Mà sựnày thất vọng không liên quan đến mình, bởi vì Thẩm Loan cũng không
cảm thấy người đàn ông
này sẽ vì cô mà hy sinh.
Cô thất vọng bởi vì Thẩm Khiêm quá mức cẩn thận mà phong cách làm việc trở
nên gò bó.
Đối với một doanh nhân, cẩn thận rất cần thiết, điều này quyết định khả năng
ước tính rủi ro, cùng với khả năng lý trí quyết sách của anh ta.
Nhưng tốt quá hoá buồn, rất nhiều lúc vì quá cẩn thận mà lâm vào do dự thường
bỏ lỡ rất nhiều cơ hội.
Ví như bây giờ cô quyết định phải đi, Thẩm Khiêm đứng ra phụ họa, tỏ vẻ
muốn cùng tiến cùng lùi với cô, việc này không chỉ là cho Thẩm Loan mặt mũi
cùng tự tin, cũng là nâng lên giá trị con người của Minh Đạt.
Nếu bọn họ ở thế thượng phong, chiếm cứ địa vị chủ chốt, tại sao không thể tùy
hứng một chút?
Sự băn khoăn của Thẩm Khiêm cô hiểu, đơn giản là sợ hợp tác không thành, vịt
nấu chín lại còn bay đi, cho nên có thêm vài phần để ý và coi trọng đám người
Vĩnh Lâm.
Thẩm Loan lại không cho là đúng.
Vĩnh Lâm tựa như một con hãn huyết bảo mã, ngươi thấy nó quý báu mà thật
cẩn thận, dùng thức ăn tốt nhất chăn nom nuôi nấng, xây cho nó chuồng ngựa
tốt nhất, sau đó kiên nhẫn thuần phục nó, cuối cùng chỉ có thể khiến nó trở nên
ngạo mạn lại hung hãn, không biết mang ơn.
Nhưng nếu từ lúc bắt đầu liền cưỡi nó trên lưng, độc ác vung mấy roi vào lưng,
nó sẽ rất nhanh cúi đầu nghe theo.
Này gọi là...
Ta mạnh thì địch yếu, ta yếu thì địch mạnh.
Ai không thích nắm quả hồng mềm, Vĩnh Lâm cũng tương tự thế.
Vị thế của Minh Đạt cao cũng không hề nói quá, Vĩnh Lâm rõ ràng đang lao
vào như một con chó.
Tư thế của bọn họ càng cao, đối phương vồ đến càng nhiệt tình, dù có duỗi cổ
cũng phải tới liếm lên trên một ngụm.
Nhưng Thẩm Khiêm vì sự ổn định, cố tình để địa vị bản thân ngang hàng...
Bản thân không cao, chó cũng không nhảy, đưa thịt đến bên miệng nó, kết quả
là chó ăn không thấy chán.
Dù là làm người, hay là làm việc gì, đồ vật mà quá dễ dàng đạt thường sẽ không
được quý trọng.
Trong tình huống này, nếu như Thẩm Khiêm phất tay áo bỏ đi, chỉ để lại cho
bọn Vĩnh Lâm bóng lưng sang trọng, thì ngay lập tức bọn họ sẽ đuổi theo chủ
động xin lỗi.
Nhưng anh ta không có.
Nhìn Thẩm Khiêm sắc mặt càng ngày càng mềm mỏng, ánh mắt càng ngày
càng dịu lại, người Vĩnh Lâm một lần nữa có được tự tin.
Đắc tội Thẩm Loan thì như thế nào?
Cũng như lời của Trâu Cương, một con nhóc con mà thôi, cũng không biết vận
may dẫm phải chó má gì ngồi lên được vị trí chủ tịch?
Chỉ cần lung lạc người thừa kế tương lai là Thẩm Khiêm, còn sợ hợp tác không
thành?
Bởi vậy, sự bất mãn, phẫn nộ của cô hoàn toàn bị xem nhẹ, trong mắt bọn họ
Thẩm Khiêm mới là người "Quyền uy" và "Trung tâm".
"Lão Trâu, qua đây mau! Mau xin lỗi cô Thẩm
Vừa mới bắt đầu xưng hô là "Chủ tịch Thẩm", hiện tại trở thành "Cô Thẩm", có
thể nhận ra được sự thay đổi.
