Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 728

Nói xong, cô thật sự bắt đầu ăn cơm.

Về mặt phúc lợi nhân viên, Minh Đạt luôn luôn dẫn đầu so với các công ty có

trình độ ngang nhau khác, chỉ nói vấn đề cơm nhân viên, không chỉ miễn phí

còn có đủ loại đồ ăn tự do chọn lựa.

Trong khay của Thẩm Loan có bốn mặn hai chay.

Cô đặc biệt thích ăn thịt.

Đôi khi hai miếng sườn ăn kèm một nhúm rau, sau đó là một miếng cơm.

Đôi khi lại đưa thẳng hai miếng thịt lớn luộc vào miệng.

Thẩm Khiêm nhìn dáng vẻ ăn cơm nghiêm túc của cô có một cảm giác ấm áp và

dịu dàng khó có thể hình dung từ từ lan ra trong tim.

Không cần động đũa, sắc đẹp thay cơm.

Đột nhiên, động tác Thẩm Loan ngừng lại nhưng không ngẩng đầu: "Vì sao anh

không ăn?"

Ối...

"Nhìn tôi thì no được sao?" Dù chưa ngẩng lên, nhưng ánh mắt của người đàn

ông quá nóng bỏng tựa như lửa rừng thiêu đốt da thịt, muốn không biết cũng

khó.

Thẩm Khiêm rất muốn nói một câu: Được.

Nhưng đồng thời trong lòng anh ta cũng biết rõ, một khi nói ra, không phải anh

ta đi thì cũng là Thẩm Loan rời đi.

Cuối cùng chỉ có thể nuốt lại vào bụng.

Nghẹn!

Thẩm Khiêm cầm đũa, bắt đầu dùng cơm.

Người phụ nữ ăn xong, anh ta cũng theo sát đặt đũa.

Thẩm Loan nhìn khay đồ ăn của anh ta, còn lại một món ăn mặn mà còn không

ít.

Cô không nhịn được nhíu mày.

Nhưng cũng không nói gì.

Cô tự quản mình là được, người khác lãng hay không lãng phí không tới phiên

cô mở miệng trách mắng.

"Anh muốn nói chuyện gì?" Đây khay đồ ăn trước mặt sang một bên, Thẩm

Loan nhìn thẳng Thẩm Khiêm.

Bất ngờ đối diện với đôi mắt trong trẻo sâu thẳm, trong suốt, linh động như

nước, người đàn ông thoáng sửng sốt.

Chợt mở miệng: "Sáng nay ba gọi điện bảo anh về nhà cũ một chuyến."

Thẩm Loan cũng không bất ngờ: "Tôi cũng nhận được."

"Em nghĩ thế nào?"

"Không đi." Trực tiếp dứt khoát.

Thẩm Khiêm: "Có một số việc, trốn qua được mùng một nhưng không trốn

được mười lăm."

"Tuy thế, nhưng nếu không đến được mười lăm thì sao?"

"Không đến được?" Người đàn ông nhíu mày: "Có ý gì?"

Thẩm Loan nhếch môi, ánh mắt sâu thẳm: "Anh thực sự không biết hay là giả

vờ không biết?"

"Em chỉ ý gì?" Anh ta hỏi lại, bất động thanh sắc.

Người phụ nữ nhếch môi, gằn từng chữ một: "Sức, khỏe, ba."

Đồng tử đen xì, hơi thay đổi sắc mặt, ánh mắt sắc bén của Thẩm Khiêm nhìn

thẳng cô: "Em biết cái gì?"

"Cùng một vấn đề, tôi cũng muốn hỏi anh."

Ánh mắt Thẩm Khiêm hơi lóe.

Thẩm Loan lại cười vô hại như nắm chắc thắng lợi.

Sau một lúc lâu, cuối cùng là người đàn ông mở miệng trước: "Ba ông ấy... hình

như bị bệnh."

"Hóa ra anh biết cơ đấy?" Cười như không cười, kéo dài giọng.

Thẩm Xuân Giang tự cho là có thể giấu trời qua biển, không nghĩ tới trong nhà

không ai là kẻ ngu.

Một người có bệnh hay không, từ trạng thái tinh thần, sắc mặt của ông ta là có

thể nhìn ra manh mối.

Vẻ tái nhớt vì bị bệnh không thể nào giả vờ che dấu.

Thẩm Loan có thể phái người theo dõi, điều tra ngọn ngành thì sao Thẩm

Khiêm lại không thể?

Thậm chí, anh ta còn nghi ngờ sớm hơn Thẩm Loan, bởi vì anh ta càng hiểu rõ

Thẩm Xuân Giang.

