Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 670

"Này, cô tìm ai thế?"

Trung tâm bệnh viện thành phố, trước bàn đăng kí của tầng VIP, y tá trung niên

vội vàng gọi cô gái đang trực tiếp đi vào khu vực không cho phép.

Trong mắt là vẻ đánh giá.

Một bộ váy nhỏ màu đen chỉ dài tới đầu gối, lộ ra cẳng chân thon thả trắng như

tuyết, bắp chân không có chút mỡ thừa, đường cong cực kỳ đẹp đẽ.

Trên chân đi một đôi xăng đan cao gót đế nhọn màu đỏ, ngón chân mượt mà,

mu bàn chân kéo dài, nhìn thì sẽ đoán được là một người cao gầy.

Trong tay là túi xách mang thương hiệu quốc tế cổ điển, vòng cổ đang đeo

không nhìn ra nhãn hiệu cụ thể, nhưng bên trên được khảm kim cương cũng đủ

làm người ta lóa mắt.

Nữ y tá trung niên lập tức ý thức được người này thân phận không đơn giản,

cho dù vô dụng thì cũng phú nhị đại trong nhà có mỏ quặng, lập tức khuôn mặt

đổi thành tươi cười: "Xin cô dừng bước."

Dưới chân Thẩm Loan dừng lại, chậm rãi quay đầu lại: "Gọi tôi sao?"

Trên mặt lộ ra vẻ kiêu ngạo không dễ gần, lại làm cho người y tá trung niên có

vài phần kiêng kị.

"Đúng vậy, xin hỏi cô muốn làm gì?"

"Thăm bệnh."

"Hình như lúc trước chưa thấy từng thấy cô..." Trong mắt y tá trung niên lộ ra

vẻ thăm dò.

"Bà chưa từng thấy thì không có nghĩa à tôi chưa từng tới. Chẳng lẽ một năm có

365 ngày, một ngày có 24 giờ thì bà đều phụ trách ở nơi này?" Giọng nói Thẩm

Loan lạnh nhạt, thái độ ngạo mạn.

"Cô nói đùa rồi, không phải vậy, tầng này của chúng tôi có mấy y tá thay phiên

nhau."

"Còn có gì muốn hỏi sao? Tôi đang vội." Thẩm Loan nhìn đồng hồ, trong mắt

có một tia không kiên nhẫn.

Y tá trung niên không những không dám nổi giận, còn ôn tồn: "Xin hỏi cô tới

thăm bệnh nhân nào?"

"Thẩm Yên."

"Cô có quan hệ gì với cô ấy?"

"Chị em ruột."

Thái độ của y tá trung niên lại thay đổi một lần nữa, nịnh nọt lại có thêm vài

phần cẩn thận, nhà họ Thẩm Ninh Thành đấy, đó chính là xã hội thượng lưu

chân chính, thế gia đại tộc!

"Hóa ra là cô Thẩm, làm phiền cô ký tên vào sổ đăng kí thăm bệnh là có thể đi

vào rồi."

Thẩm Loan lưu loát ký tên, từng bước một dẫm lên giày cao gót đế đỏ, thướt tha

đi đên phòng bệnh.

Lạch cạch —

Cùng với một tiếng động rất nhỏ, cửa bị đẩy vào từ bên ngoài.

Phòng bệnh sáng sửa rộng rãi, không có mùi nước sát trùng khó ngửi, trước cửa

sổ treo một chuỗi chuông gió pha lê, thỉnh thoảng chạm nhau tạo nhịp điệu

trong trẻo.

Vì đứa con gái này, Dương Lam đúng là tốn không ít tâm sức, căn phòng sắp

xếp tốt nhất, bác sĩ thì mời người có danh tiếng nhất, dụng cụ mua mới nhất,

ngay cả trái cây không ai ăn trên tủ đầu giường cũng đổi mới mỗi ngày.

Thẩm Yên, tên tội phạm nửa chết nửa sống nằm trên giường bệnh, vậy mà còn

thoải mái gấp trăm lần người thường.

Người bình thường không thể nào so được.

Thẩm Loan nâng bước đến mép giường, theo nhịp điệu của đôi chân, tiếng giày

cao gót đánh xuống sàn nhà cũng cực kỳ rõ ràng.

"Lâu rồi không tới thăm chị, gần đây có tốt không?"

Cô gái trên giường bệnh vẫn ngủ say nữ như cũ, lặng im không tiếng động.

"Mấy tháng này trong nhà và công ty đều đã xảy ra không ít chuyện, tôi đoán

chị nhất định sẽ cảm thấy rất hứng thú, cho nên hôm nay tôi đặc biệt tới đây để

kể cho chị nghe."

"..."

Không có bất kỳ câu nào đáp lại, nhưng Thẩm Loan cũng không ngại, nói rất

nhiệt tình.