Trâu Cương hiển nhiên cũng ý thức được bản thân đắc tội mang tính nghiêm
trọng, dưới ánh mắt lạnh lẽo nhìn chăm chú của Thẩm Khiêm thì ông ta bị đẩy
tới trước mặt Thẩm Loan.
Ông ta nghĩ nghĩ, hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt, nghiến răng nghiến
lợi thốt ra ba chữ:
"Thực xin lỗi!"
Nhưng lúc này...
"Không cần."
Thẩm Loan lạnh lùng mở miệng.
Trâu Cương nghẹn lời.
Mọi người nghi hoặc.
Thẩm Khiêm quay đầu nhìn khuôn mặt cô, ánh mắt tối sầm lại.
"Không cần xin lỗi..."
Mọi người lại cho rằng cô mềm lòng, không hề so đo, liền khách khí cười nói:
"Sao có thể không cần? Cô Thẩm khoan dung độ lượng, nhưng lão Trâu thực sự
có sai, ông ta thực sự phải nói lời xin lỗi."
Thẩm Loan tựa như nhìn người nọ như đang đóng vai hề, liếc nhìn:
"Sợ là hiểu lầm ý tôi, tôi nói không cần xin lỗi, bởi vì hôm nay dù ông ta có nói
cái gì, làm cái gì, hay quỳ xuống tới dập đầu ba cái với tôi thì tôi cũng sẽ không
tha thứ sự vô lễ và tùy tiện của ông ta!"
Mồm miệng dứt khoát, nói năng có khí phách.
Lời này vừa nói ra, người Vĩnh Lâm bao gồm cả Trâu Cương đều sợ hãi, khi
nhìn đôi môi người phụ nữ, một nụ cười lạnh như đâm vào mi mắt họ, trong ánh
mắt toàn sự châm chọc và chê cười.
Chỉ có Thẩm Khiêm không bất ngờ khi nhìn thấy thái độ mạnh mẽ của cô,
không lộ ra bất kỳ cảm xúc dư thừa nào.
Ôn đạm như nước, nhẹ nhàng tĩnh lặng.
"Mọi người cứ từ từ, xin lỗi không chấp nhận được."
Môi đỏ mọng lạnh lùng, thái độ quyết tuyệt.
Nói xong, lập tức rời đi, bóng dáng yểu điệu lại thẳng tắp như cây trúc xanh
tươi, đĩnh đạc thẳng thắn.
Mọi người thấy cô bất ngờ nổi giận và không do dự rời đi thì bị kinh sợ tại chỗ,
mất một lúc lâu mới phản ứng lại.
Mà Trâu Cương là kẻ khơi mào trò khôi hài này, dưới sự khiển trách như có như
không của đồng nghiệp, trên mặt lúc xanh lúc đỏ, xấu hổ đến cực điểm.
Khi Thẩm Loan rời đi, tuy bọn họ cảm thấy không ổn, nhưng cũng không quá
mức để ý.
Rốt cuộc còn có Thẩm Khiêm là người quyết định chân chính đang còn ở đây.
"Chủ tịch Thẩm, ngài......"
Một bóng người lướt qua trước mặt mọi người, Thẩm Khiêm bước nhanh đuổi
theo.
"Này..."
Mọi người nhìn nhau.
"Không phải nói hai anh em nhà họ vì đoạt quyền, đã sớm trở mặt thành thù
sao?"
"Tin tức bên Ninh Thành truyền tới thật sự là vậy sao?"
"Thế việc Thẩm Khiêm đuổi theo phải giải thích như thế nào?"
"...Có lẽ là diễn cho chúng ta xem, Minh Đạt không cần mặt mũi? Chẳng lẽ nhà
họ cũng không cần mặt mũi sao?"
"Này, cũng có chút hợp lý..."
"Bây giờ đã loạn thành như vậy, làm sao giải thích được với mọi người?"
Mọi người trầm mặc, dần dần chết lặng.
...
"Đứng lại!"
Người phụ đi bước đi không hề ngừng lại.
"Thẩm Loan! Anh bảo em đứng lại!"
