"Anh, yêu, em."
Thẩm Loan: "Dễ nghe, lặp lại lần nữa."
Người đàn ông xông lên đi, bế cô lên, hưng phấn xoay hai vòng: "Một lần thì
sao mà đủ?"
Đêm nay, Quyền Hãn Đình đè lên cô, không biết nói bao nhiêu lần "Anh yêu
em".
Thẩm Loan vừa mới bắt đầu còn có thể thừa nhận được sức lực của anh, càng
về sau lại cũng chỉ lực bất tòng tâm, cho đến khi hoàn toàn theo không kịp tiết
tấu.
"Anh... Còn bao lâu nữa?"
"Nhanh thôi."
Đúng là rất nhanh, nhưng không ai nói cho cô đợt sóng này kết thúc, còn có đợt
sóng tiếp theo, sóng sóng sóng nữa...
Thẩm Loan tin vào sự xấu xa của anh, nháy mắt đã tiếng trôi qua, cô thật sự
không chịu nổi nữa, mí mắt không ngừng rũ xuống: "Em buồn ngủ."
Quyền Hãn Đình: "Anh còn chưa muốn ngủ."
"Nhưng em muốn ngủ!"
"Em ngủ việc em, anh làm việc anh."
"... Anh làm vậy thì sao em ngủ?!"
Vẻ mặt người đàn ông vô tội: "Không phải em buồn ngủ sao?"
"..."
Lại qua hai mươi phút.
Hốc mắt Thẩm Loan phiếm hồng, cả người ướt đẫm, giống như mới vớt ra từ
trong nước: "Anh còn chưa đủ à?"
Rõ ràng đang tức giận nhưng lời nói ra lại mềm mại như bông, không hề có
chút uy hiếp.
Thẩm Loan cũng không ngờ, cô sắp hỏng đến nơi rồi!
Nhưng tất cả sức lực đều bị lăn lộn hết rồi, cô bây giờ chính là một con cá muối
có thể tùy tiện bị người ta lật đi lật lại.
"... Chờ một chút." Giọng nói người đàn ông mang theo một tia cấm dục.
"Anh không sợ tiêu xài quá phung phí, sau đó không có người nối nghiệp sao?!"
"Hừ..." Cười nhạo một tiếng: "Cơ thể gia thật sự rất tốt."
Khóe miệng Thẩm Loan giật giật, giọng nói có chút tàn nhẫn: "Anh không yêu
quý chính mình, thì tốt xấu gì cũng phải thương em chứ."
Động tác của anh dừng lại, giây tiếp theo, giữa mày nhíu lại: "Sao gia lại không
thương em rồi?"
Anh cũng hận không thể đào tim ra cho cô, chợt nghe lời này, được rồi... Lục
gia có chút uất ức đấy.
"Em nói em buồn ngủ, anh còn muốn tiếp tục."
"Cái này gọi là "không thương" sao?" Quyền Hãn Đình cảm thấy mình rất oan
uổng: "Vậy có phải anh càng cảm thấy đau lòng cho mình hơn không?"
"Hả?"
"Tục ngữ nói " Giọng nói của Lục gia mang theo u oán: "Chỉ có mệt chết trâu,
chứ không hỏng đất. Em nói xem, trâu và đất thì ai có hại hơn?"
Thẩm Loan: "..."
Vậy mà cô không còn lời gì để nói.
Vì để chiếm chút tiện nghi của cô, đúng là cái gì cũng nói được.
Thẩm Loan không khỏi nghi ngờ, Đại lão Quyền Lục gia như thần thoại trong
truyền thuyết của Ninh Thành, cùng với gã khốn kiếp không có liêm sỉ trước
mắt này, rốt cuộc có phải cùng một người không?
Tuy rằng Quyền Hãn Đình muốn, trong lòng khó chịu như mèo cào, nhưng cuối
cùng cũng không dám lăn lộn quá mức nữa.
Thứ nhất, sợ Thẩm Loan chịu không nổi, cơ thể bị thương.
