Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 674

Sắc mặt của người đàn ông đột nhiên thay đổi, ánh mắt của anh ta trở nên lạnh

lẽo, như thể chứa toàn bộ mùa đông.

"Hahaha... Anh! Anh thật đáng thương!"

Kiếp trước anh ta đã giết cô ta, kiếp này anh cũng không thể có được cô ta. Cả

kiếp trước và kiếp này, đã định sẵn là kẻ thù.

Thẩm Khiêm:

"Thay vì chế nhạo anh, chi bằng tự lo cho bản thân đi."

Nụ cười của người con gái chợt tắt.

"Giả làm người thực vật không dễ như em nghĩ đâu. Ngày tháng còn dài. Em

còn kiên nhẫn được bao nhiêu?"

Nói xong, cười lạnh một tiếng rồi nhấc bước bỏ đi.

Thẩm Yên nhìn chằm chằm vào bóng lưng đi khuất của anh ta, trong mắt hiện

lên một lớp sương mờ.

...

Cuối tháng sáu, nắng như đổ lửa.

Tuần thứ ba sau khi trở thành chủ tịch, Thẩm Loan bắt đầu chuyến công tác đầu

tiên của mình.

Đối tác lớn nhất ở miền Bắc của Minh Đạt là tập đoàn Vĩnh Lâm chiaquyền

phát triển "quảng trường Kim Lăng", công khai tìm kiếm các đối tác có thực lực

tương đương để cùng hoàn thành dự án lớn hàng trăm tỷ.

Hiện tại, dự án vịnh Thạch Tuyềnđang được xây dựng, dự kiến sẽ trở thành dự

án tiêu chuẩn của Minh Đại trong năm nay, và nó sẽ gây tiếng vang lớn trên

"Báo cáo thành tích" vào cuối năm nay!

Nhưng nó chỉ là "năm nay", không có gì hơn!

Công ty cần phát triển lâu dài, không thể chỉ tập trung vào một dự án mà phải

tìm tòi, đào sâu trên nhiều lĩnh vực, và đây cũng là phần bắt buộc đối với một

lãnh đạo công ty!

Từ khi Thẩm Loan ngồi ở chỗ này, không thể không lo lắng.

"... Thẩm Khiêm cũng đi? Cô nghe ai nói?" Ngừng một chút, cô chậm rãi nâng

mắt lên.

Miêu Miêu:

"Tên của hai người được viết trên thư mời."

Thẩm Khiêm không thể không đi đúng không?

Vào giờ ăn trưa, Thẩm Loan và anh ta gặp nhau trong canteen của nhân viên,

người đàn ông cũng đích thân xác nhận điều này:

"... Hẹn gặp lại ở sân bay vào sáng mai."

Thẩm Loan:

"..."

Đêm tối tại biệt thự Đông Ly.

Thẩm Loan tắm xong bước ra từ phòng tắm, lau tóc, nghĩ cách nói với Quyền

Hãn Đình, anh chưa bao giờ che giấu sự chú ý của mình dành cho Thẩm Khiêm

trước mặt cô.

Vì điều này, cô không thể lừa dối hay che giấu.

Nhưng nếu nói ra, thật khó để bình giấm không bị đổ...

Việc đổ giấm này sẽ làm cho Ninh Thành bị thương một nửa!

Quyền Hãn Đình tối nay dường như có chuyện muốn nói, muốn nói mấy lần

nhưng lời nói vừa chạm đến môi đều nuốt xuống.

Hai người đều có những tâm sự riêng nên chưa nhận thấy đối phương khác

thường.

Cho đến khi Quyền Hãn Đình tắm rửa xong đi ra, quấn một chiếc áo choàng

tắm, nước trên tóc vẫn chảy xuống, uốn lượn trên cổ, ngang ngực, cuối cùng

biến mất ở đường viền cổ áo.

"Sao anh không lau khô?"

Thẩm Loan nhíu mày, lấy khăn tắm chùm lên đầu anh.

"Đừng nhúc nhích!"

Người đàn ông cúi đầu tạo điều kiện cho cô dễ lau.

"Loan Loan..."

Chiếc khăn tắm quá lớn, che kín mặt, khiến giọng anh trở nên ồm ồm.

"Làm anh đau?"

"Không."

"Anh gọi em làm gì?"

"... Anh chỉ muốn gọi tên em."

"Được, vậy cho anh gọi."

Quyền Hãn Đình nhếch miệng,

"... Vợ ơi."