Người đàn ông đi nhanh đuổi theo, vượt đến trước mặt cô, siết lấy bờ vai trắng
nõn tinh xảo của cô.
"Buông ra."
"Em bình tĩnh một chút!"
Thẩm Loan giương mắt, mắt đen u trầm:
"Người không bình tĩnh chính là anh."
Người đàn ông sửng sốt.
Cô giả vờ lui về phía sau, kéo dài khoảng cách, nhưng sức lực trên tay Thẩm
Khiêm lại không hề giảm đi.
Bốn mắt nhìn nhau, giằng co không chịu thua.
Thẩm Loan hôm nay mặc bộ váy đen chỉ dài đến vị trí xương quai xanh, có
vòng sau cổ để cố định váy, đơn giản hào phóng, lại không mất đi mỹ cảm.
Nhưng hai bên phần vai lại trống, da thịt tuyết trắng như ẩn như hiện dưới đèn
đường lúc này lại bị một đôi tay ngang ngược giữ chặt.
Lúc Thẩm Khiêm đưa tay hoàn toàn là do xúc động nhất thời, khi bình tĩnh lại
mới nhận ra sự ấm áp mềm mại trong bàn tay, giống như cầm hai cái ấm ngọc
có giá trị xa xỉ, từ chỗ tiếp xúc với cô bỗng nóng lên, cuối cùng đỏ tới bên tai,
anh ta mới giống như giật điện đột ngột thu tay lại.
Thẩm Loan thấy anh ta thức thời, cười lạnh, lại lui ra xa hai bước nên vẫn chưa
chú ý tới tai người đàn ông đỏ đến mức có chút không bình thường.
Cô tránh anh ta như tránh rắn rết khiến hai mắt Thẩm Khiêm hiện lên vẻ đau
xót, tim như bị cái gì đó đâm vào.
Nhưng ngay sau đó anh ta trở lại dáng vẻ hiền hậu, sự hưng phấn và phẫn nộ
trước đó đều bị anh kín đáo che giấu.
"Đừng đi theo em, quay lại tiếp khách của anh đi."
"Loan Loan, đừng náo loạn." Người đàn ông nhẹ giọng dỗ dành, đôi mắt toàn
sự bất đắc dĩ.
"Làm loạn? Anh cho rằng em là người như vậy sao?"
"..."
"Được rồi!"
Thẩm Loan đánh dứt lời anh:
"Anh không cần nhiều lời, nếu em đã rời đi thì không nghĩ tới chuyện quay lại,
cho dù anh..." Ánh mắt nhìn anh ta đánh giá từ trên xuống dưới với ánh mắt
giễu cợt:
"Muốn quay lại thì tự mình làm đi."
"Em rõ ràng biết anh đuổi theo vì chuyện gì, sao phải nói những lời tổnthương
người khác?"
Thẩm Loan cười lạnh, nhìn thẳng đôi mắt người đàn ông, tựa như xuyên thấu
linh hồn của anh ta:
"Vì chuyện gì? Vì anh là anh của em mà không tiếc đắc tội Vĩnh Lâm? Không
tiếc từ bỏ hợp tác?"
Người đàn ông nhăn mày suy nghĩ, sau một lúc lâu, cuối cùng vẫn dựa vào cảm
xúc nói:
"Nhưng anh đã thực sự làm vậy."
"A... Rốt cuộc là vì em, hay là vì muốn thể hiện sự đoàn kết của Minh Đạt trước
mặt những người đó, trong lòng anh tự biết! Còn việc từ chối hợp tác vốn dĩ
không có khả năng, Vĩnh Lâm chẳng qua là con chó Nhật, cho dù hiện tại anh
vứt bỏ nó thì không bao lâu nó cũng sẽ bám lên người anh một lần nữa."
Thẩm Khiêm nhìn cô, mỗi một chữ cái như bật ra khỏi kẽ răng:
"Em nghĩ anh là người như vậy?"
"Thế thì còn có thể như thế nào? Người nọ lấy lòng xin lỗi một câu cuối cùng
lại đề nghị để họ Trâu xin lỗi, không phải anh cũng bắt đầu dao động sao?"
"..."
