Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 713

Nhìn Quyền Hãn Đình đối xử với cô ấy như châu như bảo, cưng trong lòng bàn

tay, Thẩm Như giống như rơi vào hũ giấm, mỗi một tấc da tấc thịt, đều không

khỏi chua xót.

Trong cơn tức giận, cô ta không thể nhịn được nữa, buột miệng thốt ra: "Anh

làm ơn mở to hai mắt ra nhìn cho rõ! Người phụ nữ này..." giơ tay chỉ thẳng

Thẩm Loan: "Cô ta dối trá, ra vẻ, giả bộ là một đóa sen trắng, thật ra từ trong ra

ngoài đều đen tối, anh không cần lại-"

"Câm miệng!" Người đàn ông quát lạnh một tiếng, ánh mắt như dao.

Trái tim Thẩm Như co rụt lại, ngay sau đó đau đớn truyền khắp toàn thân, cô ta

cuồng loạn: "Tôi nói đều là sự thật, vì sao anh lại không tin? Lục gia, Thẩm

Loan không phải là người phụ nữ tốt, nhất định anh đừng bị vẻ ngoài đơn thuần

của cô ta lừa!"

Nghe đến đó, Thẩm Loan chỉ cảm thấy buồn cười, ánh mắt nhìn về phía Thẩm

Như như đang xem một tên hề làm trò trước mặt mọi người.

Đôi mắt Quyền Hãn Đình lộ ra sự mỉa mai: "Cô ấy là người phụ nữ như thế nào,

tôi hiểu rõ hơn bất cứ ai, không cần cô tới chỉ bảo."

"Không phải... Anh nghe tôi nói..." Giọng điệu Thẩm Như dồn dập: "Trước đây

Thẩm Loan đoạt quyền, đây là bất hiếu; sau đó lại hãm hại tôi, đây là vô tình.

Cô ta ác độc với người thân của mình như vậy, anh thấy cô ta sẽ có bao nhiêu

phần thật lòng với anh?"

Đôi mắt người đàn ông nhíu lại, một tia nguy hiểm thoáng lướt qua.

Ở trong mắt Thẩm Như lại biến thành sự lung lay và nghi ngờ, trong lòng cô ta

kích động, càng cố gắng thêm mắm thêm muối: "Giang sơn dễ đổi bản tính khó

dời, cho dù cô ta có giả vờ tốt đến đâu, chắc chắn cũng sẽ có ngày lộ ra đuôi

cáo. Thay vì để tương lai bị tổn thương nặng nề, không bằng hiện tại liền quyết

đoán một chút, chặt đứt hết tất cả!"

Quyền Hãn Đình cười như không cười mà liếc cô ta, bên môi hiện lên nụ cười

nhạt, ý vị không rõ: "Như thế nào là quyết đoán một chút, chặt đứt hết tất cả?

Hửm?"

Giọng cuối cất lên mang theo ý hấp dẫn người, lỗ tai Thẩm Như nghe được phát

ngứa, tim đập nhanh không thôi.

"Anh... nên chia tay với cô ta ngay lập tức."

"Sau đó thì sao? Ở bên cạnh cô?"

Không đợi Thẩm Như lộ ra vẻ thụ sủng nhược kinh, lời nói tiếp theo của người

đàn ông liền tàn nhẫn phát tan mọi kỳ vọng và mong đợi của cô ta-

"Cô xứng sao?"

Ba chữ, nhẹ nhàng bâng quơ, thậm chí còn mang theo vài phần ý cười, dừng ở

bên tai Thẩm Như lại giống như sấm sét chợt vang, chấn động đến mức hai tai

cô ta ù ù, trước mắt biến thành màu đen.

Người đàn ông tiến lên nửa bước, ánh mắt sắc bén lập tức rơi xuống trên mặt cô

ta, gằn từng chữ một: "Cô thậm chí còn không bằng một sợi tóc của Loan Loan,

có tư cách gì ở chỗ này sủa loạn giống như chó?"

Cô thậm chí còn không bằng một sợi tóc của Loan Loan...

Còn không bằng một sợi tóc...

Còn không bằng...

Lời nói của Quyền Hãn Đình giống như lời nguyền quanh quẩn trong tâm trí

Thẩm Như, từng câu, từng tiếng nghiền nát cô ta đến thương tích đầy mình.