"Hả? Gọi cái gì? Em không nghe rõ."

Cô giả ngu.

"Vợ ơi." Nhấn mạnh từng chữ.

Thẩm Loan câu môi:

"Đừng gọi bậy."

"Cả đời này em là của anh. Sớm muộn gì cũng phải gọi, nên... luyện tập trước."

"Được rồi, lau khô rồi!"

Nói xong, ném khăn tắm qua một bên, làm bộ xoay người.

Không đợi cô cất bước, ngay giây tiếp theo đã bị Quyền Hãn Đình ôm vào vòng

tay của anh.

Hai cánh tay như kìm sắt của người đàn ông ôm chặt lấy vòng eo mảnh mai của

cô, ngực áp vào lưng người phụ nữ, không ngừng truyền nhiệt.

"Muốn trốn? Hả?"

Âm cuối cao lên, nóng bỏng.

Cổ Thẩm Loan co lại, giống như không chịu nổi lời trêu chọc hư hỏng của anh:

"Anh... buông tay."

Vừa nói xong, cô bắt đầu thở hổn hển.

"Không buông tay."

Anh giống như một đứa trẻ chơi xấu, không ngừng siết chặt vòng tay.

Thẩm Loan có thể làm gì khác?

Khẽ thở dài, để anh ấy ôm đi.

Màn đêm yên tĩnh, gió cũng mang hơi nóng, ánh đèn dịu dàng phản chiếu lên

một đôi nam nữ đang thân mật.

Người đàn ông từ phía sau ôm lấy người phụ nữ, đặt cằm lên bờ vai trắng như

tuyết của cô, trong mắt hiện lên sự ấm áp và thỏa mãn.

Người phụ nữ để mặc cho anh ôm mình, hơi ngả ra sau, tư thế ỷ lại, khóe miệng

mỉm cười.

Nhìn từ xa, giống như một bức tranh sơn dầu tuyệt đẹp.

"Loan Loan, anh có chuyện muốn nói với em..."

Người đàn ông nói, phá vỡ sự im lặng.

"Chuyện gì?"

"Anh có thể phải đi vài ngày."

Thẩm Loan nhướng mày:

"Cái gì?"

"Quay lại Chiếm Ngao."

Cô dừng lại,

"... Có nguy hiểm gì không?"

"Anh sẽ bảo vệ tốt bản thân."

"Nhất định phải quay về?"

"Ừ."

Thẩm Loan quay người lại đối mặt với anh.

Quyền Hãn Đình nhìn cô, vừa xin lỗi vừa bất đắc dĩ.

Đột nhiên, người phụ nữ mỉm cười:

"Đúng lúc em cũng phải đi công tác."

Lông mày người đàn ông đột nhiên nhíu chặt:

"Ở đâu?"

"Kinh Bình."

"Làm gì?"

"Đấu thầu."

Quyền Hãn Đình sắc mặt giãn ra:

"Trong mấy ngày?"

"Tạm thời chưa biết không quá lâu đâu."

Người đàn ông giữa hai mày dần dần giãn ra:

"Anh cử người đi đưa..."

"Không cần."

"?"

"Lần đi này không chỉ có mình em đi, nếu anh lo lắng về vấn đề an toàn thì

hoàn toàn không cần thiết."

"Em không đi một mình?"

"Ừm."

Thẩm Loan gật đầu.

"Còn ai nữa?"

"Thẩm Khiêm."

Sắc mặt đột nhiên tối sầm lại

"Không cho em đi cùng cậu ta!"

Thẩm Loan đoán trước được sẽ là phản ứng này, cũng may cô đã chuẩn bị tâm

lý trước, bình tĩnh:

"Trên thư mời viết rõ ràng tên của em và anh ta, nếu không để người ta đi thì

không được tốt lắm?"

Quyền Hãn Đình:

"Vậy thì em đừng đi."

"Mới vừa lên làm chủ tịch mà trốn việc, không thể phục chúng được."

Hai tay giơ ra, cô bất đắc dĩ nhún vai.

ôm eo người phụ nữ nhấn một cái vào ngực mình, Quyền Hãn Đình nghiến răng

nghiến lợi:

"Em cố ý chọc giận anh!"

Thẩm Loan chớp mắt, vẻ mặt vô tội.

"Ngoan, Thẩm Khiêm không phải người tốt, đừng tiếp xúc với cậu ta, được

không?"

