Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 710

Thẩm Loan đi rất dứt khoát, nhưng để lại cho Thẩm Yên đầy sầu lo và nôn

nóng.

Két ---

Cửa đóng lại.

Người đang nằm yên lặng đột nhiên mở mắt, tỉnh táo sắc bén, đâu có chút buồn

ngủ nào.

Bỗng nhiên, truyền đến tiếng bước chân.

Giây tiếp theo, cánh cửa bị bên ngoài đẩy ra, y tá trực ban tiến vào, đi đến mép

giường, xốc chăn lên một cái, cẩn thận kiểm tra từ trong ra ngoài, sau khi xác

định trên người bệnh nhân không xuất hiện miêng vết thương, các loại máy móc

ống dẫn vẫn còn cắm ở trên người cô ta, mới thở phào một hơi.

Y tá đắp chăn lại cho cô ta rồi xoay người rời đi.

Lúc này, cơ bắp căng thẳng của Thẩm Yên mới từ từ thả lỏng, giống như gỡ bỏ

gánh nặng ngàn cân.

Giây phút này, cô ta bỗng rất chán ghét trạng thái bây giờ của mình ---

Nơm nớp lo sợ, lo lắng đề phòng!

Ngay cả y tá cũng có thể làm cho cô ta trông gà hoá cuốc*.

Rõ ràng Thẩm Loan mới nên trốn vĩnh viễn ở trong cống ngầm giống như con

chuột, người người đòi đánh, nhưng vì sao lại biến thành chính mình?

Thẩm Yên tức giận đến giật rơi cái ống trên người, hung hăng ném ra, chính là

cái thứ đáng ghét này đã cầm tù cô ta, để cho cô ta phải sống như tù nhân!

Nhưng năm phút sao, khi cô ta bình tĩnh lại, không thể không nhặt cái ống đó

lên, cắm vào lần nữa.

Sau đó ngã xuống, nằm thẳng, từ từ, bất đắc dĩ tuyệt vọng nhắm hai mắt lại như

xác chết.

...

Thẩm Loan rời bệnh viện, lái xe trờ về công ty.

Miêu Miêu trông mòn con mắt, nôn nóng đến mức đi qua đi lại ở trước phòng

làm việc tổng giám đốc, bỗng ánh mắt cứng lại, cầm tài liệu nhanh chóng bước

lên đón ---

"Cuối cùng cô cũng quay lại rồi, 11 giờ bộ phận quản lí sẽ..."

"Vừa đi vừa nói chuyện."

Miêu Miêu nhanh chóng tiến vào trạng thái làm việc, dưới chân Thẩm Loan

không dừng.

Quá trình báo cáo rất nhanh chóng, một người vừa nghe vừa đưa ra nghi vấn.

Khi đến trước cửa phòng họp, hai người đồng thời dừng bước, liếc nhau, hít

sau, sau đó đẩy cửa bước vào ---

"Đợi lâu rồi, chúng ta bắt đầu cuộc họp ngày hôm nay..."

Nửa giờ sau, cuộc họp kết thúc.

Thẩm Loan đưa Miêu Miêu rời đi trước, đến rồi đi như gió.

Một lúc lâu sau, các giám đốc bộ phận mới nối đuôi nhau rời phòng họp, một

đám đổ mồ hôi đầy đầu, xanh cả mặt.

Sau cuộc họp, bọn họ lại giống như vừa rời khỏi chiến trường, không nói

chuyện gì với nhau, vẫn còn đắm chìm ở trong thế giới của mình, nhớ lại

khoảnh khắc chấn động lòng người trước đó.

Cuối cùng, có người phá vỡ im lặng ---

"Sao chỉ mới có 30 phút? Rõ ràng cảm giác như đã trôi qua hai thế kỷ..."

"Người anh em à, không chỉ một mình anh nghĩ như vậy đâu. Ngày bằng một

năm... à, không, phải là một giây bằng một năm!"

"Trước đây chúng ta tổ chức một cuộc họp tổng kết bộ phận mất bao lâu?"

"Hai đến ba giờ."

"..."

Toàn bộ im lặng.

Không biết là ai đột nhiên nhảy ra một câu --- "Trâu bò!"

Trước đây bọn họ đã nghe nói hiệu suất của Thẩm Loan rất cao, nhưng tháng

trước lúc cùng họp với Thẩm Khiêm với một số bộ phận dưới cờ anh ta, không

hề thấy Thẩm Loan biến thái như vậy mà!

Mọi người nghiêm túc một chút thì vẫn có thể theo kịp tiếu tấu.

Nhưng lần này Thẩm Khiêm không ở đây, phòng họp lớn như vậy biến thành

sân nhà riêng của Thẩm Loan, tha hồ giết, sau đó ---

Bọn họ thảm rồi.

Tư duy phản ứng của vị tổ tông này cực nhanh, nhìn nhận vấn đề sắc bén,

thường một đao thấy máu, không chút lưu tình.

