Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 685

Lập tức hướng ánh mắt xem kịch về phía Thẩm Khiêm.

Người sau đón nhận ánh mắt mỉm cười cười đùa của cô, trong lòng nghẹn lại,

trong cơn tức buột miệng thốt ra: "Tất nhiên có thể."

Đôi mắt phượng của cô con gái nhà giàu vui sướng: "Vinh hạnh của tôi."

Bây giờ Thẩm Khiêm mới có phản ứng, nhưng đã cưỡi lên lưng cọp khó leo

xuống.

Khóe mắt liếc Thẩm Loan, thấy cô không có động tác gì, trong miệng tràn đầy

vị chua, anh ta rũ mắt, khom người mời nhảy.

Người phụ nữ vui vẻ đặt tay vào, hai người song song đi vào sân nhảy.

Thẩm Loan chỉ nhìn thoáng qua rồi thu lại tầm mắt, thầm nghĩ: Trai tài gái sắc,

hơn nữa thân phận của người phụ nữ lại đúng với tiêu chuẩn chọn con dâu của

Dương Lam.

Cô lấy một chiếc đĩa sạch, gắp một miếng bánh, bụng đói, ăn lót dạ trước đã.

Bên này, vô cùng chăm chú thưởng thức đồ ăn ngon trước mặt.

Đầu kia, người nhẹ nhàng trên sân nhảy lại thất thần.

Từ lúc Liêu Vũ Tình theo ba đến buổi tiệc, tầm mắt đã không thể rời khỏi Thẩm

Khiêm.

Vốn tưởng rằng anh ta là người phụ trách trong một công ty nhỏ nào đó, suy

cho cùng trước kia chưa gặp anh ta trong các bữa tiệc bao giờ.

Không ngờ rằng vậy mà anh ta lại thành công hơn rất nhiều so với trong tưởng

tượng của cô —

Còn trẻ như vậy mà đã là CEO của tập đoàn Minh Đạt.

Tuy cô ta không ở Ninh Thành lâu, nhưng đã đi công tác vài lần, tất nhiên cũng

nghe người ta nói về Minh Đạt.

Nhà hào phú bậc nhất Ninh Thành, là con rắn đầu đàn trong giới thương nghiệp.

Tuy năng lực rắc rối phức tạp không thể so với các gia tộc lớn ở Kinh Bình

nhưng cũng không quá kém, hơn nữa gương mặt và khí chất của anh ta vô cùng

phù hợp với thẩm mỹ cá nhân của cô ta, Liêu Vũ Tình chủ động bước đầu tiên.

Nhưng —

"Hình như anh đang không tập trung?"

Người đàn ông ngây ra, không phủ nhận chỉ nói: "Xin lỗi."

"Tôi rất thưởng thức sự thẳng thắn thành khẩn của anh, nhưng anh có thể nói

cho tôi biết ánh mắt cứ hường về một phía là đang nhìn cái gì sao?"

Thẩm Khiêm im lặng.

"Tôi biết rồi, anh đang nhìn người."

"..."

"Hơn nữa, còn là phụ nữ."

Liêu Vũ Tình muốn biết thật ra rất đơn giản, không cần Thẩm Khiêm trả lời, chỉ

cần lúc hai người đổi vị trí trên sân nhảy nhìn thẳng rồi cẩn thận loại trừ là

không khó tìm ra đáp được án.

Nhưng cô ta không làm vậy.

Thứ nhất, cô ta không có thói quen rình mò; thứ hai, cô ta cũng không thích

cưỡng ép người khác, đặc biệt là đàn ông.

Nếu Thẩm Khiêm không muốn nói, vậy cô ta sẽ thôi, không dò hỏi tới cùng.

Đây là sự tôn trọng dành cho anh ta cũng là do được dạy bảo nghiêm khắc.

Chẳng qua, nghĩ đến chuyện anh ta đang nhảy với mình mà lại nhìn người phụ

nữ khác, Liêu Vũ Tình có rộng lượng thế nào thì trong lòng cũng vẫn không

thấy vui vẻ gì.

Loại cảm xúc này tới cũng nhanh mà cũng nhạt không rõ ràng.

