Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 734

"Còn có thể nói thế nào nữa? Tất nhiên là ăn ngay nói thật." Miêu Miêu nhún

vai, dang hai tay, dáng vẻ rất là bất đắc dĩ.

Thẩm Loan cong khóe môi, gắp miếng thịt bò đưa vào trong miệng, nhai kỹ

nuốt chậm.

Buổi chiều, Thẩm Phi có vị trí làm việc riêng, chính thức tiếp nhận chức vụ.

Căn phòng ở ngay phòng đầu tiên bên ngoài văn phòng của tổng giám đốc, đối

diện với Miêu Miêu.

Lý Phục mơ ước vị trí này đã lâu, nhưng Miêu Miêu nhất định không đồng ý, lý

do là: Nhìn phiền lòng.

Lý Phục: "..."

Không nghĩ tới, lại thoải mái hào phóng cho Thẩm Phi.

Nhưng Lý Phục không hề hâm mộ, càng đừng nói tới ghen ghét, thậm chí có

cảm giác may mắn không hiểu được.

Dưới chân "Thiên tử" và đáy mắt "Cận thần" nào có dễ sống như vậy?

A...

Đặc biệt, trong lúc nhà họ Thẩm đang hỗn loạn, tình cảm anh chị em ruột thịt

không mấy tốt đẹp, dưới tình hình không biết có chống cự nổi hay không này

mà Thẩm Loan lại đồng ý cho Thẩm Phi vào công ty vốn dĩ chính là việc không

thể tin được, hiện tại còn sắp xếp người đến vị trí như vậy, chỉ sợ không phải

bánh từ trên trời rơi xuống mà là dầu cay nóng cháy phừng phừng!

Trong mắt Lý Phục hiện ra vẻ đồng cảm, lại bất chợt đối diện với ánh mắt cảnh

cáo của Miêu Miêu.

Ồ, tốt nhất là anh ta nên đi xa chút, tránh cho ngoài đê bốc cháy vạ lây cá trong

ao.

Hai giờ, người giám sát dự án của một công ty hợp tác tới thăm, do Lý Phục và

Miêu Miêu trực tiếp tiếp đón.

Hai người nhanh chóng chuẩn bị tài liệu thật tốt, thảo luận chiến lược đàm

phán, mới vừa xong thì đối phương liền đến.

Miêu Miêu vào phòng họp trước, đột nhiên quay đầu lại: "Thẩm Phi, phiền cô

mang ba tách trà vào đây."

"?"

...

Trong phòng họp.

"... Không giấu gì ngài, đây đã là sự nhượng bộ cuối cùng chúng tôi có thể làm,

nếu như ngài vẫn chưa hài lòng, vậy thì thật sự không cần phải nói tiếp nữa."

Miêu Miêu đóng tập tài liệu lại, ngón tay nhẹ nhàng đè ở mặt trên, ấn ấn, vẻ mặt

nghiêm túc.

Ánh mắt người giám sát hơi lóe: "Hiện tại vấn đề là điều kiện ban đầu mà các

cô đưa ra cực kỳ hà khắc, vấn đề này lần trước đã được đề cập đến, mà cũng chỉ

là từ " cực kỳ hà khắc " biến thành " hà khắc ", tổng thể mà nói, đối với công ty

không lớn không nhỏ của chúng tôi vẫn không được xem là hữu nghị."

Miêu Miêu mỉm cười, không nhanh không chậm: "Cái gì gọi là quan hệ hữu

nghị? Một công ty chỉ chiếm mười điểm, ngài có thể yên tâm hợp tác sao? Minh

Đạt chiếm 30 điểm tất nhiên có lý lẽ của 30 điểm, tuyệt đối không phải ra giá

trên trời, dù là tài chính hay là nhân mạch đều có thể cung cấp cho bên hợp tác

rất nhiều lợi ích. Lợi ích trong đó thì không cần tôi nhiều lời, tin chắc rằng trước

đây ngài đã hiểu biết rõ ràng..."

"Cho dù Minh Đạt có thể cung cấp những điều này, nhưng lông dê ở trên người

dê, đó cũng là do chúng tôi dùng lợi ích để đổi lấy."

"Lời này tôi đồng ý! Ngài cung cấp bao nhiêu lông dê thì đổi được bấy nhiêu lợi

ích, nhưng cũng không thể để ngài vắt chày ra nước mà lại yêu cầu chúng tôi

hào phóng chi tiền chứ? Đây là làm kinh doanh chứ không phải làm từ thiện."

"Chúng tôi không có vắt chày ra nước, chỉ là có thể bớt chút hay không..."

Sắc mặt Miêu Miêu trầm xuống: "Nghe ý của ngài, ngài định lợi dụng chúng tôi

sao?"

"Không không không... Không phải ý như vậy..."

Miêu Miêu ngoài cười nhưng trong không cười: "Vậy thì ý là thế nào?"

Đối phương bị làm cho nóng nảy, tính tình không khống chế được: "Tôi không

nói rõ với cô được! Để chủ tịch của các cô tới nói chuyện với tôi."

