Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 719

Chuyện này đối với Trần Mặc mà nói không chỉ là cơ hội hiếm có, cũng là một

khiêu chiến không nhỏ.

Anh ta nếm hết buồn phiền ở Hàng Á, còn bị "thiên tài" Tưởng Thạc Khải

nghiền áp, cho dù lòng tự trọng, hay là lòng tự tin đều bị đả kích rất lớn.

Trên tiền đề như vậy, không hề cho anh ta một chút thời gian để thở, lại để anh

nhanh chóng tiếp nhận một sản nghiệp khác, đó là sự quyết đoán của Thẩm

Loan, cũng là bài khảo nghiệm cực kỳ nghiêm túc với anh ta.

Cũng may, Trần Mặc đứng vững.

Sau khi đảm nhiệm vị trí CEO Onion Video, anh ta tựa như được đả thông hai

mạch Nhâm Đốc*, cả người cho dù là tư tưởng, hay là năng lực đều tăng vọt về

chất.

So với trạng thái được may mất khi ở Hàng Á, lòng hiếu thắng của anh ta hoàn

toàn bộc phát khi đến Hong Kong, mặc dù cách hơn nửa vòng Trung Quốc,

cũng muốn đánh một trận với Tưởng Thạc Khải, đua công trạng.

"Onion" lúc trước lập nghiệp dựa vào video, đây là ưu thế lớn nhất của nó, mà

tất cả kiến thức chuyên môn của Trần Mặc ở phương diện này lại hoàn toàn có

thể có tác dụng.

Mà Vương Trác lúc trước được Thẩm Loan bổ nhiệm làm trợ lý đặc biệt, dưới

sự đề bạt của Trần Mặc, đã thăng lên vị trí tổng giám đốc, chuyên môn phụ

trách hành chính hằng ngày của công ty.

Hai người, một người bắt đầu từ phương diện kỹ thuật, một người xuất phát từ

quản lý, ưu thế bổ sung cho nhau, hai bút cùng vẽ.

Doanh thu của Onion Video tăng mạnh với tốc độ có thể thấy được bằng mắt

thường.

Đặc biệt là chủ đề "Video cười thật to" do Trần Mặc đưa ra và chịu hoàn toàn

trách nhiệm phát triển, chỉ ngắn ngủn một tuần đã thu hút tám trăm ngàn fans

địa phương trên đảo Hong Kong.

Một tháng sau, được phê duyệt và chính thức đổ bộ vào nội địa, chỉ trong ba

ngày đã nổi khắp mạng xã hội.

Sau đó, chính là điên cuồng hút tiền.

Có thể làm được hiệu ứng giật gân như vậy, Trần Mặc là người đầu tiên!

Thẩm Loan lúc này mới hậu tri hậu giác*, không phải Trần Mặc thiếu năng lực,

mà là công việc lúc trước không phù hợp với anh ta.

"... Có bọn họ quản lý công ty, tôi còn lo lắng gì nữa?" Thẩm Loan lại lấy một

cái váy khác, ướm thử trên người Miêu Miêu một lúc, quay đầu, nghiêng trái

nghiêng trải, cuối cùng nhét vào trong ngực cô ấy: "Rất hợp với cô, đi thay thử

xem."

Váy màu đen, chiều dài đến đầu gối, lộ ra hai bắp chân thẳng tắp trắng nõn.

Bởi vì cô ấy hay vận động, nên bắp chân không có mỡ lỏng lẻo, mà thẳng tắp

rất đẹp.

Tấm lưng thẳng, mặt mày mỉm cười, đi một bước đều tỏa ra khí chất tốt đẹp,

làm cho người ta nhìn một lần thì khó quên.

Cô ấy dừng trước mặt Thẩm Loan, hai tay cầm lấy làn váy, xoay một vòng tại

chỗ.

"Này thế nào, đẹp không?" Lúc nói chuyện, ánh mắt lộ ra chờ mong.

Thẩm Loan nhướng mày: "Tôi chọn thì đương nhiên là đẹp rồi."

"Được đấy." Miêu Miêu quay đầu nhìn về phía nhân viên bán hàng đang đứng

lẳng lặng bên cạnh: "Vậy thì gói lại váy này đi."

