Thẩm Khiêm cũng không cần cô trả lời lại, nhẹ giọng cười, ánh mắt như dao —
"Lúc trước, vốn bất động sản Thiên Thủy định phát triển làng du lịch ở Bắc Hải,
thu mua số 7 của tập đoàn Hằng Dịch, nhưng sau khi làm xong thủ tục thì lại bị
hủy bởi một trận sóng thần, tổn thất hơn trăm triệu."
Vẻ mặt Thẩm Loan không đổi, nhưng mí mắt lại nhảy lên hai lần.
"Tuy nói là thiên tai, nhưng trận sóng thần này sớm không tới, muộn không tới,
nhưng lại cố tình lại xảy ra sau khi bán miếng đất này, nơi khác thì không chìm,
thế mà lại chìm miếng đất này, em nói có kỳ quặc không?"
"Cho nên, anh muốn nói gì đây?"
Thẩm Khiêm nhìn cô, không bỏ sót bất cứ cảm xúc nào trên mặt cô: "Xảy ra
chuyện khác thường tất có quỷ, có phải anh có thể đoán là..."
Thẩm Loan nhướng mày.
"Có người giang sẵn bẫy, rồi dụ anh nhảy vào trong?"
"Buồn cười!"
"Chẳng lẽ không phải?"
"Nếu theo cách nói của anh, vậy người giăng bẫy kia phải có năng lực biết trước
chuyện tương lai, không chỉ dự kiến được sóng thần sẽ đến, mà còn phải biết
được sóng thần sẽ nhấn chìm chỗ nào, vậy mới có thể sắp xếp trước rồi dụ anh
mắc câu, là ý này sao?"
"Không sai."
Thẩm Loan dùng ánh mắt như đang nhìn người bị bệnh tâm thần nhìn anh ta:
"... Điên rồi."
"Thế giới to lớn, việc lạ gì cũng có. Có lẽ..." Anh ta tạm dừng một giây: "Thật
sự tồn tại nhà tiên tri."
"Không ngờ anh cũng sẽ tin mấy thứ suy luận giả thần giả quỷ này."
Thẩm Khiêm: "Tồn tại thì đều hợp lý*."
* Nhà triết học duy tâm vĩ đại Heghel từng viết: "Cái gì tồn tại thì hợp lý, cái gì
hợp lý thì tồn tại".
Thẩm Loan: "Sự tiên tri của anh được thành lập trên suy đoán " có người giăng
bẫy ", nếu suy đoán này không thành lập, mà đúng lúc chẳng qua đó chỉ là một
trận thiên tai ngoài ý muốn, vậy thì tất cả quan điểm hiện tại của anh đều sẽ bị
phá vỡ."
"Dường như em đang cố gắng thuyết phục anh tin rằng không có một người như
vậy đang tồn tại, vì sao thế?"
Đồng tử Thẩm Loan hơi co lại, cũng may vẻ mặt cô như thường, không đủ để
khiến người ta nghi ngờ.
"Thuyết phục? À... anh nghĩ quá nhiều rồi. Tôi chỉ đang đưa ra giả thiết hợp lý
trong phạm vi bình thường thôi, còn về phần tin hay không, tôi cũng không có
nghĩa vụ phải chủ đạo hoặc cam đoan, mà đây cũng là quyền tự do của anh."
Lông mày người đàn ông nhíu lại, giống như muốn từ trên mặt cô nhìn ra gì đó,
đáng tiếc, không thu hoạch được gì.
"Chẳng lẽ không phải em ở sau lưng thao túng?" Anh ta bỗng nhiên mở miệng.
Thẩm Loan sửng sốt, chợt cười ra tiếng: "Anh, anh uống rượu rồi mới đến đây
à?"
"?"
"Nếu không sao người tỉnh, mà lại nói mấy câu say thế?"
Thẩm Khiêm: "..."
Thật ra anh ta cũng không chú ý nghe Thẩm Loan nói câu tiếp theo, bởi vì một
tiếng "Anh" cũng đủ làm đầu quả tim anh ta run lên, thần hồn điên đảo.
Đã bao lâu rồi anh ta chưa nghe thấy cô gọi như vậy?