"Ồ..." Trực tiếp cười lạnh ra tiếng: "Muốn nói chuyện với tổng giám đốc Thẩm?

Được thôi, để tổng giám đốc của công ty ngài tới nói chuyện. Người nào xứng

với cấp bậc nào, ngài muốn gặp chủ tịch Thẩm, còn chưa đủ tư cách!"

"Cô!"

Miêu Miêu hếch cằm lên, không hề sợ hãi, khí thế trên người lập tức đè ép đối

phương.

"Quên đi..." Sau một lúc lâu, người đàn ông suy sụp xua tay: "Công ty các cô ăn

hiếp khách hàng, không thể động vào, chẳng lẽ còn không trốn nổi?"

Nói xong, trực tiếp đứng dậy chạy lấy người.

"Đứng lại!" Giọng điệu của Miêu Miêu đột nhiên cất cao: "Lời này của ngài sao

tôi lại nghe không hiểu nhỉ? Công ty lớn ăn hiếp khách hàng? Ngài được coi là

khách sao? Ăn hiếp ở đâu ra?"

"Tôi không muốn nói nhảm với cô!"

"Chỉ có người không có lý lẽ mới tức muốn hộc máu, từ chối đàm phán."

"..."

Giọng điệu Miêu Miêu bỗng nhiên mềm xuống: "Bây giờ ngài ngồi xuống,

chúng ta còn có cách đàm phán, đương nhiên 30 là điểm mấu chốt, chúng tôi

không thể nhượng bộ hơn nữa. Đương nhiên, ngài cũng có thể rời đi ngay lập

tức, vậy lần hợp tác này coi như hoàn toàn mất hiệu lực, về sau hai bên công ty

chúng ta sẽ không liên quan tới nhau."

Hai lựa chọn, một là giao hữu, một là trở mặt.

Người đàn ông không ngốc, anh ta chỉ là người giám sát dự án, nếu lần hợp tác

này thật sự thất bại, chỉ sợ cấp trên cũng sẽ không tha cho anh ta.

Nếu Miêu Miêu đã đưa ra bậc thang, vậy anh ta cũng bèn theo đó mà đi xuống,

một lần nữa ngồi trở lại.

Theo bản năng duỗi tay cầm một tách trà, muốn mượn động tác này che dấu xấu

hổ, lại phát hiện trước mặt vốn không hề có nước trà mà anh ta nghĩ.

Hiển nhiên Miêu Miêu cũng phát hiện điều này, cau mày lại, ánh mắt hướng về

phía Lý Phục.

Người sau đứng dậy ra khỏi phòng họp.

"Thẩm Phi?"

Gọi vài lần mới nghe thấy tiếng đáp lại ——

"Chuyện gì?" Người phụ nữ ngồi ở vị trí làm việc lạnh lùng giương mắt.

Lý Phục nhíu mày, vốn dĩ còn muốn nhìn thân phận cô tư nhà họ Thẩm mà hơi

khách sáo với cô ta, nhưng hiển nhiên người ta căn bản không thèm quan tâm.

"Nước trà bảo cô pha đâu?" Giọng điệu hoàn toàn lạnh xuống.

"Xin lỗi, tôi không tiện làm." Nhưng giọng điệu lại không có chút ý "Xin lỗi"

nào.

"Pha trà dùng bằng tay, không phải chân, chẳng lẽ tay của cô cũng bị tàn phế

rồi?"

"..."

"Cho cô trong vòng hai phút phải mang vào, nếu không..."

Hai trong mắt người phụ nữ híp lại: "Nếu không thì như thế nào?"

"Nếu như bị truy cứu thì tự gánh lấy hậu quả!"

Nói xong, xoay người vào phòng họp.

Thẩm Phi cắn môi, đáy mắt hiện lên một tia khuất nhục, nhưng cuối cùng vẫn

điều khiển xe lăn vào phòng trà.

Hai phút sau, cửa phòng họp có tiếng gõ cửa.

Miêu Miêu: "Mời vào."

Thẩm Phi đẩy cửa đi vào, trên đùi bưng một cái khay, trong đó có ba chén trà

nóng hổi bốc khói trắng.

"Trà đây." Giọng điệu lạnh nhạt, không tính là làm mất mặt, nhưng cũng tuyệt

đối không phải là thái độ tốt gì.

Ánh mắt Miêu Miêu lạnh lẽo.

Lý Phục bĩu môi, trong lòng hiện lên một sự thất vọng - hóa ra con gái của nhà

họ Thẩm không phải ai cũng khôn khéo như Thẩm Loan, tuy là có nhiều bất

mãn nhưng cũng sẽ không ngu ngốc mà bộc lộ trong trường hợp này.

Trừ việc mắng mỏ thì còn làm được gì?

Ngu ngốc!

Quả nhiên, sau khi tiễn khách, chuyện thứ nhất Miêu Miêu làm chính là chỉ vào

Thẩm Phi-

"Cô cho rằng cô là ai? Tiểu thư nhà giàu? Danh viện thục nữ? Nếu không bỏ

xuống được thân phận, cần gì phải tới chịu tội ở nơi này? Trực tiếp về nhà làm

công chúa nhỏ không được à?!"

