Sau khi Miêu Miêu tiễn ba người kia đi, văn phòng to như vậy cũng chỉ còn —
Thẩm Loan và Thẩm Phi.
Người sau còn không cụp mi rũ mắt nữa, từ từ ngẩng đầu lên.
Lúc tầm mắt chạm nhau như nghe được âm thanh đao kiếm chạm nhau, mở màn
một trận chém giết lẫn nhau.
Một người âm trầm quỷ quyệt, một người bình tĩnh lạnh nhạt.
Cuối cùng —
Thẩm Phi mở miệng trước phá vỡ sự im lặng: "Bây giờ vừa lòng chưa? Vui vẻ
chưa? Có phải rất có cảm giác thành tựu không?"
Thẩm Loan nhìn cô ta, vẻ mặt không thay đổi, ánh mắt không gợn sóng.
"Không đến mười ngày, cô đã thành công đáem gái ruột ra khỏi công ty, thật lợi
hại! Cũng đúng, vị trí của ba mà cô cũng dám đoạt, bắt nạt tôi thì có là gì?"
Khóe môi người phụ nữ nhếch lên độ cung chê cười.
"Bắt nạt?" Thẩm Loan nhướng mày, đôi mắt sắc lạnh —
"Cô cũng xứng?"
Ba chữ, giọng điệu khí chất nháy mắt hạ gục đối phương.
Thẩm Phi tức giận hơi thở phập phồng, hai má đỏ bừng: "Cô đừng quá ngang
ngược! Người không xử lý được cô, trời sẽ xử lý cô!"
"Yên tâm, tôi nhất định sẽ giẫm chết cô trước khi trời xử lý tôi."
"..."
Thẩm Loan đứng lên, vòng qua bàn làm việc, đứng trước mặt cô ta đi tản bộ hai
vòng xe lăn, cười như không cười: "Người quý tự mình hiểu lấy, cô cho rằng dễ
vào công ty như vậy? Làm trợ lý dễ như vậy?"
Thẩm Phi nhìn cô, ánh mắt âm trầm.
Thẩm Loan lại không hề bị ảnh hưởng: "Khi cô thoắt cái được đứng ở độ cao
mà bao người khao khát thì nên biết rằng người leo phía dưới có khi nào sẽ
vươn tay kéo cô xuống bất cứ lúc nào không."
"Trong chuyện này chắc chắn không thiếu phần kích động và hùa theo của cô
đúng không?" Thẩm Phi cười lạnh.
"Nếu cô có thể đứng vững, người khác dù túm, dù kéo, thậm chí là đẩy, cũng vô
dụng; nhưng bản thân cô không xong, gió thổi nhẹ cái đã lảo đảo, trách ai đây?"
Thẩm Phi giật giật môi, lại phát hiện bản thân không thể nào cãi lại.
Cô ta phạm sai lầm, Thẩm Loan lúc nào cũng có thể ra tay.
Là cô ta cho đối phương cái cớ.
"Cô muốn độc tài?
Thẩm Loan cười khẽ: "Là chính cô không biết cố gắng."
"Không có tôi, vẫn còn Thẩm Khiêm, cô muốn xưng vương xưng bá không dễ
thành công đâu."
"Phải không?" Thẩm Loan đột nhiên cúi xuống, ghé sát tai cô ta: "Nhưng sao tôi
lại có cảm giác so với chuyện tranh quyền đoạt lợi với tôi, anh cả hình như càng
không muốn để cô vào công ty?"
Trước đó ở nhà cũ, thái độ của Thẩm Khiêm đã chứng tỏ —
Không đồng ý cho Thẩm Phi làm việc!
Cuối cùng là do Thẩm Loan mở miệng, anh ta mới miễn cưỡng chấp nhận.
"Được rồi, tôi đã gọi điện về nhà, người làm và tài xế sẽ lập tức đến đây, cô dọn
dẹp một chút đi." Nói xong, xoay người ngồi lại sau bàn làm việc, không hề để
Thẩm Phi vào mắt.
"Sự nhục nhã ngày hôm nay, tôi sẽ nhớ kỹ." Cô ta gằn từng chữ một.
Thẩm Loan không biết nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên híp híp hai mắt, cơ thể đổ
người về phía trước: "Cô lấy sai giấy tờ vào hôm trước..."
Hôm trước!
Ngày Cao Duy Thu chết!
"Tôi rất tò mò, vì sao cô lại lấy sai giấy tờ? Là bất cẩn hay..." Thẩm Loan dừng
một chút, nụ cười đập vào mắt: "Hoảng hốt?"