Tất cả trưởng bộ phận, kể cả cấp dưới Quan Hân Đồng trong bộ phận dự án

chính của cô cũng không có ai có thể theo kịp tiết tấu của cô.

Cuối cùng, còn để lại một câu: "Mọi người phải nhanh chóng thích ứng với

phong cách làm việc của tôi, lần này bỏ qua, nếu lần sau vẫn là trạng thái này,

tôi sẽ cẩn thận suy nghĩ xem các người có còn thích hợp tiếp tục ngồi ở trên vị

trí này không."

Cảnh cáo uy hiếp, đả kích ủng hộ, một bước đúng chỗ.

Sau cuộc gặp này, mọi người như bông hoa bị mưa to làm héo úa, lòng tự trọng

bể đầy đất, kiêu ngạo rơi xuống bùn.

Chẳng trách cô có thể thành công cướp quyền từ trên tay ba ruột ---

Là kẻ tàn nhẫn!

Không thể trêu vào!

Buổi trưa, Thẩm Loan và Miêu Miêu cùng đến nhà ăn dành cho nhân viên để ăn

cơm.

Vừa ngồi xuống, đã nhìn thấy hai anh em Thẩm Khiêm và Thẩm Như kề vai đi

tới, thỉnh thoảng cúi đầu nói chuyện với nhau.

Miêu Miêu thu ánh mắt lại, không khỏi cười mỉa: "Cô ta còn biết tìm chỗ dựa

cho mình."

Thẩm Loan lại ngay cả nhìn cũng không thèm, giống như hai người này cộng

lại còn không hấp dẫn cô bằng đồ ăn trước mặt.

Lúc trước, Thẩm Loan nhậm chức tổng giám đốc, cố gắng xoay chuyển tình thế

cứu về dự án vịnh Thạch Tuyền, điều kiện trao đổi, cô yêu cầu Thẩm Như rời

khỏi Minh Đạt.

Bây giờ mới qua bao lâu, tro tàn đã muốn cháy lại?

Ha...

Sau khi rời đi, Thẩm Như vẫn luôn ở nhà cũ, phần lớn thời gian đều không lộ

mặt, trốn ở trong phòng mình ngăn cách với đời.

Ngay cả ba bữa cơm sáng trưa tối đều do người giúp việc đưa lên.

Sau đó Dương Lam sảy thai, cô ta chủ động đề nghị vào bệnh viện chăm sóc,

lúc này tần suất xuất hiện mới nhiều lên.

Xem tư thế hiện tại của cô ta, định đi theo con đường Thẩm Khiêm để trở lại tập

đoàn?

Miêu Miêu hừ lạnh: "Cô ta tưởng bở! Lúc trước cô từ chức rời bộ phận dự án để

cô ta tiếp quản, từ trên xuống dưới lộn xộn hết lên, túi rơm vẫn là túi rơm,

không có năng lực sao có thể lãnh đạo cấp dưới?"

Lúc đó, Thẩm Loan và Miêu Miêu nộp đơn xin từ chức, đi rất dứt khoát phóng

khoáng.

Nhắm mắt làm ngơ!

Nhưng các đồng nghiệp khác trong bộ phận dự án thì không may mắn như vậy,

bọn họ đã tự mình trải qua sự lãnh đạo của Thẩm Như và Thẩm Loan, tất nhiên

trong lòng cũng có cân đòn ---

Ai tốt ai không tốt?

Ai có năng lực ai là gối thêu hoa?

Trong lòng tự hiểu rõ.

Nguyên nhân như vậy, khoảng thời gian Thẩm Loan rời đi, Thẩm Như lên chức,

toàn bộ bộ phận đều mất hết tinh thần, khắp nơi đều là tiếng oán than.

Có mấy người đồng nghiệp bình thường thân thiết với Miêu Miêu thường xuyên

gọi điện thoại phàn nàn với cô, cho nên, tuy trong khoảng thời gian đó Miêu

Miêu không ở đấy, nhưng cũng nghe nói không ít về "sự tích quang vinh" của

Thẩm Như.

"Chúng ta phải làm gì đây? Cũng không thể trơ mắt nhìn cô ta trở về một lần

nữa chứ?" Miêu Miêu tức giận đến suýt chút nữa đã đút cánh vào trong lỗ mũi:

"Shh..."

"Gấp cái gì?" Thẩm Loan không nâng mắt, nhai kỹ nuốt chậm: "Không phải còn

chưa trở về sao?"

"Đến lúc đó thì có thể đã muộn rồi."

"Không muộn."

Miêu Miêu: "?"

Thẩm Loan gắp miếng xương sườn bỏ vào trong miệng, nhai rồi nuốt xuống,

nhẹ nhàng bâng quơ: "Tôi có thể đá chị ta đi một, hai lần, thì cũng có thể ba,

bốn lần."

