Lúc Thẩm Như rời đi, không thể tránh phải đi ngang qua khu vực phòng làm
việc bên ngoài.
Mọi người vốn đang bận rộn công việc lại cứng lại, bầu không khí rơi vào cảnh
xấu hổ.
Một giây.
Hai giây.
...
Suốt năm giây, im lặng không một tiếng động.
Lạnh mắt đảo qua mọi người, bên môi Thẩm Như hiện lên độ cong trào phúng:
"Đều nói một đời vua một đời quan, tôi lại thấy quan cũ biến thành quan mới.
Lòng đã không còn, giữ cũng không giữ được, cũng khó trách việc phản bội."
Những người này hầu như đều đã từng là cấp dưới của cô ta, trong đó không
thiếu người được cô ta dìu dắt, bây giờ lại trở thành kẻ ủng hộ trung thành của
Thẩm Loan, thậm chí còn cô lập cô ta.
Thẩm Như chỉ cảm thấy như nuôi nấng một con chó lại nuôi ra thành một con
chó vong ân bội nghĩa!
Vốn cho rằng, mọi người nghe xong lời này, ít nhiều gì cũng sẽ có chút chột dạ
hoặc không được tự nhiên, không nghĩ tới, mọi người lập tức đón nhận ánh mắt
lạnh lẽo của Thẩm Như, không tránh không né.
Quan Hân Đồng đứng ra: "Giám đốc Thẩm, chúng tôi cũng không phải là phản
bội, chẳng qua là tin vào thực lực, chỉ vậy thôi."
"Ha, thực lực?" Cô ta cười mỉa một tiếng, ánh mắt bén nhọn.
"Không sai, là thực lực. Ai có thể dẫn dắt chúng tôi đi tiến về phía trước trên
con đường đúng đắn thì người đó chính là thủ lĩnh của chúng tôi. Trước kia, cô
dẫn dắt, chúng tôi theo cô; sau đó, giám đốc Thẩm Loan dẫn dắt, chúng tôi đi
cùng cô ấy, cho nên, không tồn tại "phản bội" như vừa nói."
"Vậy sao? Chẳng lẽ trong khoảng thời gian tôi nhậm chức một lần nữa này các
người không cố tình cô lập, bài xích, xa cách tôi?"
Quan Hân Đồng nhìn cô ta thật sâu: "Nếu cô coi im lặng là cô lập, không tới
gần chẳng khác nào bài xích và xa cách, vậy chúng tôi cũng không thể nói gì
hơn, cô thấy thế nào thì chính là thế đó vậy."
Giọng nói bình tĩnh, như không quan trọng gì, cực kỳ giống phong cách nói
chuyện của Thẩm Loan.
Thẩm Như vừa nghe, liền tức giận đến hai má đỏ lên.
Những người này thật sự không để cô ta vào mắt một chút nào!
Quan Hân Đồng: "Tôi đoán, chắc chắn cô chưa từng nghĩ, vì sao chúng tôi lại
im lặng, vì sao lại không muốn tới gần."
Thẩm Như nhíu mày.
"Im lặng là vì cách làm việc của cô đã vụn vặt, lại còn không hiệu sách; không
tới gần là vì dù có đưa ra kiến nghị và biện pháp giải quyết cụ thể, cô cũng sẽ
không tán thành."
"Sau khi mọi người nếm thử được bầu không khí thoải mái do giám đốc Thẩm
Thẩm Loan mang lại, cũng không còn cách nào tiếp nhận hình thức làm việc
lộng quyền độc đoán của cô nữa."
Giờ phút này, Thẩm Như mới ý thức được, thì ra chính mình đã thua triệt để đến
như vậy!
Năng lực làm việc không bằng Thẩm Loan, thu mua lòng người không bằng
Thẩm Loan, ngay cả ánh mắt tìm đàn ông, tìm chỗ dựa cũng không bằng cô!
Từ đầu tới đuôi, mình chính là câu chuyện cười!
Chuyện cười lớn!
...
Rời bộ phận dự án, Thẩm Loan đi thẳng đến tầng 33.
Miêu Miêu đã đứng ở trước cửa phòng làm việc của chủ tịch, áo sơ mi trắng
phối với váy, chân dài ngực to, mông vểnh eo nhỏ.
Sau khi cô gầy đi thì đang tiến gần đến hàng ngũ nữ thần hơn
Giờ phút này, dáng đứng tiêu chuẩn, tác phong đàng hoàng, mặt mày vui vẻ
nghênh đón Thẩm Loan đến."
"Cảm giác đi làm ngày đầu tiên thế nào, trợ lý chủ tịch Miêu?"
