Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 757

Thẩm Xuân Giang nghe vậy, không khỏi cười lạnh: "Không phải ba muốn nó

chết, mà là..."

Tạm dừng một giây: "Vận mệnh của nó đã như vậy."

"Nhưng Thẩm Loan dù sao... cũng họ Thẩm..."

Lời còn chưa dứt lời, đã bị Thẩm Xuân Giang thô bạo cắt ngang—

"Câm miệng! Con nhìn hành động của nó đi, nào có xem mình là người nhà họ

Thẩm? Nó bất hiếu khốn nạn trước thì cũng đừng trách ba tàn nhẫn."

Cả người Thẩm Như chấn động.

Đột nhiên cảm thấy một cảm giác thê lương vì một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ...

Cái gì mà "bất hiếu khốn nạn" chứ, đều là lấy cớ thôi!

Thẩm Xuân Giang chỉ là không muốn nhìn thấy Thẩm Loan phát triển từng

ngày, cuối cùng lướt qua ông ta, trở thành người chèo chống Minh Đạt!

Cho nên, Thẩm Loan cần phải chết...

Nghĩ đến đây, sắc mặt Thẩm Như chợt trắng bệch, nếu ngày nào đó cô ta cũng

làm chuyện mà Thẩm Xuân Giang không vui, hoặc là chạm vào miếng bánh

kem lợi ích của ông ta, thì có phải cũng có kết cục giống Thẩm Loan?

Moi tim, cướp gan, đào phổi...

Chảy xuống giọt máu cuối cùng, ép khô tất cả những gì có giá trị, cuối cùng bị

ném xuống như rác rưởi.

"Sao thế, con còn đồng tình cho nó à?" Trong tiếng cười lạnh còn xen lẫn một

tia châm chọc, ánh mắt Thẩm Xuân Giang lạnh lùng rơi vào trên người cô ta.

Thẩm Như cứng đờ, đột nhiên không kịp dự phòng, lúng ta lúng túng mở

miệng: "Không, có..."

"Trước kia Thẩm Loan lợi dụng chuyện " trang sức phóng xạ " để đuổi con khỏi

Ninh Thành, sao đó chiếm giữ vị trí giám đốc bộ phận dự án, trong lúc con đang

có ý định trở về tập đoàn, thì lại lấy lui để tiến, ép cho hội đồng quản trị hoàn

toàn đuổi con đi."

Khóe môi Thẩm Xuân Giang cong lên một nụ cười, trong ánh mắt chồng chất

lạnh lùng và tối tăm, ánh mắt nhìn Thẩm Như tựa như đang nhìn — người đã

từng bị Thẩm Loan đạp dưới chân, bước vào vũng lầy!

"Cảm giác trèo cao mà ngã xuống không dễ chịu nhỉ? Nhưng đây đúng là kết

quả mà nó muốn thấy."

"Từ trên cao nhìn xuống, giống như đang quan sát đánh giá con kiến, đến lúc

này, con ở chân núi, nó ở đỉnh núi; con ở địa ngục, nó ở thiên đường... Mãi mãi

không thể đuổi kịp, khó có thể thoát khỏi cái bóng này."

"A Như..." Cố gắng giấu đi giọng điệu oán hận khàn khàn, rồi đổi lại thành mấy

lời thấm thía, vậy mà nói ra lại khiến người nghe cảm giác có vài phần hiền từ:

"Con đã từng xinh đẹp thông minh, hiểu biết giỏi giang, vốn nên có rất nhiều

thanh tựu trong sự nghiệp, nhân duyên cũng phải thuận buồm xuôi gió, vậy mà

hiện giờ lại biến thành thế này, không phải đều do Thẩm Loan làm hại à?"

Đồng tử Thẩm Như co lại: "Thẩm Loan... làm hại?"

"Không sai. Là nó từng bước một ép con đến vách núi, sau đó lại từng chút từng

chút đẩy xuống vực sâu. Tất cả bất hạnh của con bây giờ đều do nó gây ra!"

Đều do nó gây ra...

Nó gây ra...

Từng câu từng chữ giống như âm ma khuấy động trong màng nhĩ cô ta, khuôn

mặt cô gái không ngừng biến hóa, lúc thì rối rắm, khi thì vặn vẹo.

