Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 640

"Tổng giám đốc cho mời."

Nhìn thấy Giang Lăng, dường như Thẩm Như cũng đã có dự cảm, trong lòng

chợt trầm xuống đáy cốc.

"Thư ký Giang, ba tìm tôi... có việc sao?"

"Vâng." Cô ta đi phía trước, rõ ràng không muốn nói chuyện nhiều.

Thẩm Như đuổi theo, còn muốn tiếp tục mở miệng, nhưng lại nghe một tiếng

leng keng —

Giang Lăng giơ tay ngăn cản cửa thang máy: "Giám đốc Thẩm, mời."

Thẩm Như nhấp môi, lời nói đã đến bên miệng lại không thể thốt ra, phải nuốt

xuống bụng.

Tầng 33.

Giang Lăng đẩy cửa văn phòng, nghiêng người làm động tác mời,Da đầu Thẩm

Như tê dại, nhưng không thể không nhấc chân.

Vòng qua kệ Bác Cổ, một tiếng "Ba" còn chưa kịp hô lên, một tập tài liệu đã ập

vào người cô ta.

Thẩm Như cứng lại tại chỗ, không kịp né tránh.

Tập tài liệu cọ qua sườn mặt cô ta, nơi gần lỗ tai có một vệt đỏ rõ ràng, máu

chảy ra với tốc độ dùng mắt thường cũng có thể thấy được.

"Ba?" Mờ mịt, luống cuống.

"Đừng gọi tôi là ba! Tôi không có đứa con gái không có năng lực như thế!" Tuy

là lời nói trong lúc tức giận, nhưng vẫn vô hình làm đả thương người.

Thẩm Như ngồi xổm xuống, nhặt tài liệu lên, sửa lại gọn gàng, thật cẩn thận để

lại bàn làm việc.

Cả quá trình cô ta vẫn luôn cúi đầu, không dám nhìn thẳng Thẩm Xuân Giang.

"Ngài, làm sao vậy?" Miễn cưỡng kéo ra một nụ cười, lại bởi vì vẻ mặt cứng

đờ, cực kỳ mất tự nhiên.

"Cô còn hỏi tôi làm sao à?! Có phải tới rồi bây giờ rồi mà cô còn muốn giấu

giếm?! Rốt cuộc cô có đầu óc không? Loại chuyện này mà giấu được sao?! Bên

cục quản lý và giám sát tài sản nhà nước đã gọi điện thoại nói, miếng đất vịnh

Thạch Tuyền kia căn bản không tiến hành thủ tục thay đổi quyền sử dụng!"

Tuy rằng Thẩm Như đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng khi thật sự nghe thấy, cơn

tức giận của Thẩm Xuân Giang đã vượt qua giới hạn mà cô ta có thể chịu đựng.

Cô ta không dám ngẩng đầu, càng không dám nhìn thẳng, sợ thấy được sự thất

vọng và trách cứ trong mắt ba mình.

Đã từng, ưu tú như vậy, kiêu ngạo như vậy...

Hiện giờ lại chật vật đến mức này.

"Cô và Từ Kính Sinh rốt cuộc nói chuyện thế nào? Vì sao không ký tên?"

"... Là anh ta lật lọng."

Thẩm Xuân Giang xúc động thì xúc động, nhưng cũng không ngốc.

Hợp đồng đã ký, tiệc rượu cũng làm, quảng trường Thạch Tuyền Loan cũng

thuận lợi khởi công, chỉ còn bước thủ tục cuối cùng, Từ Kính Sinh không có lý

nào mà ngay lúc mấu chốt lại đổi ý.

Không có lý nào.

Trừ khi —

"Cô đắc tội với cậu ta?" Thẩm Xuân Giang cũng chỉ có thể nghĩ đến khả năng

này.

Mặt Thẩm Như đầy luống cuống: "Con, sao con có thể đắc tội với anh ta chứ?"

"Vậy cô nói vì sao cậu ta lại làm như vậy?"

"Con..."

Ánh mắt Thẩm Như lóe lên.

Nếu như nói rõ chuyện hợp đồng này ra, đối với sự hiểu biết của mình về Thẩm

Xuân Giang, chắc chắn sẽ vì giữ được hạng mục vịnh Thạch Tuyền mà một lần

nữa đón Thẩm Loan trở về.

Nếu không nói, vậy trách nhiệm sẽ dồn xuống trên vai cô ta, mà cô ta không

khiêng nổi!

Nhưng Thẩm Như lại xem nhẹ một điểm, chuyện lớn như vậy sớm muộn.gì

cũng sẽ phải bại lộ, không phải cô ta muốn giấu là có thể giấu được.

Thẩm Xuân Giang cũng sẽ biết được.

"Nói —" Lạnh lùng quát một tiếng, toàn bộ khí thế bộc phát: "Nếu cô còn muốn

giấu giếm, vậy thì cút ra khỏi Minh Đạt, lăn trở về tỉnh Việt ngay bây giờ!"