Giọng điệu của người đàn ông dịu dàng.

Thẩm Loan ngoan ngoãn ở trong lòng ngực anh, đôi tay vòng lấy cổ người đàn

ông, ý cười sóng sánh:

"Không tiếp xúc với anh ta..."

Quyền Hãn Đình sắc mặt hơi hòa hoãn, nhưng giây tiếp theo ——

"Chỉ làm việc chung mà thôi."

Mà thôi?

Sắc mặt người đàn ông lại đen hơn.

Thẩm Loan chỉ có thể vuốt lông:

"Đúng vậy, em và cùng anh ta không phải người chung đường, cũng không có

gì để nói, nhưng cùng làm việc chung một công ty, chức vị cả hai còn không

thấp, khó tránh khỏi sẽ mở họp hay đi công tác cùng nhau..."

Quyền Hãn Đình không nói lời nào, lạnh giống như một tảng băng.

Ha, hóa rakhông chỉ cùng đi công tác, còn thường xuyên ở bên nhau mở họp,

chân chính ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy.

Nếu Thẩm Loan biết anh suy nghĩ cái, chắc chắn sẽ phun ra một ngụm máu:

Giải thích còn không bằng không giải thích, càng bôi càng đen.

Tuy rằng Quyền Hãn Đình vẫn không đồng ý lắm, nhưng dưới thế tấn công ngọt

ngào của Thẩm Loan, cuối cùng cũng đồng ý:

"Thứ nhất, không cho cùng anh ta ăn cơm uống rượu."

Hả...

Thẩm Loan:

"Chắc chắn không thể không ăn cơm chung, không nói cái khác, chính là bên

kia cũng sẽ tổ chức tiệc tối cho người đấu thầu tham gia, chỉ là—"

Ở dưới ánh nhìn càng ngày càng lạnh, cô bèn lái sang:

"Tuyệt đối em sẽ không uống rượu."

Điều này còn không tệ lắm.

"Thứ hai, không cho ở cùng một khách sạn với cậu ta."

Thẩm Loan nhỏ giọng:

"Khách sạn đều đã được định trước..."

Không chỉ có cô và Thẩm Khiêm được sắp xếp ở chung, còn có những người

khác.

Quyền Hãn Đình:

"... Cùng một khách sạn, nhưng cũng phải khác tầng!"

"Cái này thì được. Còn cái thứ ba?"

"Thứ ba, ngoại trừ giờ làm việc, không được nói chuyện với anh ta. Tốt hơn hết

là đừng nói! "

" Được. "

" Thứ tư... "

Cả người Thẩm Loan như héo rũ:

"Còn gì nữa? "

"Tối nay nhất định phải nghe lời anh."

"? "

"Anh muốn chưa đủ, em không được phép kêu dừng!"

"..."

Chà chà! Đồ lưu manh.

Ngày hôm sau, Thẩm Loan đến sân bay sớm, sắc mặt không tốt lắm, cũng

không vui vẻ lắm.

Đến phòng VIP cô cũng không đụng đến đồ ăn trên bàn, cô chỉ lấy một cốc

nước ấm lên nhấp một ngụm.

Thẩm Khiêm ngồi đối diện, vừa thưởng thức bữa sáng một cách tao nhã, vừa

quan sát ánh mắt xuất thần của Thẩm Loan, giữa lông mày nhíu lại vài nếp

nhăn.

Chờ sau N lần ngáp dài của cô, cuối cùng anh không thể không hỏi -

"Tối hôm qua ngủ không ngon sao?"

Thẩm Loan khẽ ừ một tiếng.

"Em có muốn uống một tách cà phê không?"

"Không cần."

Rút ra bài học từ kiếp trước, cô đã bỏ thuốc lá và cà phê, cũng ngừng uống

rượu.

Thẩm Khiêm không miễn cưỡng, bỏ dao nĩa xuống, kéo khăn ăn lau miệng,

thản nhiên nói:

"Tối hôm qua không ngủ ngon sao?"

Thẩm Loan tránh ánh mắt thăm dò của hắn, thản nhiên gật đầu.

Cái gì mà ngủ không ngon?!

Cô không hề ngủ!

Không biết năng lượng của con bò đực đó đến từ đâu, hết lần này đến lần khác

...

Thẩm Loan không thể đếm được bao nhiêu lần bị ném lên mây, mây mưa quá

độ.

Cô không nhớ được mình đã ngất đi rồi tỉnh lại bao nhiêu lần.

