Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 66

Dịch: Huyễn Ảnh Vô Song

Một người có thể thay đổi theo thời gian, nhưng những thứ từ trong xương cốt của anh ta là bẩm sinh và không thể thay đổi được, ví dụ như khí chất và nóng nảy.

Kiếp trước Thẩm Khiêm là người tâm ngoan thủ lạt, là một người tàn nhẫn, vui buồn đều không biểu hiện ra ngoài, anh ta là một kẻ độc tài trời sinh. Anh ta không thích ngỗ nghịch, ghét phản bác, quen khống chế tất cả mọi thứ, càng sẽ không cúi đầu trước bất kỳ ai.

Bây giờ, chẳng qua chỉ về lại bốn năm trước, anh ta lại học được cách mềm mỏng.

Thẩm Loan không tin.

“Đứng dậy, uống thuốc trước đã.” Người đàn ông một tay cầm một viên thuốc lên, một tay cầm ly nước.

“Anh sẽ không đầu độc tôi chứ?”

Thẩm Khiêm bị cô chọc cho tức giận cười, đuôi mắt nhấc lên, không thấy tức giận, ngược lại rất dịu dàng, “Thì ra anh ở trong mắt em, đã xấu xa đến mức có thể hạ độc luôn rồi.”
Là câu nói nửa thật, nửa đùa.

Cuối cùng, Thẩm Loan vẫn không uống thuốc anh ta đã chuẩn bị, bởi vì bác sĩ đã đến.

Thẩm Khiêm cũng không muốn rời đi, khăng khăng ở bên cạnh đợi y tá treo bình truyền dịch xong, sau đó mới đi theo bác sĩ rời khỏi phòng, sau đó anh lại quay về bên giường, lẳng lặng chăm chú nhìn Thẩm Loan đang ngủ say.

Không biết qua bao lâu, bình truyền dịch đã hết, Thẩm Khiêm tự mình thay cô rút kim tiêm xuống, lông mày của Thẩm Loan nhíu lại, cô đã tỉnh.

“Sao anh vẫn còn ở đây?” Giọng khàn khàn, giống như sỏi đá thô ráp.

Sự ghét bỏ không hề che giấu đi chút nào.

Thẩm Khiêm lại không cho là cô ngang bướng, cầm lấy nhiệt kế đo bên tai cô, “Đừng nhúc nhích, trước hết đo nhiệt độ đã.”

“Không cần anh lo.”

“Loan, anh đã nói xin lỗi rồi mà.” Anh nói.

“Nhưng tôi không chấp nhận.”
“Những gì em muốn, anh cũng đều sẽ vì em mà giành lấy, nhưng điều kiện đầu tiên là em nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời, đừng chọc giận anh nữa, hiểu chưa?”

Ánh mắt Thẩm Loan chợt lóe lên.

Thẩm Khiêm cười khẽ: “Em thông minh như vậy, nhất định sẽ hiểu ra anh đang nói cái gì.”

Cô quả nhiên không phản kháng nữa, bộ dạng rất ngoan ngoãn khiến người đàn ông kia cực kỳ hài lòng.

“Nhiệt độ bình thường, không có sốt. Qua đây, mau thuốc vào đi.” Bàn tay ấm áp của người đàn ông dán vào tấm lưng gầy gò của cô gái, hơi dùng sức, lập tức nâng Thẩm Loan lên, tay kia cầm lấy ly nước, đưa cho cô uống.

Cuối cùng, anh đắp chăn lại, nhìn cô lần nữa ngủ say, Thẩm Khiêm mới đóng cửa rời đi.

Dưới lầu Thẩm Xuân Giang và Dương Lam đang cùng nhau vào cửa, thay dép lê và đi đến phòng khách, đã thấy Thẩm Khiêm mặc quần áo ở nhà đi xuống cầu thang.
“Ba, mẹ.”

Dương Lam cởϊ áσ khoác ra dưới sự hầu hạ của người giúp việc, “Vừa rồi mẹ nghe Chu quản gia nói, bác sĩ đã tới.”

“Ừm.”

Dương Lam đã quen với sự lạnh nhạt của con trai, nên cũng không quan tâm lắm, chỉ tiện miệng hỏi: “Ai bị bệnh?”