Tỉnh Việt...

Nghe thấy hai chữ này, cả người Thẩm Như cứng đờ.

"Đừng" Cô ta điên cuồng lắc đầu: "Con không quay về! Chết cũng không trở

về!"

"Vậy nói rõ ràng tất cả mọi chuyện cho tôi, giải thích rõ đi!"

"Là Thẩm Loan..."

Mày Thẩm Xuân Giang nhíu chặt: "Liên quan gì đến nó?"

"Là Từ Kính Sinh, chỉ nhận người, không nhận hợp đồng, một hai phải cùng

Thẩm Loan bàn bạc mới đồng ý ký tên《 đồng ý thay đổi quyền sử dụng 》."

"Chỉ vì một mình Thẩm Loan?" Trong mắt Thẩm Xuân Giang lộ ra nghi ngờ.

Quả thật, Từ Kính Sinh tin tưởng Thẩm Loan, nhưng cũng không tới mức

không phải cô thì không thể, hành động theo cảm tình.

Vì bản chất của kinh doanh, đó là hợp đồng tinh thần.

Nếu Từ Kính Sinh đã đồng ý chuyển nhượng đất, thì nếu không có nguyên nhân

đặc biệt, anh ta tuyệt sẽ không có duyên cớ gì mà vô cớ xé bỏ hợp đồng.

"Còn nữa..." Thẩm Như lúng ta lúng túng mở miệng, ánh mắt lóe lên lợi hại

hơn: "Lúc trước hai bên ký hợp đồng, có một tờ bổ sung, trong đó có thêm một

điều khoản phụ..."

"Còn có điều khoản bổ sung gì nữa?"

"...Trong lúc hợp tác, hai bên liên lạc, kết nối, đàm phán, cùng với các quy trình

cuối cùng, đặt bút ký tên, đều cần phải có chữ ký của Thẩm Loan, nếu không

hợp đồng sẽ coi như không có giá trị."

Một câu nói không quá dài, nhưng Thẩm Như giống như phải dùng hết sức lực.

Thẩm Xuân Giang cũng sững sờ tại chỗ, dáng vẻ khó tin.

Hiển nhiên, ông ta cũng không rõ lắm.

"Giang Lăng — Giang Lăng —"

Bước chân vội vàng, đẩy cửa đi vào: "Tổng giám đốc Thẩm?"

"Đi, tìm hợp đồng đây cho tôi! Đi ngay đi! Tôi muốn bản gốc!"

Mười phút sau, bản gốc hợp đồng được đưa đến trước mặt Thẩm Xuân Giang.

Tay ông ta run rẩy mở ra, sau mười giây yên lặng: "...Khốn khiếp! Khốn khiếp!

Làm sao nó dám?!"

Tiếng gào thét truyền khắp toàn bộ tầng 33, những người làm việc bên ngoài

cũng chấn động.

"Sao thế nhỉ?"

"Trước nay cũng không tức giận như vậy..."

"Ba hạng mục hợp tác đều bị rút rồi, cũng khó trách tổng giám đốc Thẩm nổi

trận lôi đình."

"Nhưng tôi cảm thấy không đơn giản như vậy. Mọi người nghĩ lại mà xem, lúc

buổi sáng xảy ra chuyện thì không có lý nào lúc này mới tức giận, nhất định là

còn có chuyện gì lớn hơn nữa xảy ra đấy!"

"Hizzz! Nghe cô nói như vậy, cổ tôi cũng lạnh ớn rồi."

"Đoán tới đoán lui cũng không có kết quả, dừng lại đi, đừng tự dọa mình, lát

nữa hỏi thư ký Giang là biết..."

Khi Thẩm Loan nhận được điện thoại của Thẩm Xuân Giang, rất bình tĩnh,

giống như đã sớm biết ông ta sẽ gọi tới.

"Rốt cuộc mày muốn làm cái gì?!" Cố ép tiếng gào lại, nhưng lại không khống

chế được âm thanh nghiến răng nghiến lợi.

Có lẽ lúc này đã cực kỳ hận cô rồi.

Nhưng, Thẩm Loan không quan tâm.

Cô cười gọi một tiếng "Ba", cũng không khác gì với lúc bình thường.

Nhưng đúng là sự bình tĩnh này làm Thẩm Xuân Giang không rét mà run.

Một người phải giả vờ, che giấu bao nhiêu mới có thể sau khi hai bên vừa trở

mặt ganh đua đối lập nhau, đã đến mức độ mày chết tao sống rồi, mà thái độ

vẫn cười nhạt như bình thường, làm giống như không hề có khúc mắc?

Trước nay ông ta chưa từng hiểu đứa con gái này, từ ngày đầu tiên Thẩm Loan

bước vào nhà họ Thẩm, ông ta đã đưa ra một phán đoán sai lầm.