Cô giống như ông thầy kể chuyện xưa, từng câu từng chữ nói rất rõ ràng, giọng

nói êm tai hướng về phía người đang hôn mê: "Chị cả được ba điều động từ

Quảng Đông về, rất nhanh đã ngồi vào vị trí giám đốc dự án một lần nữa, mà

tôi thì lập tức bị công ty xua đuổi, cuối cùng không thể không từ chức."

"Nghe đến đó, nếu như chị tỉnh táo, nhất định sẽ vui vẻ mà cười ra tiếng. Nhưng

mà, tôi còn chưa nói xong mà, chị không cần vui mừng sớm như vậy."

"..."

"Bởi vì — Thẩm Như cười được một lúc, nhưng không cười được cả một đời.

Cực khổ, hao tổn tâm trí, tự cho là mình đã cướp lại được thứ mình đã mất,

đáng tiếc thật, chưa tới hai ngày đã bị hội đồng quản trị cho lăn rồi, nghe nói

bây giờ đang rảnh rỗi ở nhà, mỗi ngày không ăn thì là ngủ, khuôn mặt hoảng

hốt, dần dần sụp đổ rồi."

"Biết vì sao hội đồng quản trị làm như vậy không?"

"..."

Thẩm Loan cong môi: "Bởi vì, là tôi yêu cầu đấy. Có lẽ chị sẽ nghi ngờ, tôi dựa

vào cái gì mà yêu cầu hội đồng quản trị?"

"Chỉ bằng, trong tay tôi đã nắm chặt hạng mục Vịnh Thạch Tuyền, là chủ tịch

đương nhiệm của Minh Đạt. Chơi chết một Thẩm Như, cũng dễ dàng giống như

dẫm chết một con con kiến."

"..."

"Chị không nghe nhầm đâu, hiện tại chủ tịch của tập đoàn là tôi, không phải ba

đâu. Bất ngờ lắm, bất ngờ lắm đúng không? Có vui không?"

"..."

"À, tôi suýt chút nữa đã quên mất, hẳn là chị cũng không ngạc nhiên, thậm chí

đã sớm đoán được sẽ có kết quả này, nếu không sao có thể để Diêu Quân Lăng

đi mật báo cho Thẩm Khiêm? Cũng may, chung quy thì một chúttâm tư này của

chị cũng không uổng phí đâu, tuy rằng Thẩm Khiêm không thể ngăn cản tôi làm

chủ tịch, nhưng tốt xấu gì nah ta cũng vớt được vị trí CEO của tập đoàn, cũng

coi như chính thức tiến vào trung tâm quyền lực."

"..."

"Tôi nói này, cô em gái ruột như chị cũng thật dúng là phí công tốn sức đấy cố

gắng hết sức lực để lót đường thay anh trai, cũng không biết tương lai anh ta

nắm quyền hành, đứng trên đỉnh của giới kinh doanh thì có còn nhớ rõ chị

không? Dù sao, Thẩm Yên là tội phạm, nếu không làm người thực vật thế này,

thì hiện giờ đã sớm vào ngục giam, cũng không khác gì với mấy tội phạm bắt

cóc đó."

"..."

"Cho nên, lần trước lúc tới thăm chị, tôi mới nói chị cứ tiếp tục ngủ đi, ngàn vạn

lần đừng tỉnh. Cho dù tỉnh lại..." Thẩm Loan dừng lại, cong môi mỉm cười:

"Cũng phải giả vờ như không tỉnh, chị nói xem, có phải như thế không?"

"Nhưng tỉnh lại cũng không tốt, mà không tỉnh cũng có chỗ xấu, ví dụ như cứ

nằm yên không nhúc nhích như vậy chắc rất khó chịu nhỉ?" Thẩm Loan đi

quanh giường bệnh hai vòng: "Không được ăn ngon, chỉ có thể dựa vào đường

glucose* để duy trì dinh dưỡng; mấy chuyện thú vị thì không được chơi, chỉ có

thể ước mơ hoặc suy tưởng. Miệng không thể nói, chân không thể đi, ngay cả

lông mi cũng không thể chớp được. Cho dù bây giờ tức giận đến mức muốn giết

người, cũng phải làm như không nghe thấy, yên lặng chấp nhận, nhẫn nại, giống

như kẻ đần không có cảm xúc."

*Glucose (còn gọi là dextrose) là một loại monosaccarit với công thức phân tử

C6H12O6 và phổ biến nhất. Glucose chủ yếu được tạo ra bởi thực vật và hầu

hết các loại tảo trong quá trình quang hợp từ nước và CO2, sử dụng năng lượng

từ ánh sáng mặt trời. Ở đó, nó được sử dụng để tạo ra cellulose trong thành tế

bào và tinh bột. Trong chuyển hóa năng lượng, glucose là nguồn nguyên liệu

quan trọng nhất trong tất cả các sinh vật để tạo ra năng lượng trong quá trình hô

hấp tế bào. Người hôn mê được truyền chất này để duy trì sự sống.

Thẩm Loan ngày thường không thích nói chuyện.