“Thẩm Loan.”

Dương Lam vừa nghe thấy cái tên này, nụ cười tươi dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được thu vào, thờ ơ ‘ồ’ một tiếng, sau đó không nói nữa.

Ngược lại Thẩm Xuân Giang lại nhìn anh với vẻ mặt thân thiết: “Loan Loan, sao lại bị bệnh?”

“Cảm lạnh, nên bị sốt.”

“Bác sĩ nói như thế nào, có đáng lo không?”


“Đã không sao nữa rồi.”

“Vậy là tốt rồi.” Thẩm Xuân Giang thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị lên lầu thăm con gái đang bị bệnh.

“Ba.” Thẩm Khiêm đột nhiên mở miệng, “Thời gian cụ thể của lễ kỷ niệm công ty đã được quyết định chưa?”

“Đã quyết định rồi, là ngày 27 tháng này.”

“Danh sách khách mời đâu?”

“Bộ phận Quan hệ công chúng vẫn đang chuẩn bị.”

Thẩm Khiêm khẽ ừm một tiếng, tỏ vẻ biết.

Thẩm Xuân Giang đột nhiên nhớ tới cái gì, ngược lại trở về, hai cha con đi vào phòng làm việc, vừa đi, vừa nhỏ giọng bàn bạc.

Dương Lam thấy thế, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại Thẩm Như, “Con yêu, vừa rồi mẹ nghe ba con và anh trai con nói về tiệc mừng kỷ niệm, con có biết không?”

“Dạ bbiết, việc bố trí hiện trường là do con đảm nhận, sao vậy ạ?”

Dương Lam cũng không nói rõ ra được mình đang có cảm giác gì, nhưng đó là không thoải mái, “Lỡ như, ba con đồng ý để Thẩm Loan cùng tham gia...”

“Mẹ, mẹ suy nghĩ nhiều rồi, trường hợp quan trọng như vậy, một đứa con gái riêng như cô ta có tư cách gì mà tới tham gia. Huống hồ, ông nội coi trọng thể diện, ông ấy tuyệt đối sẽ không để cho cô ta đi ra ngoài để khiến nhà mình phải mất mặt đâu. Con vẫn còn một đống việc phải làm, con cúp máy trước đây.”

Dương Lam muốn nói, nếu như lão gia tử thật sự coi trọng thể diện, vậy ngay từ đầu ông ấy sẽ không để Thẩm Loan người mang danh “Con ngoài giá thú” bước vào cửa lớn Thẩm gia.

Nhưng Thẩm Như cúp máy quá nhanh, lời của bà còn chưa nói đến bên miệng lại chỉ có thể nuốt trở về.

Bà đang rất lo lắng.

Cùng lúc đó, trong phòng làm việc.

“Ba, Huy Đằng bên kia nói thế nào?”

Thẩm Xuân Giang thở dài: “Năm xưa Lục gia chưa từng lộ diện, ba tin rằng lần này cũng sẽ không ngoại lệ. Nhưng cho dù có nói thế nào, thiệp mời vẫn phải gửi đi, lễ nghĩa cũng phải được chuẩn bị chu toàn.”

Huy Đằng Thượng Vận là nhà thầu chính tiếp nhận sản phẩm chủ lực của Tập đoàn Minh Đạt, nhiều năm nay, vẫn hợp tác vui vẻ, chưa từng xảy ra bất kỳ rắc rối nào.

Theo lý thuyết, Minh Đạt và Huy Đằng có quan hệ giữa bên A và bên B, không nên có thái độ khách sáo như vậy, thậm chí đến mức phải xem sắc mặt đối phương.

Điều tồi tệ nhất ở đây là, Huy Đằng không chỉ độc chiếm quyền vận tải đường thủy, mà còn kiểm soát hai lĩnh vực lớn là vận tải đường bộ và vận tải đường hàng không, nói người ta là “Thổ Hoàng đế” ở Ninh Thành cũng không ngoa.

Về phần Quyền Hãn Đình người này, anh ta là thần long thấy đầu lại không thấy đuôi, nhưng một tiếng “Lục gia” lại như sấm ở bên tai.