Cho tới bây giờ, Thẩm Xuân Giang vẫn không thể nhìn thấu cô.

"Ba nói lời này là có ý gì?"

Đầu bên kia cười lạnh một tiếng: "Mày thêm một điều ở trên hợp đồng, không

phải là vì chờ đến giờ phút này sao? Một khi đã như vậy thì nói trắng ra đi."

"À, hóa ra là ngài đã biết rồi! Tôi còn tưởng rằng phải chờ mười ngày nửa tháng

nữa ngài mới có thể phát hiện ra đấy."

"..."

"Để tôi đoán một chút nhé, ngài sẽ không cô duyên vô cớ mà đi lật lại hợp đồng

một lần nữa, trừ khi... có người nói cho ông biết."

"..."

"Sẽ là ai đây?"

"Thẩm Loan! Mày đừng quá kiêu ngạo! Hôm nay tao dùng thái độ giải quyết

vấn đề để nói chuyện với mày, đừng nói mấy lời vô ích đó nữa!"

"Nếu ngài muốn giải quyết vấn đề, nói cách khác, đó chính là tới cửa để cầu

xin. Muốn cầu xin thì phải có thái độ của người cầu xin, tôi còn chưa nói xong,

ngài đã mở miệng cắt ngang rồi, có phải có chút... không lễ phép không?"

"Mày!"

"Hơn nữa. Rốt cuộc là ai nói cho ngài hợp đồng có vấn đề thế?"

"..."

"Tôi đoán chắc chắn là chị cả, đúng không? Chị ta đã biết thì hẳn là có công lao

của Từ Kính Sinh. Xem ra, có lẽ là hạng mục vịnh Thạch Tuyền xảy ra vấn đề

rồi."

Nếu nói Thẩm Xuân Giang chỉ là kiến bò trên chảo nóng, thì Thẩm Loan chính

là châu chấu đang nhàn nhã tản bộ bên sân vắng.

Một người gấp đến cháy đầu cháy óc, một người lại vui vẻ nhảy nhót.

"Đủ rồi! Rốt cuộc mày muốn nói chuyện gì?!"

"Xem ra, tôi đoán đúng rồi."

"..."

"Hạng mục Thạch Tuyền Loan bị dừng lại, ba hạng mục quan trọng khác cũng

đồng thời xuất hiện vấn đề, cũng khó trách ba lo lắng vò đầu như vậy."

Thẩm Xuân Giang lạnh cả người: "Là mày?!"

Thẩm Loan không nói.

"Ba hạng mục kia cũng là mày giở trò quỷ?! Thẩm Loan, vì sao? Vì sao mày

muốn làm như vậy? Tao đón mày về nhà họ Thẩm, nuôi dạy giống như đương

thiên kim tiểu thư, cung cấp cho mày những gì xuất sắc nhất, điều kiện ưu tú,

dẫn mày vào trong giới nhà giàu nổi tiếng Ninh Thành, thậm chí để mày tiến

vào tập đoàn làm việc, nhưng mày lại báo đáp vậy với tao, báo đáp với nhà họ

Thẩm thế sao?! Mày còn có lương tâm không?!"

Ý cười trên mặt Thẩm Loan hoàn toàn biến mất, ánh mắt cũng bắn ra tia lạnh

lẽo thấu xương.

"Ông quá xem trọng tôi rồi, tôi không có bản lĩnh điều khiển mấy đối tác của

Minh Đạt đâu."

"Hả, mày không có, chẳng lẽ Quyền Hãn Đình cũng không thể?"

Thẩm Xuân Giang thật đúng là thông minh được một chút, đáng tiếc, biết cũng

cũng chả làm được cái mẹ gì.

"Là anh ấy, thì sao?"

"Được! Mày thừa nhận rồi?!"

"Ba, lúc này còn truy cứu tôi có thừa nhận hay không, còn có ý nghĩa không?"

Thẩm Xuân Giang á khẩu không trả lời được.

Đúng là không có ý nghĩa.

Việc cần nhất bây giờ là giải quyết khủng hoảng của Minh Đạt, phải cho hội

đồng quản trị một lời giải thích, còn về phần ông cụ thì tốt nhất nên giấu đi, còn

do ai tạo thành...

Dọn dẹp xong rồi tính sổ cũng không muộn!

"Mày muốn thế nào?" Nặng nề mở miệng.

Thẩm Xuân Giang tính một bàn tính rất hay, đáng tiếc, Thẩm Loan đã quá hiểu

ông ta, đời trước cũng nhìn thấu người này rồi.

Qua cầu rút ván, ăn cháo đá bát, chơi những thứ đường ngang ngõ tắt đó rất

nhiều, không biết xấu hổ, trơ trẽn không ai bằng.
Bình Luận (0)
Comment