Hình như là từ sau khi công khai yêu đương, Thẩm Loan ít khi về nhà cũ, cơ hội
hai người chạm mặt nhau có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Cốc cốc—
Đúng lúc này, truyền đến hai tiếng gõ cửa nho nhỏ.
"Ai?"
"Là tôi, Boss." Giọng nói cách cánh cửa của Đàm Diệu thanh truyền vào.
"Chuyện gì?"
"Còn hai phút, các vị đổng sự đang đợi."
"Tôi biết rồi, cậu đi trước đi."
"Vâng."
Tiếng bước chân đi xa, cho đến khi biến mất.
Thẩm Loan: "Không còn sớm nữa, trở về đi."
"Em không sợ sao?"
"Sợ cái gì?" Cô hỏi, hai tròng mắt trong trẻo không nhiễm chút tạp chất.
"Thua."
Thẩm Loan cười khẽ: "Chưa tới cuối cùng, anh không nhất định sẽ thắng, mà
tôi cũng chưa chắc sẽ thua."
"Loan Loan, sao em cứ luôn — không nghe lời khuyên thế?!" Giơ tay giữ chặt
hai vai cô, khóe mắt người đàn ông muốn nứt ra.
Cô dễ dàng tránh thoát, bình tĩnh mở miệng: "Tôi không tin, càng không phục,
phải thử một chút mới biết được."
"Em!"
"Đi thôi, đến giờ rồi."
Nên ra chiến trường rồi...
Vẫn là phòng họp kia, mọi người đã ngồi nghiêm chỉnh.
Thẩm Khiêm và Thẩm Loan một trước một sau trở lại chỗ ngồi.
Lý Lập Đông: "Về vị trí chủ tịch phải với điều kiện là đang nắm giữ 15% cổ
phần mới được, Thẩm Loan cô có tranh luận gì không?"
Lời tuy là thế, nhưng tất cả mọi người đang ngồi ở đây hầu như đều cảm thấy cô
đang chơi bời.
Cho dù lợi hại đến đâu, cũng không thể vô căn cứ mà biến ra 4% cổ phần, cho
dù cô không thiếu tiền, có chỗ dựa, nếu muốn mua, thì cũng cần thời gian nhất
định.
Chắc chắn thua rồi!
Không đợi Thẩm Loan mở miệng, Trương Dương vẫn luôn đảm đương chức vị
trong suốt đột nhiên đứng lên, tầm mắt đảo qua mọi người: "Thật xin lỗi vì đã
chiếm dụng một chút thời gian của mọi người, tôi có chuyện muốn tuyên bố."
Lý Lập Đông nhíu mày: "Có chuyện gì thì chờ đến khi xác định được ai là tổng
giám đốc cũng không muộn."
"Nhưng chuyện này có liên quan tới người được chọn làm chủ tịch."
Lý Lập Đông thoáng sững lại.
Liền Thẩm Khiêm cũng không khỏi nhìn thêm anh ta vài lần.
Thẩm Xuân Giang đang thờ ơ bỗng nhiên có dự cảm không tốt, đã giao đấu vài
lần với Thẩm Loan, ông ta cũng chậm rãi thăm dò nước cờ của cô.
Chuẩn bị trước một đòn sát thủ, có thể sử dụng được thì dùng, không cần thì
càng tốt.
Cho nên, phàm là chuyện gì cô muốn làm, mục đích cô muốn đạt được, đều sẽ
có biện pháp dự phòng, không chỉ chỉ có một chiêu duy nhất!
Trong một khắc Trương Dương đứng đứng lên, Thẩm Xuân Giang phản xạ có
điều kiện xác định Thẩm Loan muốn ra tay.
Nếu không sao có thể có câu nói: "Người hiểu mình nhất chính là kẻ thù"?
Quả nhiên —
Chỉ nghe Trương Dương chậm rãi mở miệng: "Lúc trước, Khải Hàng dùng giá
thấp để mua một triệu sáu trăm bảy mươi ngàn cổ phiếu của Minh Đạt với mục
đích đầu tư, hiện nay giá cổ phiếu của Minh Đạt lên cao, trải qua các cuộc bàn
bạc của quản lý công ty để đưa ra quyết sách, hai ngày trước đã bán 160 vạn cổ
phiếu này với giá 11 nhân dân tệ/ cổ phiếu cho cô Thẩm Thẩm Loan."