Ánh mắt Thẩm Khiêm hơi ám, bỗng chốc bật cười: "Em cũng biết, không phải

sao?"

Bốn mắt nhìn nhau.

Một người mặt không có biểu cảm gì, một người ẩn ẩn mỉm cười.

Thẩm Loan: "Cũng đã nói đến mức này rồi, ba lại cùng lúc gọi chúng ta về,

chắc không phải là vì bỗng nhiên tình thân trỗi dậy chỉ muốn gặp hai đứa con

bận rộn của mình, hơn nửa liên quan đến ích lợi."

"Nếu đã suy nghĩ cẩn thận đến điểm này, vì sao không đi?"

"Đi làm gì? Anh cảm thấy với quan hệ như bây giờ, ba sẽ suy xét cho tôi? Ông

ta không bán tôi đã phải cám ơn trời đất, sao còn dám cầu mong xa vời rằng ông

ta sẽ nghĩ cho tôi?"

Thẩm Khiêm: "Nhưng ông ấy cũng gọi anh."

"Gọi anh thì nhất định là chuyện tốt? Nếu ông ta thật sự rộng lượng như vậy,

anh cũng sẽ không chờ đến lúc này mới vào Minh Đạt, những năm tháng quý

giá nhất sẽ không tiêu tốn vào Thiên Thủy, phí thời gian."

Thẩm Xuân Giang coi trọng con trai độc nhất không sai, nhưng để mà nói, ông

ta càng coi trọng bản thân!

Quyền lợi của mỗi người phải nhường chỗ cho lợi ích của ông ta, nếu không, dù

anh có là con một đi chăng nữa, ông ta sẽ chăm sóc anh tử tế!

Thẩm Loan cười lạnh: "Tôi khuyên anh, đừng tự đánh giá cao bản thân."

Thẩm Khiêm: "... Vậy rốt cuộc có đi hay là không?" Trong lời nói đã không tự

giác quy hai người thành chúng ta, đặt vào cùng một con thuyền cùng tiến cùng

lùi.

"Sao? Chẳng lẽ tôi không đi, anh cũng không đi?"

"Anh cho rằng bây giờ có thể ngồi xuống ăn cơm nói chuyện với nhau đã tự

ngầm thừa nhận quan hệ trên cùng một sợi dây với nhau."

Thẩm Loan nhếch môi, dưới cái nhìn chăm chú của người đàn ông, từ từ mở

miệng —

"Đi chứ."

"?" Thẩm Khiêm không hiểu ra sao.

Vừa rồi không phải còn một mực chắc chắn không đi?

Thẩm Loan cười cười, đứng dậy, lấy khay ăn mang về chỗ thu.

Thẩm Khiêm thấy lúc cô đứng lên thì cười khẽ mở miệng: "Không phải anh nói

trốn qua mùng một, tránh không khỏi mười lăm sao?"

"..."

Ba giờ chiều, Thẩm Loan và Thẩm Khiêm về nhà cũ.

Thẩm Xuân Giang ngồi trên sô pha ở phòng khách, đội một chiếc mũ, tuy miễn

vực lại tinh thần nhưng vẫn khó nén vẻ mặt tái nhợt.

Mà người phụ nữ ngồi bên cạnh ông ta mặc chiếc váy dài nhạt, tóc đen búi cao,

dùng một cây cây trâm cố định sau đầu, vẻ mặt hiền lành phúc hậu, ánh mắt an

hòa, khí chất dịu dàng.

Thẩm Loan nhướng mày, cô liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra người phụ nữ

này là ai.

Cao Duy Thu!

Người tình được cưng chiều nhất mà Thẩm Xuân Giang nuôi bên ngoài, cũng là

quân cờ mà Thẩm Phi tỉ mỉ chọn lựa.

Sau một thời gian liên tục chăm sóc Thẩm Xuân Giang, nghiễm nhiên trở thành

người tín nhiệm, thân cận nhất của ông ta.

Bây giờ càng quang minh chính đại xuất hiện ở nhà cũ.

Còn Dương Lam...

Thẩm Loan nhìn thoáng qua về phái bà ta, vốn nên tức giận mắng to, thậm chí

đánh đuổi kẻ thứ bar a khỏi nhà mà bây giờ vẻ mặt lại nhàn nhạt, ánh mắt quạnh

quẽ, dường như rất thờ ơ với tất cả mọi chuyện.

Đúng rồi, sau khi sảy thai, Dương Lam tựa như thay đổi tính cách.