Thẩm Phi cằm khẽ nhếch, hừ lạnh: "Tôi đã bị cô đuổi ra khỏi công ty, bây giờ
truy cứu nguyên nhân còn có ý nghĩa gì?"
"Không tiện nói?"
"Không liên quan đến cô, không muốn lãng phí miệng lưỡi." Nói xong, đẩy xe
rời khỏi văn phòng, để lại cho Thẩm Loan bóng dáng lạnh nhạt.
Cô ta đi quá vội, đã bỏ qua sự thâm thúy dưới đáy mắt của Thẩm Loan.
Một người đang nói chuyện lại nâng cằm lên, đơn giản chỉ có hai loại.
Thứ nhất, thị uy, thường có chỗ cậy, hơn nữa tự cho là nắm chắc phần thắng.
Thứ hai, chột dạ, mượn khí thế này áp chế đối phương, trả đũa, giấu đầu lòi
đuôi.
Như vậy, Thẩm Phi thuộc về loại nào?
Nghĩ đến đây, Thẩm Loan cười.
...
Sau khi Lệ Hiểu Đàm được nộp tiền bảo lãnh, cảnh sát vẫn không dừng cuộc
điều tra nguyên nhân cái chết của Cao Duy Thu.
Thậm chí còn bởi vì bên trên tạo áp lực, không thể không dốc hết sức lực.
Đội trưởng đội điều tra tội phạm vì thế mà bạc cả tóc, bầu không khí ở đồn cảnh
sát căng thẳng.
Nhưng mới ngắn ngủn hai ngày, thân phận bối cảnh, vòng kết giao của Cao Duy
Thu đã bị sờ rõ ràng.
"... Căn cứ tài liệu hiện có, trước mắt có thể liệt ra người tình nghi, tiếp theo
chúng ta nên điều tra theo hướng nào đây?"
"..."
"Sếp?"
Sau một lúc lâu đờ người, người đàn ông đột nhiên đứng lên, đi đến trước tấm
bảng trắng, duỗi tay: "Bút."
Nhanh tay viết lên đó.
Mở nắp bút, khoanh vào một cái tên trong đó: "Bắt đầu từ ông ta."
Những người khác tập trung nhìn vào —
Thẩm Xuân Giang!
Bệnh viện.
"No! Các anh không thể đi vào, đây là bệnh viện tư nhân do nước ngoài tài trợ,
anh không có quyền làm việc này!"
Cô y tá tóc vàng kêu lên, vừa lắc đầu vừa chặn đường.
Cảnh sát cầm đầu dừng bước, lạnh lùng nhìn cô ta một cái: "Dù là vốn đầu tư
nước ngoài hay vốn đầu tư nhà nước, tư nhân hay công lập, chỉ cần trên địa bàn
Hoa Hạ, chúng tôi đều đây đều có quyền này!"
Nói xong, trực tiếp gạt người ra, không hề có lòng thương hoa tiếc ngọc.
"OMG! Mau đi thông báo cho giáo sư! Sao họ có thể làm vậy chứ? Sao có thể
làm vậy chứ? Ở nước tôi, họ sẽ phải chịu khởi tố rất nghiêm trọng! Dù họ có là
nhân viên nhà nước..." Người phụ nữ kinh ngạc, bằng bằng tuôn ra một tràng
tiếng mẹ đẻ.
Vào thang máy, lên lầu hai, vào thẳng phòng bệnh.
"Sếp, chính là phòng này!"
Rầm —
Nhấc chân đá văng.
Rầm ——
Cửa đập vào vách tường.
Bắn ngược lại cuốn theo tro bụi.
Thẩm Xuân Giang bừng tỉnh từ trong mộng, còn chưa kịp quay đầu nhìn đã có
cảm giác bóng ma ập xuống, lọt vào mắt là bộ cảnh phục thẳng tắp.
Ông ta cứng đờ: "Các anh..."
"Thẩm Xuân Giang?" Nặng nề mở miệng, khí thế cuồn cuộn.
Ông ta há miệng thở dốc, ánh mắt trì trệ: "... Là, tôi."
"Bây giờ ông bị nghi ngờ có liên quan đến vụ án giết người vứt xác, mời phối
hợp với cảnh sát để điều tra."
"... Giết người? Vứt xác?" Sau một lúc lâu sửng sốt, ông ta mới có phản ứng,
giọng nói đột nhiên cất cao.
"Các anh có phải nghĩ sai rồi không?" Thẩm Xuân Giang thật sự thực mù mờ, từ
từ...
Ông ta nuốt nuốt nước miếng, đôi mắt bừng tỉnh: "Ai đã chết?"
"Cao Duy Thu."
Ba chữ như đẩy ông ta vào hầm băng.