"Nói cách khác, Khải Hàng sẽ rời khỏi tập đoàn Minh Đạt." Anh ta lấy một tờ
giấy A4 trong tập tài liệu, giơ lên trước mặt mọi người: "Đây là bản sao giấy
chuyển nhượng cổ phần, nếu mọi người còn có thắc mắc gì, có thể kiểm tra tình
trạng thay đổi người sở hữu cổ phiếu trong hệ thống mạng lưới của sở giao dịch
chứng khoán network."
Một hơi nói xong hai đoạn dài, Trương Dương vẫn rất bình tĩnh, nhưng không
nghĩ tới mấy lời nhẹ nhàng này của anh ta khi truyền vào lỗ tai người khác lại
không khác gì sấm sét đùng đùng!
"Cái gì? Hơn một trăm vạn cổ phiếu mà anh đã bán cho Thẩm Loan?!"
"Hai ngày trước..."
"Trời! một triệu sáu trăm bảy mươi ngàn... Vừa đúng chiếm 4%!"
"Hơn nữa trong tay Thẩm Loan vốn có 11%, vừa đủ15%!"
"Này cú đảo ngược này rồi đến cú khác, thật đúng là... Thú vị thật sự!"
"Nói xem, Thẩm Loan rốt cuộc có tài đức gì, ngay cả Khải Hàng tân quý như
vậy cũng giúp đỡ cô ta?"
"Tôi không biết cô ta có tài đức gì, nhưng biết quyền Lục gia có quyền thế."
"Cũng đúng, leo lên được Đại lão như vậy, khó trách thuận buồm xuôi gió!"
Kinh ngạc, nghi ngờ, xoi mói, cực kỳ hâm mộ, khinh thường, chua xót, đủ thứ...
Trong căn phòng nhỏ bé này, trên mặt mười mấy người ở đây, biểu cảm già
cũng có.
Trương Dương: "... Với một triệu sáu trăm bảy mươi ngàn cổ phiếu mà tôi bán,
mà số cổ phần trên tay cô Thẩm nữa, cũng vừa vặn 15% cổ phần, sao vị trí tổng
giám đốc này lại không đảm đương nổi?"
"Khốn nạn!" Thẩm Tông Minh đập mạnh lên bàn, một tiếng vang lớn: "Lúc
trước cậu hứa hẹn bảo đảm thế nào? Chỉ đầu tư, không can thiệp quyết sách nội
bộ của Minh Đạt, nhưng còn bây giờ thì sao? Khinh người quá đáng!"
"Chủ tịch Thẩm, tôi nghĩ có thể ngài không hiểu những gì tôi nói vừa rồi - giá
thấp mua vào, giá cao bán ra, nếu đây không gọi là đầu tư, vậy thì... Tôi cũng
không thể nói gì hơn."
"Nhưng mà điều quan trọng ở đây là cậu bán cổ phần, dám nói không phải cố ý
nhúng tay vào nội bộ Minh Đạt không?!"
"Xin lỗi, mục đích cuối cùng của đầu tư chính là kiếm tiền, cổ phần ở trong tay
Khải Hàng, ai ra giá cao thì được, cũng không liên quan gì đến người mua."
Ý là, các người cũng có thể mua mà, miễn là mấy người nhanh tay trước Thẩm
Loan, mua với giá cao.
Bán cho ai mà không bán?
Muốn trách thì trách các người chậm một bước, trả tiền không đủ sảng khoái.
"Ngụy biện!" Thẩm Tông Minh khó thở cười lạnh: "Tôi ngược lại cũng muốn
hỏi một chút, nó làm sao để đả động được Khải Hàng, lúc trước ngay cả tôi trả
giá cao mua lại mà các người cũng từ chối."
Cho nên, tuyệt đối không phải vấn đề giá cao giá thấp.