Theo Thẩm Loan tăng chức, Miêu Miêu cũng thay đổi thân phận theo, bây giờ
chính thức nhậm chức trợ lý chủ tịch. Bên bộ phận nhân sự đã thông báo ra
ngoài, thư và email sẽ sớm được gửi đến hòm thư của các bộ phận khác.
Miêu Miêu nghe vậy, nhoẻn miệng cười, lộ ra hai chiếc má lúm đồng tiền ngọt
ngào, lớp trang điểm nhẹ trên mặt càng thêm rạng rỡ: "Tất nhiên là rất tốt rồi."
"Đi thôi, nên ra chiến trường rồi." Thẩm Loan lập tức đẩy cửa phòng làm việc
của giám đốc, dẫm lên đôi giày cao gót, bước vào có nhịp điệu.
Miêu Miêu theo sát phía sau.
"Ai ảo cô vào?! Nghe không hiểu phải không?! Cút cho tôi ---"
Hai người còn chưa vòng qua kệ bày đồ cổ đã nghe một trận rít gào, thỉnh
thoảng còn kèm heo tiếng ho nhẹ.
Thẩm Loan nhướng mày, quay đầu nhìn Miêu Miêu.
Người sau bất đắc dĩ nhún vai, dang hai tay ra: Tôi đã hết sức rồi, nhưng lại có
người ăn vạ không đi, như chiếm phòng làm việc, bảo vệ cái ghế dưới mông
ông ta vậy.
Thẩm Loan thu ánh mắt lại, ý cười bên môi sâu hơn, vòng qua kệ bày đổ cổ, đi
thẳng đến trước bàn làm việc: "Ba bị sao vậy? Trong người không khỏe à? Đã
uống thuốc chưa?"
Thẩm Xuân Giang vốn đang đưa lưng về phía cửa, ghế da xoay mặt đối diện với
cửa sổ sát đất, nghe vậy, đột ngột quay lại, ánh mắt sắc bén đâm thẳng về Thẩm
Loan.
"Cuối, cùng, mày, cũng, đến, rồi." Gằn từng chữ một, hận không thể mở mỗi âm
tiết ra, nhai vụn, cuối cùng nuốt vào bụng.
Bầu không khí dần trở nên kỳ dị, thoang thoảng truyền đến mùi thuốc súng.
"Ba tìm con có chuyện gì không? Nhẹ nhàng bâng quơ, không chút ảnh hưởng.
"A, có chuyện gì?! Tao nói cho mày biết, chuyện lớn! Cái đồ nghiệp chướng
ngỗ nghịch bất hiểu!" Nói xong, lại muốn đứng dậy khỏi chỗ ngồi, cho cô cái
tát.
Thẩm Loan trực tiếp nắm lấy cổ tay ông ta, dùng sức siết chặt: "Đánh con?"
Cười lạnh đập vào mắt.
Lại thấy sắc mặt Thẩm Xuân Giang càng ngày càng trắng, mồ hôi đã lấm tấm
trên trán, mà cánh tay bị Thẩm Loan bắt lấy kia lại đang không ngừng run rẩy.
"Ba cũng phải có bản lĩnh đó mới được!" Nói xong, ném ra.
Trọng tâm của Thẩm Xuân Giang không vững, dưới chân lảo đảo một cái, ngã
ngồi về lại trên ghế da, vẻ mặt khó coi tới cực điểm.
"Mày, mày dám đánh ngã tao?! Nghiệp chướng! Nghiệp chướng!"
Thẩm Loan bình tĩnh không giống như người bình thường, vẻ mặt hờ hững,
giọng nói lạnh lẽo: "Nếu ba đã dám đánh, sao con lại không dánh đánh ngã? Chỉ
cho phép ba ngang ngược, không cho con đánh trả à?"
"Tao là ba ruột của mày, mày có còn để tao vào mắt không?!"
"Nếu con không để ba vào mắt, ba cảm thấy bây giờ ba còn có cơ hội để ngồi ở
đây ra tay với con sao?"
Thẩm Xuân Giang che phần gan lại, một trận khí huyết cuồn cuộn.
Thẩm Loan quay người đi, không phải là không đành lòng, mà là xem nhiều
hơn một chút cũng đã cảm thấy chán ghét.
"Con cho chị cả thời gian mười lăm phút để thu dọn đồ đạc, nể mặt ba là ba ruột
của tôi..." Cô đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "ba ruột" rất nặng, ý châm chọc rất
đậm: "Con cho ba nửa tiếng, thu dọn rồi nhanh cút đi!"