Bốn mắt đối chọi nhau, cha và con gái, hai bên cách nhau bởi một chiếc bàn hội
nghị, ánh mắt nhìn tròng trọc vào đối phương.
Một người bình tĩnh đến mức lạnh lùng hờ hững, một người thì tức giận đến
phát điên.
"Được rồi, lão Thẩm..." Cuối cùng vẫn là Lý Lập Đông đứng lên, can ngăn
Thẩm Tông Minh.
"Thằng bất hiếu này, nó thật sự là — Khụ khụ khụ..." Cả người run rẩy, vô cùng
đau đớn.
Rốt cuộc Lý Lập Đông không đành lòng, đột nhiên nhìn về phía Thẩm Loan:
"Hai người bọn họ, một người là ông nội, một người là ba của con, sao con
không nói gì khuyên bảo một chút hả?"
Thẩm Loan: "Khuyên ai ạ? Cha dạy bảo con trai mình, đó là chuyện thiên kinh
địa nghĩa *, con bị cha đánh, đấy cũng là chuyện nên làm. Cháu dựa vào lập
trường gì để đi khuyên hai người họ ạ?"
*ý chỉ chuyện bình thường hợp tình hợp lý.
Lý Lập Đông nghẹn họng trân trân không trả lời được.
Ông ta xem như đã hiểu rồi, cái nhà họ Thẩm này, gan ai cũng lớn, dửng dưng
như không.
Thẩm Xuân Giang dám giấu trời qua biển, vậy thì Thẩm Loan cũng dám
nghiêng trời lệch đất.
Không thể trêu vào!
"Tôi thấy buổi họp hôm nay không cần thiết phải tiếp tục tiến hành nữa, tan đi."
"Khoan đã."
Người nói không phải Thẩm Loan, mà là Trương Dương vẫn luôn im lặng chưa
từng mở miệng.
"Giám đốc Trương có ý kiến gì sao?"
"Hội nghị mới họp được một nửa, dự án vịnh Thạch Tuyền và ba dự án khác
đều chưa bàn bạc ra kết quả, ông có chắc chắn muốn tan họp lúc này không?"
Lý Lập Đông nhíu mày, hiển nhiên không hề thích kẻ mới đến này chặn ngang
họng, phản bác lại cách làm của ông ta.
Nhưng mà người ta lại là cổ đông chính thức, lại có thế lực mới nổi là công ty
game Khải Hàng đứng sau lưng, có thể không đắc tội thì vẫn phải cố gắng
không cần trở mặt: "Vậy ông cho rằng với tình hình lúc này, vẫn còn có thể tiếp
tục làm việc được nữa hay sao?"
"Tại sao lại không được cơ chứ? Chủ tịch Thẩm gừng càng già càng cay, mặc
dù tức giận một hồi, nhưng không ngã không ngất xỉu, đầu óc vẫn rất minh
mẫn, mà tổng giám đốc Thẩm mặc dù bị đánh một trận nhưng mà chỉ bị xước
xát ngoài da một chút, tiếp tục hội nghị vẫn ổn."
Lý Lập Đông tức giận: "Anh!"
Ông ta vốn dĩ muốn dùng một chiêu kế hoãn binh, thay lão Thẩm tranh thủ kéo
dài thời gian, nghĩ ra cách ứng phó, thuận tiện xử lý luôn cô cháu gái Thẩm
Loan không hiểu chuyện này, vậy thì chuyện này cứ như vậy mặc kệ nó trôi
qua.
Anh ta có hiểu quy củ là gì hay không?
Hiển nhiên, Trương Dương không muốn hiểu nó, thẳng thắn đứng dậy tiếp đón
các thành viên hội đồng quản trị đang chuẩn bị tan họp: "Các vị đừng vội vàng
rời đi, đều ngồi xuống, vẫn chưa họp xong xuôi, về làm gì?"
Mọi người thật sự làm theo ngồi lại chỗ cũ.
Không vì lý do gì khác, chỉ là vì xem xong màn kịch chó cắn chó này của nhà
họ Thẩm cũng rất đáng giá.
Lý Lập Đông: "..."
Thẩm Tông Minh: "..."
Còn Thẩm Xuân Giang lúc này giống như một con chó chết gục xuống bàn hội
nghị, sau lưng toàn bộ đều bị đánh đến đỏ rát.
Ông cụ đúng là ra tay tàn nhẫn...
"Lúc nãy chúng ta đang thảo luận đến chỗ nào rồi?" Trương Dương xoa xoa
vùng thái dương: "À, là cô Thẩm Loan yêu cầu một vị trí trong hội đồng quản
trị."
Phòng họp lặng ngắt như tờ.
Thật là một vấn đề khiến người ta nghẹt thở.
Trương Dương giả vờ như không nhận ra, tự biên tự diễn tiếp tục nói: "11% cổ
phần của Tập đoàn Minh Đạt, con số này cũng không nhỏ nhỉ."
Đúng thật là không nhỏ.
Lập tức mọi ánh mắt đổ dồn về phía Thẩm Xuân Giang lại thay đổi.