Thẩm Như lảo đảo, lui về phía sau hai bước, cả người giống như quả cà tím bị

sương giá đánh nát, vẻ mặt nhục nhã, ánh mắt sụp đổ.

Trong nháy mắt ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt châm biếm của Thẩm

Loan, người phụ nữ như bị sét đánh.

Cô ta cố ý!

Cố ý để cô ta cảm nhận được cảm giác bị người mình để ý nhất dùng thái độ và

lời nói lạnh lẽo nhất khiến cô ta đau đớn nhất.

Giết chết trái tim người khác, cũng chỉ như thế này thôi!

Quyền Hãn Đình ôm lấy Thẩm Loan, xoay người ngồi vào trong xe, còn cẩn

thận giúp cô kéo cửa xe ra, giơ tay bảo vệ đỉnh đầu.

Thẩm Như nhìn mà khóe mắt như muốn nứt ra, không biết làm gì cắn răng một

cái, cũng không đổi được một cái liếc mắt dừng lại của anh.

Cô ta chỉ có thể đứng ở tại chỗ, trơ mắt mà nhìn theo chiếc xe càng ngày càng

xa, cho đến cuối cùng biến mất không thấy.

Giống như khoảng cách giữa Quyền Hãn Đình và cô ta, chỉ càng lúc càng xa,

cuối cùng trở thành người của hai thế giới khác nhau lại không thể gặp lại.

Nghĩ đến đây, đáy lòng Thẩm Như bỗng xuất hiện sự khủng hoảng.

Cô ta thậm chí có thể dự đoán được trong tương lai không xa, Thẩm Loan nhất

kỵ tuyệt trần, không ngừng chạy về phía con đường tươi sáng phía trước, mà dù

cho cô ta cố gắng hết sức lực, dùng thời gian cả đời đuổi theo cũng khó có thể

đuổi kịp bóng lưng ấy.

Đã từng, cô ta là một trong hai đứa con của nhà họ Thẩm, mà Thẩm Loan chỉ là

đứa con gái ngoài giá thú lưu lạc bên ngoài.

Hiện giờ, danh tiếng của cô ta bị hủy hoại, Thẩm Loan lại thuận lợi ngồi lên vị

trí chủ tịch, còn có Quyền Hãn Đình bảo vệ phía sau.

"Đừng nhìn nữa, người đã đi rồi." Không biết từ khi nào, Thẩm Khiêm xuất

hiện ở bên cạnh cô ta, ánh mắt xa xăm lập tức nhìn phía Bentley biến mất, phức

tạp đến mức khiến người ta không thể nhìn rõ cảm xúc.

Nhưng rất nhanh sau đó, anh ta đã che dấu vẻ phức tạp này, thay vào đó là vẻ

ấm áp.

"Vì sao không giúp em?" Thẩm Như cắn răng, gằn từng chữ một.

Thẩm Khiêm: "Rõ ràng em biết, Thẩm Loan sẽ không gật đầu, vì sao còn muốn

khăng khăng làm theo ý mình?"

"Cô ta là cái gì?! Dựa vào cái gì mà cô ta không gật đầu, em sẽ không thể trở

về?! Anh, em mới là em gái ruột của anh!"

Giọng điệu người đàn ông lạnh nhạt, ánh mắt không chớp: "Chỉ bằng hiện tại cô

ấy là chủ tịch của Minh Đạt, có quyền lợi nhận đuổi nhân viên! Từ Minh đồng ý

báo tên của em lên, nhưng kết quả thì sao? Thẩm Loan thậm chí không cần mở

miệng vạch trần, anh ta liền sợ hãi, chủ động gạch tên của em, vì sao?"

Vẻ mặt Thẩm Như đầy dữ tợn.

"Bởi vì cô ấy có quyền, người ở dưới nếu muốn tồn tại, nhất định phải thuận

theo mà làm! Em rất thông minh, nhưng những người khác cũng không ngốc, ví

dụ như Từ Minh, lại ví dụ như... anh."

Thẩm Như quay đầu nhìn anh, bỗng nhiên ánh mắt hoảng hốt: "Anh, không

phải em cố ý lợi dụng anh..."

"Không cần phải nói."

Thẩm Như đang muốn mở miệng nói đột nhiên im bặt.

Thẩm Khiêm: "Có phải hay không cũng không quan trọng, bởi vì anh không

quan tâm. Về phần em..." Quay đầu, nhìn cô thật sâu: "Tự giải quyết cho tốt!"