Trong đầu chỉ có khuôn mặt đẫm mồ hôi của người đàn ông, đôi mắt anh nheo

lại vì sảng khoái...

Lách cáchTiếng dao nĩa đập vào thành đĩa, kéo lại dòng suy nghĩ đang lơ lửng của Thẩm

Loan.

Cô ngước mắt nhìn người đàn ông đối diện:

"... Xin lỗi, anh vừa nói cái gì? Tôi nghe không rõ."

Thẩm Khiêm đặt cái nĩa trong tay xuống, như thể hành vi bất lịch sự trên bàn

vừa rồi chỉ là ảo giác, anh ta rất bình tĩnh.

"Anh không nói gì cả, là em ngẩn người. "

"... "

" Nếu không thoải mái, em không cần đi. "

Thẩm Loan:

"Anh suy nghĩ nhiều. "

Nói xong, cô đứng dậy rời bàn ăn đi tới khu nghỉ ngơi, với lấy chăn và bịt mắt -

Nằm xuống, nghiêng đầu đi ngủ.

Thẩm Khiêm ngồi ở chỗ cũ, mặt chìm xuống như nước.

Tám giờ mười lăm phút, giờ kiểm tra an ninh tới.

Thẩm Loan tháo khăn bịt mắt ra, vừa mới thích nghi ánh sáng trước mặt đã nhìn

thấy người đàn ông đứng bên cạnh mình, đứng từ trên cao nhìn xuống cô.

Mắt cô tỉnh táo hơn có chút đờ đẫn khi mới tỉnh dậy.

Lúc này, giọng Thẩm Khiêm trầm hẳn:

"Đứng dậy, đã đến giờ kiểm tra an ninh rồi."

8:40, việc lên máy bay hoàn tất.

Khoang hạng nhất cũng chỉ có hai người họ.

Tiếp viên hàng không rất ân cần chu đáo phục vụ.

Thẩm Loan:

"Cho tôi một ly nước, một chiếc khăn bịt mắt, một đôi nút tai và một cái chăn,

cảm ơn."

"Được rồi, vui lòng đợi một lát."

Sau khi uống nước, Thẩm Loan ngồi xuống, đeo bịt mắt và nút tai, đắp chăn rồi

lại bắt đầu ngủ.

Thẩm Khiêm:

"..."

Từ Ninh Thành bay đến Kinh Bình, tuy là từ nam ra bắc, nhưng hành trình

không quá xa, chỉ mất một giờ bốn mươi phút.

Nếu bỏ qua ánh mắt soi mói từ phía bên cạnh, lần này Thẩm Loan ngủ rất ngon.

10h30, máy bay hạ cánh xuống sân bay Kinh Bình.

Mười giờ bốn mươi, hai người xách hành lý đi ra "sảnh lớn".

10h50, ngồi lên xe do khách sạn phái tới.

Hai mươi phút sau, cả hai đến khách sạn hạng nhất thuộc tập đoàn Vĩnh Lâm.

"Phòng của hai người ở tầng 16, tầm nhìn đẹp..."

"Giúp tôi đổi xuống tầng dưới."

Thẩm Loan ngắt lời cô lễ tân.

"Xin hỏi cô có thể chấp nhận từ tầng bao nhiêu?"

"Dưới tầng sáu."

"Cảnh quan của các phòng ở các tầng này có thể không tốt bằng tầng 16. Cô có

chắc là muốn đổi không?"

Thẩm Loan:

"Đổi."

"Vậy còn vị tiên sinh này..."

Thẩm Khiêm:

"Đổi ở cùng tầng với cô ấy."

" Được rồi. "

Thẩm Loan cau mày, vừa định nói, dư quang thoáng thấy những người của tập

đoàn Vĩnh Lâm đang nhìn họ với ánh mắt thăm dò, suy nghĩ gì đó, đành bỏ

cuộc.

Chỉ là sắc mặt của cô càng tệ hơn.

Cũng may là hai phòng không quá gần nhau, chỉ là không biết hũ giấm to ở nhà

sau này có bị nổ tung không.

Nghĩ đến gương mặt u ám, đôi mắt không vui và dáng vẻ tức giận của Quyền

Hãn Đình, Thẩm Loan không khỏi muốn bật cười.

Thẩm Khiêm nhìn thấy mọi biểu cảm của cô, một nét lạnh lùng xẹt qua trên

khuôn mặt, giây sau lại được thay thế bởi vẻ ôn nhuận.