Tuy Thẩm Loan đã lâu rồi không về nhà cũ, nhưng lại khá nắm rõ tin tức bên

này.

Cô không chỉ biết Dương Lam trở nên trầm mặc ít lời, đôi mắt đen xì, âm u,

trừng ai nấy sợ; còn biết chuyện Thẩm phi nhiều lần phát bệnh không thể thiếu

công của bà ta.

Người phụ nữ này, hoàn toàn thay hình đổi dạng, đeo lên lớp mặt nạ lạnh nhạt,

cũng phủ thêm áo giáp bén nhọn.

Không ngừng vì bảo vệ bản thân, còn nóng lòng muốn thử muốn công kích

những người khác.

Tốt nhất là máu chảy thành sông, thi thể khắp nơi!

Trường hợp như vậy sao thiếu được Thẩm Phi?

Ma ốm hiếm khi không vào viện, ngồi trên xe lăn, mặc quần áo màu đỏ, vậy mà

sắc mặt vốn tái nhợt lại được hắt them chút hồng hào.

Nhìn nụ cười bên môi cô ta, mi mắt cong cong, hoặc có chuyện tốt hoặc...

chuyện xấu.

"Đều đã đến? Ngồi đi." Thẩm Xuân Giang chỉ chỉ sô pha đối diện.

Thẩm Loan nhướng mày.

Thẩm Khiêm chờ cô ngồi, anh ta mới theo sát ngồi xuống.

Chỉ chốc lát sau, Thẩm Như cũng đi từ phòng ra, gần ngồi xuống Dương Lam.

"Mọi người đều đã đông đủ, bây giờ tôi có hai việc tuyên bố."

Thẩm Loan lẳng lặng xem, không nói lời nào.

Thẩm Khiêm bình tĩnh không khác gì cô.

Thẩm Như ngồi đối diện hai người ánh mắt hơi lóe, trong nháy mắt, cô ta cảm

thấy Thẩm Khiêm và Thẩm Loan mới là anh em ruột, vẻ mặt giống nhau, ánh

mắt và khí chất tương tự.

Sự dịu dàng và điềm tĩnh của anh ta có thể được nhìn thấy ở Thẩm Loan; sự thờ

ơ của Thẩm Loan cũng có thể được phản ánh trong anh ta.

Rõ ràng họ là kiểu người ghét nhau nhất, nhưng lại vô tình có bóng dáng của

nhau.

A...

Khóe miệng Thẩm Như châm chọc trong giây lát, nhanh đến mức khó có thể

nhìn thấy.

Thẩm Xuân Giang từ từ đảo qua mọi người, tiếp tục mở miệng: "Chuyện thứ

nhất, tôi muốn ly hôn."

Một câu phá mở tầng băng lạnh lẽo.

Thẩm Như phản ứng lớn nhất, kêu to ra tiếng: "Ba! Rốt cuộc ba đang nói cái

gì?!"

"Ba nói, ba muốn cùng mẹ con, cũng chính là Dương Lam, ly hôn!" Hai chữ

cuối cùng từ miệng ông ta thốt ra, nói năng có khí phách.

"Ngài nhất định là hồ đồ... không... sẽ không..." Cô ta lắc đầu: "Ngài sao lại có

thể ly hôn với mẹ chứ?! Sao lại có thể?!"

Cô ta biết tình cảm cha mẹ không được tốt lắm, liên hôn gia tộc theo như nhu

cầu, tình cảm sâu đậm đều là giả, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến sẽ đến bước

đường ly hôn.

Đặc biệt, còn là Thẩm Xuân Giang chủ động nói ra.

Ông ta là một người trọng thể diện như vậy, trước nay cho dù cãi nhau với

Dương Lam thì ở nơi công cộng hai người đều tay khoác tay, vai sóng vai, dáng

vẻ ân ái.

Trong lòng dù nhiều bất mãn cũng tuyệt đối sẽ không đặt chuyện vợ chồng bất

hòa lên mặt bàn, trở thành trò cười cho người ngoài.

Cho nên, sao Thẩm Xuân Giang có thể ly hôn?!

Ông ta làm sao dám ly hôn?!

Không cần mặt mũi?

Không cần thân phận?

Thẩm Như nghĩ không ra, bỗng nhiên, tầm mắt rơi xuống mặt Cao Duy Thu.

Người phụ nữ cụp mi rũ mắt, gương mặt nghiêng yên tĩnh, dáng vẻ trải qua năm

tháng bình yên.

Thẩm Như bỗng nhiên hiểu ra, đáy mắt chán ghét: "Có phải bởi vì người phụ nữ

này không?!"
Bình Luận (0)
Comment