Âm thanh xung quanh như biến mất, hình ảnh trước mắt bắt đầu lúc sáng lúc
tối, Thẩm Xuân Giang cảm thấy có khả năng bản thân đang nằm mơ, có khi tác
dụng phụ của thuốc là xuất hiện ảo giác.
Cho đến khi —
Một người cảnh sát đẩy bả vai, ông ta mới đột nhiên bừng tỉnh.
"Sao cô ấy lại chết?! Rõ ràng mấy hôm trước vẫn còn tốt, còn đưa thẻ cho cô ấy
quẹt, tin nhắn trừ tiền còn gửi vào điện thoại của tôi, bâu giờ anh nói cô ấy... đã
chết?"
Hai chữ cuối cùng phát ra từ miệng Thẩm Xuân Giang mang theo vài phần
hoang đường và buồn cười.
Mấy lần lắc đầu: "Không thể nào! Tôi không tin!"
Cảnh sát dẫn đầu đội đã ra lệnh cho những người bên dưới chuyển đoạn video
giám sát từ bệnh viện vào ngày Cao Duy Thu bị tai nạn, sau đó kéo một chiếc
ghế ngồi cạnh giường với một cảnh sát khác.
Một người phụ trách hỏi, một người phụ trách nhớ.
"Cùng ngày xảy ra chuyện, cũng chính là năm ngày trước, bốn giờ chiều đến
rạng sáng ba giờ, trong lúc đó ông ở đâu?"
"... Bệnh viện."
"Làm cái gì?"
"Trị liệu hoá chất."
Hai cảnh sát liếc nhau: "Ông..."
"Ung thư gia đoạn ba."
Đồng thời im lặng.
Đúng lúc này, hai người được cử đi lấy video giám sát đã quay lại: "Sếp..."
"Đi ra ngoài nói."
Ngoài phòng bệnh.
"Video giám sắt ghi lại vào ban đêm Thẩm Xuân Giang vẫn luôn ở bệnh viện.
Đầu tiên là tiếp nhận trị liệu hoá chất, sau đó được đưa về phòng bệnh để quan
sát, để đội ngũ chuyên gia tiến hành quan sát hóa trị và ghi dữ liệu, toàn bộ quá
trình đều có video ghi lại."
"Nói như vậy không phải ông ta..."
Vậy là ai?
Lúc đầu, một ngụm cắn chết Lệ Hiểu Đàm, nhưng sau đó, không biết chuyện gì
xảy ra, Lệ Hiểu Đàm tạm thời an toàn, mọi áp lực truy tìm kẻ sát nhân thực sự
đều đổ lên đầu bọn họ.
Nói ra thì những mưa gió thất thường của cấp trên, đánh cờ qua lại vốn không
liên quan đến những nhân vật ở tầng thấp nhất như bọn họ, nhưng trong vòng
loanh quanh đó, lợi ích liên quan được phản ánh một cách trực quan trong các
mệnh lệnh từ bên trên.
Mà họ là người chấp hành mệnh lệnh, sao có thể không liên quan?
Bây giờ, bên trên muốn nghiêm tra, vậy có nghĩa phải bắt được hung thủ giết
người chân chính, như vậy cũng tốt, ít nhất có thể tìm ra chân tướng, tra được
manh mối.
"Còn có một việc..."
"Nói đi!"
"Mới có kết quả báo cáo, Thẩm Xuân Giang đã phát triển ung thư đến thời kì
cuối."
Đến bệnh viện một chuyến, tình nghi về Thẩm Xuân Giang đã hoàn toàn được
xóa bỏ.
Mà cùng ngày Thẩm Loan rời khỏi cửa hàng, đã tìm được video ghi lại quá
trình lái xe về sơn trang Đông Li, hơn nữa rất rõ nét, tất nhiên cũng thoát khỏi
diện tình nghi.
Còn Lệ Hiểu Đàm, đoạn đường cô ta về nhà thuộc khu quy hoạch mới, vừa
hoàn thành phá bỏ và di dời, chưa lắp camera, cho nên không thể chứng minh lý
do cô ta thoái thác.
Nhưng đêm đó 7 giờ đến 9 giờ, cô ta đã gặp một người bạn nữ, còn ăn khuya.
Nhưng kết quả khám nghiệm tử thi của Cao Duy Thu lại ghi thời gian tử vong
vào khoảng 7 giờ rưỡi đến 8 giờ năm phút tối đó.
Kể từ đó, Lệ Hiểu Đàm cũng có bằng chứng ngoại phạm.
Vào lúc vụ án trở nên khó bề phân biệt, hết đường xoay xở, tổ trưởng tổ điều tra
tội phạm nhận được một email nặc danh vào một buổi sáng bình thường...