Ngoại trừ thực lực của bản thân ra, anh ta cũng không thể tách ra được vì sự ủng hộ của một số vị ‘gia’ khác, trong đó có tứ gia, Hạ Hồng Nghiệp, người đã nổi tiếng với thế giới bên ngoài, đã là một đại nhân vật ở Ninh Thành, nhưng ông ta cũng phải ngước nhìn người anh em nhỏ nhất này.

Thẩm Khiêm khẽ gật đầu, “Con sẽ tự mình đến Huy Đằng một chuyến.”

“Ừ, con làm việc ba rất yên tâm. Mặt khác,” Thẩm Xuân Giang nói đến đây, hơi dừng lại, “Ngày diễn ra tiệc rượu, ba muốn để Loan cũng được tham dự, nhân tiện giới thiệu con bé cho mọi người quen biết. Con cảm thấy thế nào?”

Thẩm Khiêm không nói gì.

“Ba biết, quyết định này có thể khiến con khó xử, nhưng con bé là một cô gái an phận, ngoan ngoãn nghe lời, con cũng không cần lo lắng, tương lai con bé sẽ tranh giành thứ gì với con.”

An phận, nghe lời?

Thẩm Khiêm ở trong lòng đánh một dấu chấm hỏi lớn, ít nhất ở trong mắt anh, tiểu bạch thỏ này tính tình cũng không nhỏ.

Về phần, tranh hay không tranh, bây giờ vẫn chưa thể đưa ra kết luận được, nói tới việc này vẫn còn rất sớm.

Anh cũng tò mò, chính xác là cô ấy muốn gì?

“Ba quyết định là được rồi, con không có ý kiến.”

“Nhưng mẹ con và ông nội con bên kia...” Thẩm Xuân Giang muốn nói lại thôi.

Giọng điệu của Thẩm Khiêm lạnh đến mức người nghe khác không nghe ra được cho dù là một chút cảm xúc: “Con sẽ cố gắng hết sức để hòa giải.”

Thẩm Loan mê man ngủ say một đêm, cơm tối cũng không ăn, sáng hôm sau là do bị đói nên tỉnh.

Cô sờ sờ trán, đã không còn nóng nữa.

Cổ họng cũng không còn vừa khô vừa chát như ngày hôm qua, nhưng lúc nói chuyện vẫn có chút khàn khàn.

Cô xuống lầu kiếm đồ ăn, bởi vì đã qua giờ ăn sáng, nên người giúp việc chỉ có thể làm lại giúp cô: “Cô ba, muốn ăn cái gì?”

Sau khi bị ốm nhẹ, trong miệng cô nhạt đến mức có thể ngậm một con chim vào. Vì vậy, cô ấy chỉ muốn ăn một thứ gì đó thật ngon “Mì trộn, bỏ thêm chút ớt vào.”

“Không cần, nấu cho em ấy một chén cháo rau, Khẩu phần không cần quá nhiều.”

“Vâng, thưa cậu cả.” Người hầu lui ra, phòng ăn giờ chỉ còn Thẩm Khiêm và Thẩm Loan.

“Em không muốn ăn cháo.” Cô bình tĩnh đưa ra yêu cầu, không mang theo một chút nóng nảy nào, chỉ đơn giản là trình bày sự thật.

“Hết cảm lạnh rồi?” Anh đưa tay sờ trán cô.

Thẩm Loan vốn muốn trốn, lại bị ánh mắt cảnh cáo của người đàn ông nhìn chằm chằm, bởi vì cô chậm nửa nhịp, nên chỉ có thể bất lực nhìn bàn tay to thon dài rơi xuống trán mình, không những thế bàn tay kia còn trượt xuống một bên gò má của cô, đầu ngón tay có vết chai mỏng sờ vào khiến cô hơi châm chích, có chút đau.

Khi tiếng vật nặng rơi xuống đất từ cửa phòng ăn truyền đến, một cô giúp việc đang mở to hai mắt kinh hãi nhìn vào cảnh tượng trước mặt.

------ ngoài lề ------

Nghe nói, mọi người xem Loan ca cùng với đối thủ diễn kịch cũng đã rất sảng khoái rồi, hình như không có chuyện của nam chính, mọi người chắc chắn không muốn xem sao?

Lục gia gào khóc: Tôi tới một góc ngồi xổm.

Bình Luận (0)
Comment