Quân tử như ngọc, không gì sánh được.

Hai người nhận thẻ phòng, đưa hành lý cho người phục vụ rồi sánh bước đi đến

chỗ nhân viên của tập đoàn Vĩnh Lâm đang chờ.

Thẩm Khiêm cười ngày càng dịu dàng, dáng vẻ mệt mỏi của Thẩm Loan cũng

trở nên tươi tắn rạng rỡ.

Vào lúc này, hai người không chung chí hướng bất ngờ đạt được một thỏa

thuận, không cần giao tiếp, không cần cử chỉ bằng mắt, độ ăn ý đã đạt được rõ

ràng ngay lập tức.

Trong căn phòng đó, những người đến từ Vĩnh Lâm cũng mỉm cười và chào đón

họ.

Hai bên gặp nhau tại sảnh khách sạn và bắt tay chào nhau -

"Hai người là Thẩm chủ tịch của tập đoàn Minh Đại? Thật may mắn khi được

gặp các vị."

"Cảm ơn sự hiếu khách của Vĩnh Lâm. Hoàn cảnh khách sạn rất tốt."

"Đây là khách sạn tốt nhất của tập đoàn chúng tôi. Mong hai vị hài lòng, nếu có

chỗ thiếu sót, cũng xin thứ lỗi! "

"Đâu có, đâu có... "

Anh một câu tôi một câu, mối quan hệ chính là được bồi đắp như vậy.

"... Hai vị chắc đều mệt, vậy tôi cũng không quấy rầy để hai vị nghỉ ngơi.

Chúng ta sẽ cùng nhau ăn cơm vào lúc 12:30 trưa. Các vị nghĩ thế nào?"

Thẩm Khiêm nhìn Thẩm Loan, ánh mắt dò hỏi.

Người sau không tỏ thái độ.

Anh ta ngầm hiểu, mỉm cười từ chối:

"Ăn cơm thì không cần, tôi thấy nhà ăn ở khách sạn cũng rất tốt. Dù sao sau khi

đấu thầu xong cũng có tiệc tối, có rất nhiều cơ hội."

"Cũng đúng, vậy không quấy rầy hai vị, mời ——"

Săn sóc dẫn hai người đưa lên thang máy, nhìn cửa thang máy khép lại, người

của Vĩnh Lâm mới rời đi.

Thang máy vững vàng di chuyển, đi qua từng tầng lầu.

Không gian nhỏ hẹp, trầm mặc bao trùm.

Thẩm Khiêm:

"Đối với người Vĩnh Lâm, ấn tượng thế nào?"

"Chu đáo quá mức."

"Có thể em không quen vớithói quen đối nhân xử thế của người Kinh Bình."

Thẩm Loan quay đầu nhìn anh ta:

"Anh rất quen thuộc sao?"

Người đàn ông dừng một chút:

"... Gặp qua rất nhiều."

"Vậy nên, anh muốn nói gì?"

"Chu đáo không nhất định là xum xoe, không cần nghĩ "không phải kẻ gian thì

là trộm"."

Thẩm Loan buồn cười mà cong cong môi:

"Ai nói với anh là tôi nghĩ "không phải kẻ gian thì là trộm"?"

"Bằng không vì sao từ chối cùng ăn cơm với bọn họ?"

"Tôi mệt mỏi, không thoải mái, muốn nghỉ ngơi, tất cả vấn đề xã giao đều muốn

tránh, không phải nhằm vào Vĩnh Lâm. Nếu anh muốn tìm hiểu trước đấu thầu,

hoặc là chơi bài tình cảm, anh cứ tự đi, không cần gọi tôi."

"Không cần gọi?! Chúng ta đi cùng nhau, cùng đại diện cho Minh Đại, môt

mình anh đi, em cảm thấy thích hợp sao?!"

"Không có gì không thích hợp."

Đấu thầu nhìn thực lực, dùng chiêu trò để giành lấy, thắng cũng không thú vị.

"Thẩm Loan! Anh biết em kiêu ngạo, em khinh thường, nhưng em không thể

lấy toàn bộ tập đoàn ra làm trò đùa!"

Cửa thang máy phản chiếu gương mặt không cảm xúc củangười đàn ông, ánh

mắt lại mang theo lạnh lẽo, giống như sương mùa ở nơi núi băng đất tuyết, lạnh

thấm người...
Bình Luận (0)
Comment