Nói xong, lập tức rời đi.

Thẩm Như đứng tại chỗ, cả người không khỏi run rẩy.

Cô ta bỗng nhiên nhớ tới một người khác...

Sau những tiếng bíp liên tục, điện thoại rốt cuộc kết nối.

"Cảnh Ngạo, em..."

"Xin lỗi, gia đang vội, hiện tại không thể nghe điện thoại, cô có chuyện gì có

thể nói cho tôi, tôi sẽ nói lại giúp cô." Giọng nói dịu dàng mềm mại của người

phụ nữ từ đầu kia truyền đến.

Thẩm Như sửng sốt, ánh mắt bỗng trở nên sắc bén: "Cảnh Ngạo đâu? Cô là

ai?!"

"Tôi?" Đầu bên kia khẽ cười, giống như đang giễu cợt cô ta ngu dốt không biết

điều: "Có thể chạm vào điện thoại của gia, cô nói tôi là ai?"

"Con khốn!"

"Hừ? Nói tôi sao?" Người phụ nữ ngắt lời chửi rủa kế tiếp của, giọng nói trầm

xuống: "Đừng cho là tôi không biết cô là ai, Thẩm Như sao, vị tiểu thư nhà giàu

không tình nguyện ở bên cạnh gia, được gia chiều chuộng còn không biết tốt

xấu làm bộ làm tịch ra vẻ ta đây, cuối cùng lại còn chạy mất? Cô cho rằng cô là

ai? Nữ chính trong tiểu thuyết ngôn tình sao? Chạy trốn rồi còn phải có nam

chính nam phụ đuổi theo phía sau?"

"A..." Người phụ nữ cười lạnh: "Nên nói cô ngay thơ, hay là ngu ngốc? Người

đàn ông như gia, nắm trong tay quyền lực và của cải, muốn kiểu đàn bà nào mà

không được? Có lẽ, sự không nghe lời ngay từ đầu của cô khiến cô có vẻ khác

biệt, thành công khơi dậy lòng hiếu thắng và ham muốn chinh phục của đàn ông

trong anh ấy, nhưng dù sức chịu đựng của anh ấy có tốt đến đâu thì cũng sẽ có

ngày biến mất."

"Sự lặp đi lặp lại của cô, dần dần để lộ dã tâm và sự ngu xuẩn của mình, đương

nhiên, còn có sự không chung thủy của cô với gia. Thử hỏi một người đàn ông,

đặc biệt là một người đàn ông có địa vị cao và lòng tự trọng mạnh mẽ, ba tâm

hai ý của cô cũng đủ hao hết lòng nhân từ và thương tiếc cuối cùng của anh ấy

đối với cô, cho nên -"

Người phụ nữ gằn từng chữ một: "Cô chủ Thẩm, cô đã trở thành người bị vứt

bỏ."

Thẩm Như nắm điện thoại, sắc mặt trắng bệch, môi run run.

Cô ta muốn phản bác, muốn dùng lời nói sắc bén hơn để mắng lại thế nhưng lại

sầu thảm phát hiện ra mình không có lời gì để nói.

Cảnh Ngạo đã không cần cô ta.

Nói đúng ra, là đã sớm từ bỏ.

Giọng nói của người phụ nữ này, Thẩm Như mơ hồ có chút ấn tượng, lần trước

gọi cho Cảnh Ngạo, cũng là cô ta nhận...

"Cô chủ Thẩm, nếu lúc trước cô có sự kiêu ngạo của tiểu thư nhà giàu, bỏ đi dứt

khoát nhanh nhẹn như vậy, hiện tại cần gì phải quay đầu lại? Không những

không lấy lại được người đàn ông, còn bỗng dưng hạ thấp danh dự, huỷ hoại ấn

tượng tốt của cô trong lòng gia, cái gì cũng không có, hai bên đều trắng tay, thật

sự không đáng giá."

Thẩm Như cắn rang: "Không tới lượt cô dạy tôi!"

"Dạy cô? Tôi có tài đức gì? Chỉ là đứng trên thân phận đều là phụ nữ, tốt bụng

đưa ra lời khuyên cho cô thôi. Cô nghe cũng được, không nghe cũng thế, đối

với tôi mà nói không quan trọng."

"Ồ, chẳng lẽ không phải cô sợ tôi trở lại bên cạnh Cảnh Ngạo, mới nói những

lời như vậy để cho tôi biết khó mà lui sao?"