Trương Dương nhướng mày: "Chuyện này có lẽ ngài phải hỏi ông chủ chân
chính của Khởi Hàng, tôi chẳng qua cũng chỉ là chân chạy vặt, phía trên nói sao
thì chúng tôi làm vậy."
Hóa ra phía sau Khải Hàng thật sự có có một ông Boss bí ẩn...
Vẻ mặt mọi người đều rất vi diệu.
Thẩm Tông Minh lại suýt chút nữa tức giận đến té xỉu: "Tốt! Tốt! Tốt!"
Ông ta nói ba tiếng tốt, khuôn mặt lại càng ngày càng phẫn nộ, ánh mắt sắc bén
trực tiếp nhìn Thẩm Loan: "Cô thật đúng là rất thủ đoạn!"
Thẩm Loan không phản bác, cũng không tranh luận.
Cô có thể hống hách, cũng có thể ngang ngược, nhưng tuyệt sẽ không thể bị
chọc giận bởi những người thân "trên danh nghĩa" ác độc này.
Ít nhất, làm trò trước mặt nhiều như vậy, không thể.
Cô cũng cần thể diện, cần thanh danh, không đến mức vì mấy chuyện này mà
mệt, nhưng cũng không cần thiết phải tùy ý làm loạn, thật sự đẩy mình theo
hướng sói mắt trắng*.
* Vong ân bội nghĩa.
Thẩm Tông Minh thấy cô không dao động, ánh mắt tối sầm lại, rất nhanh đã
điều chỉnh lại hơi thở, cũng không thở hổn hển.
Thẩm Loan nhìn sự thay đổi này vào trong mắt, nụ cười lạnh giương trên khóe
miệng.
Xem ra, cũng không phải chỉ mình cô biết diễn kịch...
"Giám đốc Lý, chúng ta tiếp tục đi?" Cô nhoẻn miệng cười.
Lý Lập Đông phản ứng lại, vẻ mặt giận dữ nhưng cũng không thể làm gì: "Một
khi đã như vậy, hai vị được đề cử, hiện tại bắt đầu bỏ phiếu biểu quyết, cho
phép bỏ phiếu trắng."
"Tôi có chuyện muốn nói." Thẩm Loan bỗng nhiên mở miệng.
"Nói chuyện gì?"
"Không có gì khác, chỉ là muốn nhắc nhở mọi người một chút, đừng quên hạng
mục Vịnh Thạch Tuyền. Mà con người của tôi, phải muốn thứ tốt nhất, không
tồn tại tình huống thứ gọi là lùi lại."
Phiên dịch ra là: Một là ngồi trên ghế chủ tịch, hoặc là dứt khoát chạy lấy
người. Vế trước thì dễ nói rồi, nếu là vế sau, vậy thì hạng mục vịnh Thạch
Tuyền kia cô tuyệt đối sẽ không quan tâm nữa.
Lời này vừa nói ra, trên mặt mọi người đều ngưng trọng.
Nếu chẳng qua chỉ là Thẩm Loan, bọn họ có lẽ sẽ không bỏ vào trong mắt,
nhưng bây giờ phía sau cô là Quyền Hãn Đình, trong tay nắm chặt Từ Kính
Sinh.
Một người là ông trùm vận chuyển, một người là con cá sấu khổng lồ của bất
động sản, đều đối xử với cô không giống người thường.
Cái này gọi là sợ ném chuột sợ vỡ bình.
Thẩm Khiêm nghe vậy thì ánh mắt tối xuống, khóe môi kéo lên một độ cong
nhìn như ôn hòa, thật ra lại lạnh thấu xương.
Hóa ra, cô muốn làm như thế...
Lý Lập Đông cũng lười tranh luận với Thẩm Loan, dù sao cũng không phản bác
được cô, bỏ qua cô, không tỏ ý kiến, đảo mắt nhìn về phía Thẩm Khiêm: "Giám
đốc Thẩm cậu có gì muốn nói không?"
"Không có."
"Được, tôi tuyên bố biểu quyết chính thức bắt đầu, mời các vị cẩn thận đưa ra
lựa chọn —"
Kết quả rất nhanh đã được đưa ra, chỉ có mười mấy người, giơ tay lên, nhìn là
biết ngay.
