ, ánh mắt

nhìn về phía xa xăm.

Nhanh...

Tập đoàn Minh Đạt, tầng 33.

"Đáng giận!" Cùng với tiếng gào thét của Thẩm Xuân Giang, là âm thanh vỡ nát

của gạt tàn thuốc.

Cũng không đếm được là mấy cái rồi.

Giang Lăng lùi về phía sau một bước tránh đi, dáng vẻ bình tĩnh giống như đã

sớm không còn sợ hãi với tình huống như vậy.

"Bọn họ dựa vào cái gì mà nói ngưng là ngưng hẳn?! Dù sao cũng phải có lý do

chứ?!"

Giang Lăng: "Tổng giám đốc Lâm nói tài chính của công ty đang bị eo hẹp,

không thể nào đảm nhiệm được các hạng mục hợp tác cùng chúng ta, nhân lúc

bây giờ còn chưa chính thức hợp tác, định sớm rút vốn."

"Không chính thức bắt đầu thì ông ta có thể rút vốn ư? Còn khoản đầu tư ban

đầu của chúng thì tính sao!"

Giang Lăng rũ mắt.

Kỳ thật cô ta rất muốn nói: Ông tức giận với tôi cũng vô dụng, nên rút vốn thì

cũng đã rút vốn rồi, thiệt thòi cũng bị rồi. Có bản lĩnh thì đến nói trực tiếp cùng

đối phương đi?

Ở văn phòng của mình, tự đập vỡ gạt tàn, tức giận với thư ký, thì có năng lực

gì?

Tuy rằng Thẩm Xuân Giang dùng câu hỏi, nhưng ông ta cũng không cần Giang

Lăng trả lời, chỉ đơn thuần muốn phát tiết mà thôi.

"Còn Trương Vệ Dân thì sao? Hạng mục mà Minh Đạt cùng Cường Thịnh hợp

tác đã tiến hành đến giai đoạn giữa rồi, ông ta trúng gió gì mà đòi ngưng hẳn

hợp đồng?"

Giang Lăng: "Tổng giám đốc Trương nói, ông ấy có hạng mục tốt hơn."

"Cái rắm — cho dù hạng mục còn chưa khởi động, ông ta có thể nhìn ra lời hay

lỗ sao? Hạng mục đang xây dựng bây giờ ràng đã có thể dự đoán được tương lai

sẽ có lời, tôi không tin ông ta sẽ ngu đến mức ném dưa hấu đi nhặt hạt mè!"

Giang Lăng có thể nói gì?

Cái gì cũng không thể nói.

Chỉ có thể im lặng nghe mắng.

Thẩm Xuân Giang thăm hỏi toàn bộ tổ tông nhà Trương Vệ Dân qua một lần,

tức giận đến đỏ mặt tía tai, giọng vừa vang vừa lớn, chỗ nào giống người bệnh?

Mắng xong, ông ta hít sâu: "Tập đoàn Hòa Nguyên thì sao? Nhà họ Từ cùng

nhà họ Thẩm có giao tình nhiều năm như vậy, vì sao ông ta lại trở mặt không

nhận người?"
Bình Luận (0)
Comment