Bên kia im lặng: "... Không biết tốt xấu!"

"Để Cảnh Ngạo nghe điện thoại!"

"Tôi nói, gia hiện tại không rảnh. Còn nữa, không ngại nói cho cô biết, chỉ cần

tôi còn ở một ngày, cô đừng hòng trở về! Dù sao cùng là tiểu thư nhà giàu mà,

cũng không chê cỏ khó nhai sao?"

Thẩm Như tức giận đến mức nắm chặt hai tay: "Tôi như thế nào không liên

quan đến cô."

"Đúng là không liên quan đến tôi, nhưng mà vẫn không nhịn được xúc độngcái gì mà tiểu thư nhà giàu, cũng chỉ là mặt hàng cho không, không da không

mặt mũi!"

Nói xong, trực tiếp cúp máy.

Thẩm Như tức giận đến chết khiếp.

...

Lại nói tới Bentley đi nhanh trên đường, cuối cùng dừng lại ở hầm gara.

Quyền Hãn Đình: "Tới rồi."

Thẩm Loan nhìn qua cửa sổ xe, thế mà không trở lại sơn trang Đông Li.

"Tới nơi này làm cái gì?"

"Ăn cơm."

Hai người xuống xe, đứng chung một chỗ chờ thang máy, Quyền Hãn Đình ôm

lấy eo người phụ nữ, nhẹ nhàng xoa nắn.

Ngoài miệng Thẩm Loan chưa nói cái gì, nhưng vẻ mặt thả lòng cùng với đôi

mắt híp lại đã chứng tỏ cảm xúc thích ý lúc này của cô.

"Thế nào? Lực đạo như thế nào?"

"Ừm, mạnh hơn một chút, ở bên phải..."

"Như vậy?" Ánh mắt người đàn ông trầm xuống, vô cùng thâm thúy.

"Hít... Đừng quá mạnh."

Đinh ——

Cửa thang máy mở ra, trống không, hai người cất bước đi vào, đứng yên, chậm

rãi đi lên.

"Ăn gì?" Thẩm Loan nghiêng đầu nhìn anh.

"Em muốn ăn cái gì?"

Cô nghĩ nghĩ: "Gì cũng được." Dù sao cô cũng không kén ăn.

Hai người lên tầng cao nhất đi dạo một vòng, nhận ra hầu như cửa hàng nào

cũng có rất nhiều người đang xếp hàng chờ.

Thẩm Loan: "Đổi chỗ khác?"

Quyền Hãn Đình gật đầu.

Vì vậy, lại lại xe tới đường Tấn Giang, liếc mắt nhìn thoáng qua, đều là những

cửa hàng nhỏ đặc sắc, hoàn cảnh không tốt lắm, nhưng lại cực kì đông đúc.

Quyền Hãn Đình: "Em chọn đi."

Tầm mắt Thẩm Loan đảo qua: "Tôm hùm đất."

Hai người đi vào trong tiệm, gọi đồ ăn xong, ngồi chờ bưng lên.

Nhìn quanh thấy xung quanh còn có không ít quán tương tự, buôn bán cực kì

tốt.

"Sao đột nhiên nhớ tới dẫn em ra ngoài ăn? Không sợ tiểu thất gia có ý kiến?"

Mắt lạnh hơi liếc: "Cậu ta dám"

Thẩm Loan nhếch môi: "Anh xem anh ta có dám hay không."

"..."

"Hôm nay tới đón em tan làm."

Người đàn ông hừ một tiếng.

"Hứng thú ở đâu ra?" Thẩm Loan chớp mắt.

Quyền Hãn Đình: "Tối hôm qua em không có ở nhà."

"Cho nên?"

"Muốn ngủ nhưng không ngủ được."

Thẩm Loan: "..."

"Sao lại không nói gì."

Người phụ nữ khẽ cười: "Anh tới đón em tan làm, ngoại trừ chuyện đũng quần

phía dưới nhớ nhung, còn muốn làm gì?"

"Ăn em."

"Hít..." Thẩm Loan hít vào một hơi, hung hăng véo thịt trên eo anh.

Quyền Hãn Đình nắm lấy tay cô: "Đừng nghịch."

"Ở trước đám đông, đừng động tay động chân..." Thẩm Loan lạnh mặt, cố gắng

tránh ra
Bình Luận (0)
Comment