Thẩm Phi trực tiếp bị cô mắng đến ngốc, khiến cô ta hoàn toàn choáng váng

không biết nên phản ứng thế nào.

"Tình huống của cô đặc biệt, có một số việc không làm được thì tôi có thể hiểu,

cũng không có làm khó dễ cô, đúng không? Thế nhưng ngay cả làm việc nhỏ

như pha trà này cũng có bất mãn trong lòng, tức giận bay tứ tung, vậy cô nói cô

còn có thể làm gì?"

Thẩm Phi tỉnh táo lại, kinh ngạc và tức giận đan xen trong mắt, còn có một sự

xấu hổ buồn bực và ngượng ngùng.

Tuy rằng thân thể cô ta không tốt, nhưng bởi vì từ nhỏ liền bộc lộ ra tài năng

xuất chúng của mình, cho nên ở nhà cô ta khá được chiều chuộng, sống đến bây

giờ ngoại trừ ba mình thì không có ai dám chỉ vào mũi cô mà mắng như vậy!

"Cô là ai chứ?!" Cô ta lạnh lùng mắng, khí thế mạnh mẽ.

Miêu Miêu thế nhưng không hề né tránh, trực tiếp đón nhận ánh mắt uy hiếp

của đối phương, cười như không cười: "Tôi là cấp trên của cô, cô nói xem tôi là

ai?"

"A... Buồn cười! Đều là thư kí trợ lý, tại sao cô lại là cấp trên chứ?"

"Chỉ bằng ở trước chức vụ của tôi có một từ "đặc biệt"."

"Có nghĩa là gì?"

"Nghĩa là năm thư kí của văn phòng tổng giám đốc, bao gồm cả cô, đều phải

nghe theo sự sắp xếp của tôi."

"Tôi chưa bao giờ nghe nói đến những quy định vô lý như vậy."

"Cô chưa từng nghe thấy, đó là do kiến thức của cô. Về phần vô lý hay không,

đều là do chủ tịch Thẩm quy định. Mà cô..." Ánh mắt khắc nghiệt của Miêu

Miêu dừng trên người phụ nữ, đánh giá cô từ trên xuống dưới, lạnh lẽo trong

mắt càng tăng lên: "Mới đến, quy định cũng còn chưa hiểu rõ đã hô to gọi nhỏ

với tôi, chỉ có thể chứng mình rằng cô không chỉ vô dụng, tính tình còn lớn,

không hề có thái độ của nhân viên, ngược lại giống như tổ tông."

"Cô!"

"Tôi như thế nào? Tôi nói câu nào sai chắc? Một nhân viên đến cả pha trà cũng

không làm được, ngay cả cô gái nhỏ ở quầy lễ tân còn có ánh mắt hơn cô, biết

làm việc!"

Thẩm Phi cắn răng: "Tôi là trợ lý, không phải người phục vụ bưng trà rót

nước!"

"Vậy thì tôi nói rõ ràng cho cô biết, trợ lý không khác lắm với người phục vụ,

khi cần cười thì phải cười, lúc cúi đầu thì phải cúi đầu, giống như lò xo co được

dãn được, giống như hình dạng của bọt biển hay thay đổi, nếu cô làm không

được, vậy chứng tỏ năng lực của cô vốn không xứng với chức vị hiện tại của

cô!"

Miêu Miêu nói trúng tim đen, nói thẳng hoàn cảnh quẫn bách trước mắt của

Thẩm Phi.

Không chỉ trong văn phòng tổng giám đốc, còn có toàn bộ tập đoàn Minh Đạt.

Tất cả nhân viên ở đây có ai mà không dựa vào thực lực của mình mới nhận

được công việc vừa có thân phận mà lương lại cao này?

Nhưng hiện tại lại có một ngoại lệ, cô ta cái gì cũng không làm, cũng làm không

tốt, lại còn là người tàn tật không tiện hoạt động, lại có thể nhảy thẳng tới tầng

33, tiến vào chiếm giữ văn phòng tổng giám đốc, nắm giữ chức danh trợ lí mà

hầu hết mọi người ao ước mà không được, thái độ còn khá tồi tệ, lại nhận mức

lương tương đương bọn họ, hoặc là càng cao hơn so với họ.

Điều này có chút vi diệu.

Bởi vì cô ta họ Thẩm? Có quan hệ? Có bối cảnh? Có chỗ dựa?

Nhưng cùng một tình huống rơi xuống đầu Thẩm Loan lại không giống nhau.

Nhớ trước đây cô ấy cũng là dựa vào thân phận cô ba nhà họ Thẩm mới có thể

tiến vào Minh Đạt, gần đây còn ngồi lên vị trí giám đốc dự án.

Nhưng vì sao hầu hết nhân viên đều phản ứng bình thường, cũng không cảm

thấy không công bằng hoặc là trong lòng không phục?
Bình Luận (0)
Comment