Nhưng hôm nay, hình như cô nói cực kỳ nhiều, hơn nữa những câu đó toàn chọc

chỗ đau của người ta.

"Chị tỉnh lại, tôi không bất ngờ, chị giả bộ không tỉnh, tôi cũng có thể hiểu

được, nhưng có một số chuyện tôi không rõ lắm."

"..."

"Một người bị bệnh, cơ thể sẽ xuất hiện biến hóa, nhưng chưa từng nghe nói chỉ

số thông minh cũng sẽ thay đổi. Chị lợi dụng Diêu Quân Lăng để mật báo cho

Thẩm Khiêm, còn mình lại ở bệnh viện không cần tốn nhiều sức cũng có thể

làm tôi khó chịu, chiêu mượn đao giết người này, không giống với mấy việc mà

chỉ số thông minh trước kia của chị có thể nghĩ ra được."

"Cho nên, chị là bị bệnh nặng một trận rồi đột nhiên thông suốt, hay là sau lưng

có cao nhân chỉ điểm?"

"Cũng có thể là đều không phải, mà chị có bí mật gì có không thể nói..."

Cho dù Thẩm Loan nói gì, người nằm trên giường bệnh cũng không chút phản

ứng nào, giống như một mình cô một vai, diễn vô cùng vui vẻ nhưng lại không

có người đáp cũng.

Nhưng Thẩm Loan cũng không cảm thấy mệt, hoặc là không thú vị.

Ánh mắt thâm thúy rơi xuống khuôn mặt Thẩm Yên, cô ta càng bình tĩnh, thì

càng không thể khinh thường.

Quả nhiên là không giống nhau...

Nếu như đổi lại là trước kia, đừng nói nằm trên giường bệnh, cho dù nằm ở

trong quan tài, cô ta cũng có thể nhảy ra cho Thẩm Loan hai cái tát, nhưng trước

mắt lại yên tĩnh, không tức không giận.

Thú vị!

Thẩm Loan đi đến trước tủ đầu giường, mắt nhìn mấy quả táo tươi trong giỏ,

môi đỏ giương lên.

Cầm lấy dao nhỏ, cúi đầu bắt đầu gọt.

Có lẽ là đúng quá lâu nên có chút mệt mỏi, cô ngồi vào ghế đi kèm bên mép

giường, động tác nhanh nhẹn gọt táo, vừa mở miệng: "Đối người thực vật mà

nói, thần kinh trung ương chết đi, vậy có nghĩa là cho dù bên ngoài có kích

thích thế nào thì cũng sẽ không bị ảnh hưởng, cũng không biết... là thật hay

giả."

Cảm giác lạnh lẽo tràn ngập phòng bệnh.

Nhiệt độ không khí lập tức giảm xuống.

Đáy mắt Thẩm Loan xẹt qua một tia sáng, xen lẫn nụ cười ác liệt: "Ví dụ như,

thử xem nhé?"

Người trên giường bệnh vẫn không phản ứng như cũ, nhưng trên màn hình máy

đo điện tim lại đột nhiên xuất hiện một chóp đỉnh nho nhỏ, bởi vì không đạt tới

mức báo động cho nên vẫn chưa phát ra âm thanh, rất dễ dàng bị xem nhẹ.

Nhưng ngay từ giây đầu tiên mở miệng nói chuyện, ánh mắt Thẩm Loan đã dán

chặt vào màn hình kia, sao có thể không phát hiện ra?

Lập tức, ý cười bên môi càng sâu hơn...

Để quả táo đã gọt vỏ xong sang một bên, cầm lấy con dao nhỏ vẫn còn dính

nước táo chưa kịp lau khô, từ từ dán lên vùng da của Thẩm Yên lộ ra ngoài chăn

bông.

Không nghiêng không lệch, vừa vặn ở trong cổ tay cô ta, chỗ có mạch máu dày

đặc nhất.

Nhẹ nhàng, từng chút từng chút một dí lại gần hơn, nhưng lại không dùng lực.

"Có phải không đau không?" Miệng cô lẩm bẩm: "Sâu thêm một chút, hay nông

một chút đây?"

"..." Thẩm Yên kinh hãi khiếp sợ, nhưng cô ta không thể để lộ ra chút sơ hở nào,

tuyệt đối không thể!

Thẩm Loan: "Nông, thì không có hiệu quả; sâu, lại sợ máu chảy khô mấy, thật

sự sẽ chết, mà ngay cả người thực vật cũng không làm nổi thì làm sao bây giờ?"

Cô giống như đang rối rắm mấy vấn đề y học khó hiểu, chặt chẽ, chuyên

nghiệp, cẩn thận.

Cuối cùng —

"Vậy thì không sâu cũng không cạn là được, tôi sẽ cố gắng giữ lực thật tốt, yên

tâm, sẽ không để chị thật sự chết, nhưng hơi đau một chút thôi, nhịn chút là tốt

rồi..."
Bình Luận (0)
Comment