Thẩm Như lúc này, trong thân thể dường như đang tồn tại hai con người.

Một người không đành lòng với đồng loại, còn một người che giấu sự căm hận

với kẻ địch.

Khi con người hận quá sâu, sự thương hại môi hở răng lạnh cũng sẽ biến thành

sảng khoái và thoải mái—

Cho dù Thẩm Loan mày có năng lực chọc trời, thì không phải cũng vẫn giống

như con cá đợi bị làm thịt mà nằm trên bàn phẫu thuật, chờ người ta xuống dao

à?

Lúc này Thẩm Như đột nhiên phát hiện, hóa ra mình còn ác hơn so với tưởng

tượng, ác hơn nhiều lần, cũng ti tiện vô sỉ không kém.

Nhưng vậy thì sao?

Chỉ cần Thẩm Loan biến mất trên đời này thì tất cả đều đáng giá!

"Nghĩ thông suốt rồi?" Thẩm Xuân Giang nhìn ánh mắt từ mờ mịt đến sắc bén

của cô ta, không khỏi hơi mỉm cười, dường như đều trong dự đoán.

Người nhà họ Thẩm, trước nay đều ích kỷ lạnh lùng.

"Cho nên hôm nay nó vào phòng phẫu thuật, vậy cuối cùng cũng sẽ không đi ra

được nữa?"

Thẩm Như đi qua, bình tĩnh rót ly nước ấm đưa cho Thẩm Xuân Giang, tựa như

đã chấp nhận sự thật này, hơn nữa còn muốn biết rõ chi tiết.

Thẩm Xuân Giang uống một ngụm: "Có thể nói là vậy."

"Một lần phẫu thuật mà lấy hết nội tạng luôn?" Thẩm Như tuy rằng không học

ngành y, nhưng điều bình thường này vẫn phải biết.

Thẩm Xuân Giang lắc đầu: "Hôm nay chỉ đổi gan thôi."

"Vậy những bộ phận khác..."

"Lấy ra rồi dùng kỹ thuật đông lạnh."

Tuy rằng sớm đã chuẩn bị tâm lý, nhưng chính tai nghe thấy vẫn không khỏi hít

một hơi khí lạnh.

"Sao thế, sợ à?" Thẩm Xuân Giang lại uống một ngụm, rõ ràng là nước lọc

nhưng ông ta lại làm ra tư thế như đang phẩm trà.

Ánh mắt Thẩm Như hơi lóe.

"Chỉ cần con không học theo Thẩm Loan vong ân phụ nghĩa, chuyện như vậy sẽ

mãi mãi không rơi vào trên đầu con."

"...Vâng." Nhẹ nhàng gật đầu.

Đúng lúc này, cửa phòng bệnh bị đá văng một cách thô bạo, loảng xoảng một

tiếng rồi nện trên vách tường, bắn ngược hai cái rồi chợt trở về như cũ, ánh

nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, có thể thấy rõ tro bụi đang lơ lửng trên không

trung.

Yên lặng.

Một nhóm người mặc đồ đen giống như quỷ dũng mãnh xông vào phòng bệnh,

động tác nhanh đến mức chỉ thấy tàn ảnh xẹt qua, gần như không có tiếng bước

chân.

Nhưng mà chỉ trong nháy mắt đã vây quanh giường bệnh, tất nhiên cũng nhốt

Thẩm Xuân Giang và Thẩm Như ở bên trong.

"Mấy người là ai?!" Thẩm Xuân Giang lạnh lùng mắng.

Trên mặt mỗi người mặc đồ đen đều bao trùm băng giá, ánh mắt không gợn

sóng, giống như một côn sắt không suy nghĩ, không cần phải nói, cũng không

cần hành động, chỉ đứng một chỗ nhưng cực kỳ có uy hiếp.

Bỗng nhiên, có tiếng bước chân từ xa tới gần.

Mấy người mặc đồ đen tự động tách ra hai bên, nhường ra một con đường, vừa

đúng cho người đi qua.

Sở Ngộ Giang dạo bước đến, khóe miệng mỉm cười, nhưng ý cười lại không đạt

đến đáy mắt.

"Ngài Thẩm, vẫn khỏe chứ?"