Thứ hai, ăn quá nhiều, bữa này nhiều thịt, bữa sao có khả năng đến cả canh
cũng không có uống.
Phải đồng đều, bền vững mới là giải pháp lâu dài.
Thẩm Loan tuy rằng bị lăn lộn quá sức, cực kỳ uất ức, nhưng một giấc này lại
ngủ rất ngon lành, ngay cả mộng cũng không có đã đến bình minh.
Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, tiến vào trong nhà.
Trên giường lớn cách đó không xa, một đôi nam nữ ôm nhau đang ngủ.
Ngũ quan người đàn ông tinh xảo, đường nét thâm thúy, hai mắt nhắm chặt
cũng giấu đi sự sắc bén trong đó, đường cong dưới ánh nắng có xu hướng dịu
dàng hơn.
Cánh tay rắn chắc vươn ra từ chăn mỏng, dùng tư thế chiếm hữu để trước ngực
cô gái.
Mà cô gái lập tức an tâm mà cọ cọ trong lòng ngực người đàn ông, ngủ ngon
lành.
8 giờ 15 phút, lông mi Thẩm Loan run rẩy, chậm rãi mở hai mắt.
Nhìn trên trần nhà, lại nhìn nhìn mặt trời chói lọi ngoài cửa sổ, lần đầu tiên
đồng hồ sinh học mất đi hiệu lực.
"Dậy rồi?" Một tiếng cười nhẹ từ bên cạnh truyền đến.
Vừa mở mắt đã đối diện với ánh mắt cười như không cười của người đàn ông,
Lúc nàyThẩm Loan mới cảm thấy nóng.
Bởi vì —
Hai người thật sự quá thân mật.
Khuốn mặt cô dán vào ngực Quyền Hãn Đình, giống như đang dựa vào một cái
bếp lò cực nóng.
Thẩm Loan giật giật cơ thể, muốn dịch ra bên ngoài một chút, đáng tiếc, không
đợi cô dịch ra, đã bị người đàn ông nhận ra ý đồ, đã thế còn ôm cô chặt hơn.
"Nóng!" Đôi tay chống trên ngực anh, cô gái hơi nhíu mày.
"Vẫn bật điều hòa."
Thẩm Loan: "Vẫn nóng."
Người đàn ông trầm ngâm một cái chớp mắt, bỗng nhiên xốc chăn, hai người cứ
trần truồng trước mắt nhau, đương nhiên... chưa hề mặc gì cả.
Thẩm Loan chỉ cảm thấy trên người nhẹ bẫng, sau đó sự lạnh lẽo đột kích, nhìn
chăn bị ném sang một bên, cô trực tiếp há hốc mồm.
"Bây giờ còn nóng không?"
Khóe miệng cô giật giật: "Ấu trĩ." Nhanh chóng mặc quần áo vào.
Ăn uống no đủ sau đó lại chơi một trò ác ý, tâm trạng người đàn ông không tệ,
tự nhiên cũng không so đo với cô.
Ấu trĩ thì ấu trĩ thôi, không sao cả.
Chỉ cần là từ từ miệng cô nói ra, cho dù khó nghecũng thành dễ nghe.
Thấy dáng vẻ luống cuống tay chân của cô, ý cười bên môi Quyền Hãn Đình
càng sâu, cực kỳ mãn nguyện.
Thẩm Loan cài cúc được một nửa đã nghe thấy một tràng cười nhẹ, giống như
được nước gột rửa, không thể phủ nhận là thật sự rất gợi cảm, nhưng tiền đề là
bị đối tượng bị chọc ghẹo không phải là cô!
"Buồn cười như vậy sao?" Cô quay đầu, ý cười nhẹ nhàng.
Quyền Hãn Đình dừng một chút, tiếng cười đột nhiên im bặt, không phải anh
không muốn cười, cũng không phải không buồn cười, mà là nụ cười này của cô
gái có chút... nguy hiểm.
Nhạy bén như anh, đã ngửi được một chút lạnh lẽo không giống bình thường.
Cho nên, kịp thời dừng lại.
Tương đối thông minh.
"Sao không cười nữa? Hửm?"