Trước khi mặc thử cô ấy cũng đã xem qua giá cả rồi, không rẻ, nhưng cũng

không gọi là xa xỉ, dựa vào mức thu nhập của cô ấy bây giờ thì vẫn có thể mua

được.

Sau khi ghé cửa hàng này, hai người tiếp tục ghé sang cửa hàng tiếp theo.

Shopping là môn thể thao khiến các cô gái sẽ không bao giờ kêu mệt, mặc dù lý

trí như Thẩm Loan, cũng rất khó ngoại lệ.

Sau đó, hai người vào cửa hàng bán quần áo cho nam.

Nói đúng ra, là Thẩm Loan muốn đi, Miêu Miêu đi cùng vô điều kiện, dù sao cô

ấy cũng không có chuyện gì khác..

Nhưng cuối cùng, lại là cô ấy mua nhiều nhất.

Thẩm Loan dùng loại ánh mắt trêu ghẹo nhìn cô ấy, nhìn chằm chằm đến mức

Miêu Miêu đứng ngồi không yên, cả người không được tự nhiên.

"Cái cà vạt này hẳn là của nam nhỉ?" Cười như không cười.

Vẻ mặt Miêu Miêu cứng đờ, mắt lộ ra xấu hổ.

Thẩm Loan nhẹ chậc hai tiếng: "Xem ra chuyện tôi không biết còn có rất

nhiều."

Ánh mắt Miêu Miêu hơi lóe, nhỏ giọng thừa nhận: "Là của nam."

"Đưa cho ai thế?"

"..."

Trong lòng Thẩm Loan vừa động: "Là nam thần chị yêu thầm sao?"

Nụ cười xán lạn nhưng hơi ngượng ngùng trên mặt Miêu Miêu đủ để chứng tỏ

tất cả.

"Hai người đang yêu nhau à?"

"Không phải, là bạn bè mà thôi."

Thẩm Loan: "Người mình yêu thầm gần ngay trước mắt, chị cam lòng làm

friendzone à?"

Miêu Miêu nhoẻn miệng cười, cô ấy biết Thẩm Loan đang quan tâm mình,

trong lòng chợt ấm áp: "Đây không phải vấn đề cam lòng hay không, mà là tôi

và anh ấy chênh lệch quá xa. Có thể ở chung không xa không gần như bây giờ,

làm tri kỷ, cũng đã là kết quả tốt nhất rồi."

Yêu thầm, là khúc hát không cần hợp xướng, cô ấy có thể tự mình hát xong

khúc hát cuối cùng.

Vậy thì bài hát vẫn hoàn chỉnh và hoàn mỹ như cũ.

Không có bất kỳ tiếc nuối nào.

Như thế là đủ rồi!

Đi dạo đến hai chân bủn rủn, hai người tìm tiệm bánh ngọt để nghỉ chân, nhân

tiện ở lại uống trà chiều.

Trên đường, di động Miêu Miêu vang lên, cô ấy bấm nghe: "Alo? Ừm, ở bên

ngoài... với bạn... bây giờ sao?"

Không biết đầu bên kia nói gì đó, mặt cô ấy lộ ra vẻ khó xử, cuối cùng cắn răng

một cái: "... Được, tôi đến ngay đây."

Cuộc trò chuyện kết thúc.

Cô ấy xin lỗi nhìn về phía Thẩm Loan: "Tôi..."

"Vị yêu thầm đó à?"

Miêu Miêu gật đầu.

"Được rồi, chị vội thì đi đi, không cần đi cùng tôi đâu."

Miêu Miêu khó xử: "Nhưng mà..."

"Không có nhưng mà, một mình tôi cũng có thể đi dạo. Thời gian không còn

sớm, chị đi nhanh đi, lát nữa tôi cũng nên về sơn trang Đông Li rồi."

Miêu Miêu lúc này mới đứng dậy, nhanh chóng rời đi.

Dựa theo địa chỉ Thẩm Xuân Hàng gửi, cô ấy trực tiếp gọi xe taxi: "Bác tài,

phiền anh đi đến chỗ này."

Nói xong, đưa cho tài xế xem.

"Ối! Đây là vùng ngoại ô, rất xa đấy."

"Cho nên phiền bác đi nhanh một chút?"

"...Được rồi! Cô ngồi vững nha!"

Xe như mũi tên rời dây cung, lao nhanh về phía trước.
Bình Luận (0)
Comment