Miêu Miêu lập tức chuyển sang khuôn mặt sùng bái, hai mặt hiện lên ngôi sao

nhỏ.

Buổi trưa Thẩm Như xuất hiện ở nhà ăn dành cho nhân viên Minh Đạt cũng

không phải là không có lý do, buổi chiều, trong danh sách "điều chỉnh chức vụ"

của bộ phận nhân sự nộp lên đã xuất hiện tên của cô ta.

"... Tổng giám đốc Thẩm, đây là danh sách điều chỉnh chức vụ được tổng hợp

lại dựa theo yêu cầu của ngài, kết hợp với năng lực của chính nhân viên và sau

khi xem xét toàn diện, ngài xem còn có chỗ nào cần điều chỉnh không?"

Tài liệu có tổng cộng là ba trang, tên, chức vụ dày đặc, Thẩm Loan vẫn kiên

nhẫn nhìn xong trang này đến trang khác, nhưng tốc độ cũng không chậm.

Giám đốc nhân sự cho rằng cô chỉ xem sơ lược qua, không xem kĩ, nhưng mà

sự thật chứng minh ---

"Vương Xuyên này biết ăn nói, tửu lượng cũng tốt, là một người giỏi chuyện xã

giao, vì sao ông lại điều anh ta đến bộ phận hậu cần?"

Từ Minh, tức giám đốc nhân sự không nghĩ tới cô lại có thể biết rõ một người

nhân viên bình thường như vậy, nhớ tới mờ ám bên trong phần danh sách này,

ông ta bỗng giật mình một cái, toát mồ hôi lạnh.

"Giám đốc Từ, anh nói xem sao lại thế này?"

"Tôi..."

Sắc mặt Thẩm Loan tối sầm: "Hành vi như vậy làm tôi không khỏi nghi ngờ

ông đang dùng việc công để bảo thù riêng, chèn ép nhân viên thật sự có năng

lực!"

Người Từ Minh run lên: "Tổng giám đốc Thẩm! Danh sách cuối cùng này do

toàn bộ người của bộ phận nhân sự mở họp thảo luận mấy lần mới quyết định

được, tuyệt đối không có một chút lòng riêng!"

"Ồ? Nói vậy là lỗi của bộ phận nhân sự rồi?"

"..."

Ông ta lại tưởng bở pháp luật không trách số đông*, đáng tiếc, gặp phải Thẩm

Loan mềm cứng đều không ăn ---

"Bộ phận nhân sự có sai sót, ông làm giám đốc phụ trách càng không thể thoái

thác tội của mình!"

Vẻ mặt Từ Minh cứng đờ.

Thẩm Loan bỗng nhìn ông ta từ trên xuống dưới vài lần, cười: "Giám đốc Từ,

nếu tôi nhớ không nhầm, lúc trước khi tôi tìm ông đưa đơn từ chức, ông luôn

miệng nói vâng theo mệnh lệnh của cấp trên, dáng vẻ công chính nghiêm minh,

sao, bây giờ xảy ra vấn đề lại định trốn tránh trách nhiệm? Làm cho cả bộ phận

cõng nồi thay ông?!"

Người đàn ông run rẩy.

Ông ta biết ngay Thẩm Loan sẽ không dễ dàng bông tha ông ta như vậy!

Trước đây đắc tội tới người, bây giờ cô đắc đạo thăng thiên, tùy tiện giậm chân

một cái là có thể nghiền chết ông ta.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Từ Minh trái chợt.

"Tổng giám đốc Thẩm! Tôi có thể xem danh sách này không?"

Thẩm Loan cười mỉa một tiếng, ném cho ông ta.

Từ Minh mở hai mắt nhìn qua, lúc ánh mắt đảo qua cái tên "Vương Xuyên" này,

bỗng dừng lại, thấy được cái tên khác bên cạnh --- "Thẩm Như"!

Trong chớp mắt, ông ta bỗng hiểu ra gì đó.

"Tổng giám đốc Thẩm, thật sự xin lỗi, danh sách này ---" Ông ta cắn răng, như

ảo não: "Căn bản không phải là kết quả cuối cùng!"

"Ồ?" Thẩm Loan nhướng mày, nhìn ông ta biểu diễn.

"Đây hẳn là danh sách nháp được đưa ra trong cuộc họp đầu tiên, sau đó còn

tiến hành sửa chữa điều chỉnh rất nhiều, cũng trách tôi không kiểm tra cẩn thận

trước khi tới, thư kí cầm nhầm tài liệu cũng không biết! Thật là..."

"Cầm nhầm?"

Từ Minh gật đầu.

Thẩm Loan cong môi, lòng nói đây cũng là người thông minh: "Đã như vậy thì

đi lấy lại đi."

Nửa giờ sau, khi Từ Minh xuất hiện ở trước mặt Thẩm Loan lần nữa, trong danh

sách đó đã không có cái tên "Thẩm Như".
Bình Luận (0)
Comment