"Em thấy, điều anh nghĩ không phải hai người cùng tiến cùng lui, là danh dự
công ty, không hơn không kém!"
Anh ta dối trá, anh tính kế, tất cả những mặt tối của anh ta đều bị Thẩm Loan
lần lượt vạch trần, máu chảy đầm đìa mở ra phơi nắng dưới ánh mặt trời, không
chỗ nào che giấu.
Gương mặt người đàn ông không ngừng thay đổi, cuối cùng sững người tức
giận, hai mắt đỏ bừng.
"Em cho rằng bản thân biết rất nhiều?"
Anh ta bước tới gần, khóe miệng nhếch cười lạnh, ánh mắt lại lạnh làm cho
người ta sợ hãi.
Thẩm Loan lui về phía sau, ánh mắt phòng bị.
"Em vốn không biết gì cả..."
"Ví như? Em không biết cái gì? Anh cảm thấy mình vì tập đoàn mà phải nhẫn
nhục, vì nhà họ Thẩm mà phải nén giận."
"Em!"
"Ồ! Thật buồn cười! Minh Đạt không phải là Vĩnh Lâm. Mà anh, đường đường
là CEO tập đoàn lại dùng địa vị bình đẳng với công nhân một công ty khác
uống rượu trò chuyện với nhau rất vui, anh không cảm thấy buồn cười sao?!"
Thẩm Khiêm chết lặng.
"Cao ngạo như anh lại phải vì mấy kẻ ngu xuẩn như vậy hạ thấp bản thân, anh
trai yêu quý của tôi, anh vì cái gì?!"
Đúng vậy, anh ta vì cái gì?
Người đàn ông bỗng thất thần.
Thẩm Loan:
"Không phải anh là người cố gắng ngồi ngôi cao ở nhà họ Thẩm? Không phải là
người lộng quyền độc tài ở Thiên Thủy? Tại sao khi tham gia tập đoàn tựa như
thay đổi?"
Thẩm Xuân Giang chèn ép Thẩm Khiêm từ rất lâu, thật vất vả tiến vào tập đoàn,
còn từng bước bước lên địa vị cao là CEO, không những không bị Thẩm Xuân
Giang ngờ vực cùng kiêng kị, ngược lại còn được trở thành "người thừa kế" để
ngăn cản Thẩm Loan lên thống trị.
Nếu nói Thẩm Loan người thắng lớn nhất, sao anh ta lại không phải?
Có lẽ "Quyền lực trong tay" nắm quá dễ dàng, Thẩm Khiêm bỗng nhiên sinh ra
cảm giác không chân thật, anh ta không giống Thẩm Loan đã trải qua nhiều lần
khó khăn tạo nên uy tín, cho nên thực sự vội vã cơ hội để chứng minh bản thân.
Mà hạng mục Vĩnh Lâm đúng lúc tới tới, đương nhiên anh ta phải nắm bắt được
nó!
Cho nên, người từ trước đến nay nắm chắc phần thắng như anh ta lại.
Bởi vì càng để ý, thì không thể không quan tâm.
Lúc đầu anh ta không dám làm những điều mình muốn, đến nỗi đối phó với một
Vĩnh Lâm nho nhỏ cũng phải nghĩ đến hậu quả thành ra băn khoăn quá nhiều.
Thẩm Khiêm cảm thấy choáng váng khi chịu một đả kích nặng nề.
Thẩm Loan còn ngại đả kích không đủ mạnh, mở miệng một lần nữa:
"Nói giống như anh thực sự quan tâm em, nếu thật sự quan tâm, sao bữa tiệc
hôm nay anh không tự mình tới, tại sao bảo em đi cùng?"
Một cô gái cho dù mang thân phận gì, chỉ cần xuất hiện ở bữa tiệc, đặc biệt là
trong một đám đàn ông lấy rượu mở lời, người như cô rất dễ trở thành đối tượng
trêu chọc bị chuốc rượu.
Đây là quy tắc bất thành văn của tiệc rượu, cô không tin Thẩm Khiêm trải qua
nhiều năm trên thương trường, kí nhiều hợp đồng như vậy lại không hề hay biết.
Điều duy nhất có thể giải thích là...
Anh ta biết, nhưng anh lựa chọn tạm thời quên đi.