Trước đây chỉ cảm thấy con người này tài đức bình thường trọng thể diện,
không biết phát triển sự nghiệp chỉ biết bo bo giữ mình, nhưng trái lại cũng
không thể liên tưởng đến hai chữ "bao cỏ"*, nhưng hôm nay, lại trực tiếp biến
thành tên ngu ngốc!
*ý chỉ không có năng lực, kém cỏi.
Thứ như cổ phần mà có thể tùy tiện chuyển nhượng sao? Còn chuyển một phát
hẳn một nửa!
Đây là hành động chó má gì vậy?
Còn có một nhóm người giường như đang âm thầm đánh giá Thẩm Loan, hoặc
là xem kỹ, hoặc tò mò, hoặc kiêng kị, tại sao cô lại làm được chuyện đó?
Kẻ coi nắm quyền như mạng sống giống như Thẩm Xuân Giang, có thể khiến
cho ông ta chủ động nhổ lông, gần như là không có khả năng.
Nhưng Thẩm Loan lại có thể lấy được một nửa cổ phần nằm trong tay ông ta,
đây... thật sự khiến người ta vô cùng khó hiểu.
Trương Dương: "Cho nên mọi người có đồng ý cho cô ấy tiến vào hội đồng
quản trị không?"
Mọi người nhìn mặt nhau.
Thẩm Loan nhìn lướt qua biểu cảm của từng người, thu hết sự do dự và chần
chừ vào trong ánh mắt, đôi môi đỏ thắm nhẹ nhàng cong lên, từ từ mở miệng:
"Nếu mọi người đồng ý, với tư cách là một thành viên hội đồng quản trị của
Minh Đạt, tôi tất nhiên sẽ không thờ ơ khoanh tay đứng nhìn công ty gặp phải
nguy cơ, tổn thất nặng nề. Dù sao thì sau khi Uỷ ban điều tiết chứng khoán đưa
ra mức án phạt kếch xù, tập đoàn đã không thể xuất hiện thêm bất kỳ sự rung
chuyển nào nữa, nếu không..."
Lời nói còn chưa nói hết, nhưng mọi người đều hiểu.
"Thuyền có vững chắc thế nào, thì cũng không thể tiếp tực chịu nổi một cơn
sóng lớn nữa, mọi người nghĩ như thế nào?"
Bọn họ buộc phải thừa nhận rằng, những lời của Thẩm Loan đều có lý.
Ý cười trên mặt Trương Dương càng sâu thêm: "Nếu không thì mọi người biểu
quyết đi?"
"Tôi không có ý kiến."
"Tôi thấy cũng được..."
Kết quả cuối cùng, bốn phiếu đồng ý, ba phiếu không đồng ý, những người còn
lại bỏ phiếu trắng.
Đến lúc này, Thẩm Loan nắm trong tay 11% cổ phần, chính thức trở thành cổ
đông nữ đầu tiên trong lịch sử thành lập tập đoàn Minh Đạt.
Thẩm Tông Minh không thể lường trước được kết quả sẽ thành ra thế này.
Ông ta hoàn toàn không thể nghờ rằng thằng con trai mất nết ngu xuẩn Thẩm
Xuân Giang của ông ta sẽ chuyển nhượng lại cổ phần cho Thẩm Loan, mọi
chuyện xong xuôi còn có lá gan dám che giấu ông ta, không hé nửa lời.
Nếu như Thẩm Tông Minh biết được chuyện này sớm hơn một chút nữa, tất
nhiên vẫn sẽ nổi trận lôi đình, nhưng ít nhất ông ta còn có thể nghĩ cách cứu vớt
lại. Và ông ta tuyệt đối sẽ không để cho Thẩm Loan có cơ hội xuất hiện trước
mặt hội đồng quản trị, mất mặt xấu hổ!
Nhưng mà chuyện đã đến nước này, nói cái gì cũng đã quá muộn rồi.
Chẳng trách Thẩm Loan kiên trì muốn tham gia, hóa ra đã âm mưu từ trước.
Trước đây, tại sao ông ta không phát hiện ra cô cháu gái này của ông ta không
chỉ thông minh nhanh nhạy, mà còn độc ác tàn nhẫn cơ chứ?
Thẩm Tông Minh đứng dậy, da mặt co giật: "Sau đây, tôi xin tuyên bố Thẩm
Loan chính thức trở thành một thành viên của hội đồng quản trị, chiếm giữ một
ghế."
Thẩm Loan đứng lên, mỉm cười gật đầu: "Tôi xin cảm ơn Chủ tịch Thẩm."
"Cái ghế này không phải vật trang trí, càng không phải là thứ đem ra để khoe
khoang, nếu cô đã ngồi lên vị trí này, thì phải làm việc, gánh vác tránh nhiệm."
"Vậy thì..." Thẩm Loan cố ý dừng một chút, ý cười trên môi không thay đổi:
"Bây giờ tôi chuẩn bị thi hành quyền lợi ấy của mình."
"?"
Vẻ mặt mọi người ngạc nhiên.
Cô gằn từng chữ một: "Tôi đề nghị - cách, chức, tổng, giám, đốc."