Ông cụ cùng Thẩm Xuân Giang kiên định đứng về phía Thẩm Khiêm.
Còn Thẩm Loan giống như một mình chiến đấu hăng hái, nhưng ngoài dự đoán
là vài người không thân quen với cô, thậm chí ngay cả người chưa từng nói
chuyện cũng bỏ phiếu cho cô.
Ngoại trừ hai phiếu trắng—
Vẻ mặt Lý Lập Đông hơi ngưng lại: "Số phiếu hai bên... bằng nhau?"
Thẩm Loan nhướng mày.
Ý cười của Thẩm Khiêm không thay đổi.
Thẩm Tông Minh cùng Thẩm Xuân Giang lập tức không hẹn mà cùng thở phào
một hơi.
Thẩm Loan khí thế hung hăng, nhưng những ông già đang ngồi ở đây đều dây
leo trên tường* điển hình, nói thật ra, trong lòng bọn họ cũng không bình tĩnh
chắc chắn như ngoài mặt.
* Phép ẩn dụ chỉ những người không có chính kiến, dễ thay đổi suy nghĩ theo
tình huống.
Có thể hoà, ít nhất còn có hi vọng, cũng tốt hơn là thua.
Lý Lập Đông lúng túng: "Hiện tại làm sao bây giờ?"
Mọi người cũng không biết làm thế nào cho phải.
"Nếu không... giơ lại một lần nữa?"
"Không cần thiết."
"Không cần."
Thẩm Khiêm và Thẩm Tông Minh một trước một sau lên tiếng.
Thẩm Khiêm: "Vấn đề này rất dễ giải quyết."
Lý Lập Đông: "?"
"Công ty thiếu một tổng giám đốc, nhưng cũng có thể thiết lập song song
CEO."
Vậy thì vẹn cả đôi bên, cũng cách tốt nhất.
Nhưng mà...
Thẩm Khiêm đảo mắt nhìn về phía Thẩm Loan: "Ý của em thế nào?"
Cô trầm ngâm một giây: "... Có thể. Nhưng mà" Lúc nói chuyện, bên môi kéo
một nụ cười lạnh nhạt: "Tôi có một điều kiện."
"Điều kiện gì?"
"Bộ phận dự án do tôi trực tiếp quản lý."
"Vậy thì không còn gì tốt bằng!" Nói chuyện chính là Lý Lập Đông: "Vốn ngay
từ đầu cô đã phụ trách hạng mục Thạch Tuyền Loan, hơn nữa đều là những
người cô đã quen dùng, vậy thì hiệu suất sẽ cao hơn."
Thẩm Loan: "Vậy giám đốc dự án hiện tại..."
"Tất nhiên là huỷ bỏ."
Thẩm Như hao hết tâm tư cướp đi mọi thứ, vậy mà Thẩm Loan chỉ nhẹ nhàng
bâng quơ nói một câu đã giật trở về.
Ở đây không có bất kỳ một người nào nghĩ đến Thẩm Như khi biết được tin này
sẽ suy sụp thế nào, bao gồm Thẩm Tông Minh, hay Thẩm Xuân Giang.
Bạn yếu, vậy thì bạn xứng đáng bị ức hiếp.
Đây là quy tắc duy nhất để sinh tồn trong khu vực săn bắn tưởng như bình yên
của nhà họ Thẩm.
Sẽ không có người nào quan tâm bạn nghĩ gì, cũng sẽ không có người nào để ý
bạn có thể bị đả kích, bị thương tổn tự tôn, bị giẫm đạp tôn nghiêm hay không...
Đến lúc này, Thẩm Loan lắc mình biến hoá, thay thế Thẩm Xuân Giang trở
thành chủ tịch.
Cũng không quá khi nói câu "Đã hết cơn khổ, đến ngày sung sướng".
Mà Thẩm Khiêm lập tức dùng tư thái tiếp nhận nhiệm vụ lúc khó khăn, tự nhiên
tiến vào trung tâm quyền lực của tập đoàn Minh Đạt, đảm nhiệm vị trí CEO.