Thẩm Phi đi theo sau Miêu Miêu vào văn phòng, rũ mắt, điều khiển xe lăn.
Đến lúc cô ta dừng lại, ngẩng đầu, lại thình lình có ba ánh mắt ập tới.
Ba người đàn ông, mỗi một ánh mắt đều sáng quắc nhìn cô ta.
Miêu Miêu tự nhiên lui đến bên cạnh Thẩm Loan rồi đứng yên, cằm khẽ nhếch,
ánh mắt lạnh nhạt, tư thái sẵn sàng chờ lệnh, lắng nghe phân phó.
Lúc đó, Thẩm Phi ngồi trên xe lăn hoàn toàn bại lộ dưới mí mắt mọi người.
Ánh mắt đánh giá không hiểu sao khiến cả người cô ta không được tự nhiên,
ngón tay nắm lấy váy, hơi dùng sức: "...Chủ tịch Thẩm tìm tôi có chuyện gì?"
"Gần tối hôm trước, khoảng 5 giờ hai mươi, có phải cô đưa dự thảo báo cáo cho
bộ phận tài chính?"
Thẩm Phi gật đầu: "Là tôi."
"Cô chắc chắn thứ cô đưa chính là dự thảo báo cáo?"
Giữa mày cô gái hơi nhíu, mang theo vài phần tái nhợt vì bệnh, lại có sựđáng
thương khác: "Lời này... là có ý gì?"
Nói xong lời cuối cùng, nhỏ như ruồi muỗi.
Làm người ta không khỏi lo lắng giây tiếp theo cô ta có phải sẽ trực tiếp tắt thở.
Thẩm Loan khẽ nâng cằm về phía bộ phận tài chính: "Anh nói cho cô ta xem có
ý gì."
Người đàn ông lúc này mới thoát khỏi vũng bùn thương hương tiếc ngọc, giật
mình một cái, lập tức phản ứng lại.
Tình hình trước mắt, không phải là bộ phận tài chính gánh trách nhiệm, thì
chính là trợ lý này cõng nồi, nghiễm nhiên là trạng thái bạn chết tôi sống, chứ
không phải là lúc mềm lòng!
Lập tức nghiêm túc, nói năng có khí phách: "Tài liệu cô đưa đến bộ phận tài
chính vốn không phải dự thảo báo cáo, mà là báo cáo tài chính quý trước!"
"Không thể nào!" Thẩm Phi thề thốt phủ nhận.
"Hiện tại phần báo cáo tài chính kia còn ở trên bàn làm việc của tôi, nếu không
có gì bất ngờ xảy ra, vậy thì phần dự thảo báo cáo mà chủ tịch Thẩm đã ký tên
hẳn là ở chỗ của cô! Tìm một chút, sẽ biết."
Thẩm Loan cho Miêu Miêu một ánh mắt.
Người sau lập tức hiểu được, đi nhanh ra ngoài.
Thẩm Phi dường như nhìn thấu ý đồ của cô ấy, khuôn mặt quýnh lên, không
ngăn cản được Miêu Miêu, chỉ có thể ồn ào với Thẩm Loan: "Cô dựa vào cái gì
mà bảo người khác lục đồ của tôi?!"
Hizzz—
Lời này vừa nói ra, ba giám đốc không khỏi hít một hơi khí lạnh.
Động thủ trên đầu Thái Tuế, chắc là nói cô ta rồi?
Nếu tin đồn không sai, Thẩm Phi và Thẩm Loan chính là chị em cùng cha khác
mẹ, cho nên mới dám làm càn vậy sao?
Có quan hệ, đúng là không giống nhau.
Nhưng lời nói tiếp theo của Thẩm Loan, đã chứng minh có huyết thống thì thế
nào, ở trước mặt cô cũng chả làm được cái mẹ gì —
"Bằng việc cô đang ở địa bàn của tôi, cầm tiền lương tôi phát, làm việc tôi sắp
xếp, tôi đây có tư cách truy cứu khuyết điểm của cô, điều tra rõ sai lầm của cô.
Đây là câu trả lời, vừa lòng chưa?"
"Thẩm Loan, cô đừng khinh người quá đáng!" Khuôn mặt cô gái tái nhợt, dáng
vẻ nghiến răng nghiến lợi cũng có loại khí chất chọc người ta thương tiếc.
Đáng tiếc, tim Thẩm Loan còn cứng hơn đàn ông chân chính.
Mà trong đầu những người đàn ông chân chính lại nghĩ làm sao để thoát khỏi
vấn đề này, bọn họ thật vất vả mới bắt được con dê béo Thẩm Phi gánh trách
nhiệm thì sao có thể bởi vì nhất thời thương tiếc mà hy sinh bản thân bọn họ,
thậm chí toàn bộ lợi ích của cả bộ phận?
Biểu diễn tốt, nhưng không ai thưởng thức thì cũng thành vô dụng.
Rất nhanh, Miêu Miêu cầm một phần tài liệu đi vào, cô ấy cười như không cười
lắc đồ ở trong tay: "Tìm được rồi."
Giám đốc bộ phận tài chính vội vàng nói tiếp: "Tìm được ở đâu? Có phải trên
bàn làm việc cô ta không?"
Miêu Miêu cũng không thèm nhìn amh ta, lập tức nhìn Thẩm Loan báo cáo: "Là
ở trong ngăn kéo dưới bàn."
Thẩm Loan giơ tay, sau khi mở ra xác nhận, đột nhiên ném tới trước mặt Thẩm
Phi.
Loảng xoảng —
Tài liệu nện ở trên đùi cô gái, dường như đang cười nhạo sự chật vật và vô dụng
của cô ta.
Mặt Thẩm Phi lộ vẻ khuất nhục, nương theo động tác rũ mắt mới có thể che dấu
hận ý và lửa giận đang cuồn cuộn trong đó.
"Xin lỗi, tôi không cẩn thận lấy sai..."