Trong lúc cô ta đang suy nghĩ, Thẩm Khiêm đột nhiên mở miệng —

"Ừm, tôi đang nhìn Thẩm Loan."

Nụ cười của người phụ nữ càng ngày càng đậm, nhìn thẳng vào mắt người đàn

ông: "Sao, sợ em gái anh bị đàn ông lừa mất?"

Em gái...

Thẩm Khiêm ngẩn ra!

Đúng vậy, cô là em gái, dù có nhìn nhiều thêm một chút người khác cũng chỉ

cho rằng anh ta xuất phát từ sự quan tâm và yêu quý, sẽ không nghĩ đến vấn đề

khác.

Anh ta thấy vui mà lại không vui.

Vui vì anh ta có thể trắng trợn, không che dấu để ý đến cô.

Không vui vì anh ta cũng chỉ có thể như vậy.

Thân phận và quan hệ của họ không thể vượt qua, cho dù gần ngay trước mắt

nhưng anh ta ở bên này mà cô ở bên kia!

"Sao anh không nói gì?" Người phụ nữ nghiêng đầu, nghi ngờ: "Có phải tôi đã

mạo phạm gì không?"

"... Không."

"Vậy sao anh không trả lời vấn đề của tôi vậy?"

Sao, sợ em gái của anh bị đàn ông lừa mất?

Thẩm Khiêm: "Không."

"Hửm? Không phải anh trai đều lo điều này sao?"

"Nó có bạn trai rồi."

"Ồ, vậy hả..." Sự đề phòng và nghi ngờ trong mắt người phụ nữ hoàn toàn được

xóa bỏ: "Thế thì quan hệ anh em của hai người chắc chắn rất tốt, nhìn vẻ mặt

đen của anh khi nhắc đến em rể, thật đáng yêu!"

Thẩm Khiêm nhếch môi.

Nếu cẩn thận quan sát sẽ phát hiện thấy nụ cười của anh ta hơi miễn cưỡng.

"Em gái anh rất lợi hại, cho nên không cần lo lắng."

"... Lợi hại?"

"Tuổi còn nhỏ vậy mà đã là CEO của một tập đoàn, chẳng lẽ không lợi hại?"

Người phụ nữ cười khanh khách, không biết cô ta thuận miệng nói hay ám chỉ

cái gì.

Thẩm Khiêm gật đầu: "Rất lợi hại." Đáy mắt xẹt nhanh một tia u ám.

Nếu không lợi hại, sao có thể khiến anh ta nhớ mãi không quên? Sao có thể

khiến anh ta không thể bình tĩnh nổi?

"Sau này nếu tôi đến Ninh Thành công tác, có thể tìm anh không?"

"Vô cùng hoan nghênh."

Người phụ nữ nhoẻn miệng cười.

Vũ khúc đầu còn chưa kết thúc, Thẩm Loan đã ăn ba miếng bánh mousse xoài,

đang chuẩn bị nếm thử vị chocolate.

Lúc cô định gắp thì bên cạnh vang lên tiếng cười nhạo —

"Chưa gặp người phụ nữ nào ăn nhiều như cô."

Thẩm Loan ngừng động tác, nghiêng đầu nhìn qua, không phải ai khác, chính là

người khiến chủ nhà phải bày ra bộ mặt như chó vẫy đuôi đến nghênh đón,

Thẩm Thất Thiếu!

Thấy rõ ràng là ai, cô thu hồi tầm mắt, một giây cũng không muốn nhìn thêm.

Sau đó tiếp tục động tác trên tay, không run cũng không cứng ngắc, càng không

bởi vì người nào đó đột nhiên nói chuyện mà mặt đỏ tim đập như nữ chính

trong phim ngôn tình.

Phải biết rằng, Thẩm Thất Thiếu khiến biết bao cô gái điên cuồng, ai mà không

muốn dán vào người anh ta, dựa vào đũng quần anh ta?

Chỉ còn một người duy nhất!

Trong mắt chỉ có bánh kem!

Anh ta còn không bằng một miếng bánh sao?!
Bình Luận (0)
Comment