Khi Thẩm Xuân Giang nhìn thấy người đến lập tức mặt xám như tro tàn, cả

người cứng đờ.

Sở Ngộ Giang!

Vậy mà lại là anh ta!

Cận vệ của Lục gia, cũng có thể nói là tâm phúc của anh!

Lúc này anh ta xuất hiện ở chỗ này, vậy thì Quyền Hãn Đình cũng...

Thẩm Xuân Giang rùng mình một cái, không dám nghĩ tiếp nữa, ngũ quan theo

bản năng run rẩy, ánh mắt sợ hãi.

Thẩm Như phản ứng lớn hơn, trực tiếp đặt mông xuống sàn.

Sao cô ta lại quên mất sau lưng Thẩm Loan còn có Quyền Hãn Đình không gì

không làm được?

"Vất vả cho hai vị phải bày ra trò vui như vậy, thật sự rất xuất sắc —" Sở Ngộ

Giang bắt đầu vỗ tay.

Nhịp điệu của tiếng vỗ tay tựa như từng cái tát tác trên mặt hai người, vừa nóng

vừa đau.

So với sự đau đớn về sinh lý, thì thứ làm người ta suy sụp đó là tâm lý khủng

hoảng.

Nếu bị Quyền Hãn Đình biết...

Vậy kết cục sẽ...

Thẩm Xuân Giang dường như nghĩ đến chuyện gì đó, khuôn mặt vốn đang tái

nhợt lại càng trắng bệch.

Thẩm Như lắc đầu: "Không... Tôi không biết gì cả... Cũng không có tham dự kế

hoạch..."

Chớp mắt đã bán đứng luôn cả ba ruột.

Khóe mắt Thẩm Xuân Giang muốn nứt ra, hai mắt đỏ ngầu.

"Đừng vội, không ai chạy thoát đâu." Cười như không cười, giọng điệu nhẹ

nhàng.

Nhưng lại làm hai trái tim rơi xuống đáy cốc.

Xong rồi...

Đúng lúc này, Thẩm Như đột nhiên thoát ra khỏi giữa hai vệ sĩ, cất bước chạy.

Sắc mặt Sở Ngộ Giang trầm xuống, căn bản không cần anh ta lên tiếng cũng đã

có một vệ sĩ đứng ra, nhanh chóng đuổi theo.

Thẩm Như còn chưa sờ đến then cửa thì hai tay đã bị bắt chéo sau lưng, ném

trên sàn nhà, tựa như đang quăng mộ thứ rách nát bẩn thỉu.

Vệ sĩ cao lớn thô kệch, tất nhiên cũng không thể xin anh ta thương hoa tiếc

ngọc.

Thẩm Như cúi mặt xuống, cái trán va chạm với mặt đất phát ra một tiếp "bốp"

lớn, mặt lập tức đầy sao, đầu choáng mắt hoa.

"Các người... Muốn giết người sao?!" Cô ta hít một hơi, bỗng nhiên quay đầu,

lạnh lẽo ánh mắt nhắm thẳng vào Sở Ngộ Giang.

Khuôn mặt người sau vô cảm: "Là đề nghị không tệ."

"...Anh dám! Nơi này là bệnh viện đấy! Là nơi công cộng! Giết người là phạm

pháp..." Thẩm Như vừa lắc đầu vừa lẩm bẩm, cũng không biết đang kinh sợ đối

phương hay đang an ủi chính mình.

Sở Ngộ Giang: "Các người dám dùng dao phẫu thuật giết người dưới mí mắt,

nhưng chúng tôi biết làm dứt khoát, lưu loát hơn, thì còn có gì mà không dám?"

Thẩm Như đối diện với ánh mắt nặng nề phát ra tia sắc bén đó, trong lúc nhất

thời cũng không biết sâu hay cạn.

Mà sự mơ màng và thấp thỏm không biết gì này làm tay chân cô ta lạnh băng,

sợ hãi càng sâu.

"Vậy là...," Sở Ngộ Giang híp hai mắt: "Cô thừa nhận rồi?"

Lại nghe Thẩm Xuân Giang cười lạnh một tiếng: "Thừa nhận còn quan trọng

sao? Dù sao Thẩm Loan cũng vào phòng phẫu thuật rồi, chỉ sợ đã sớm đã mổ

bụng, muốn trách cũng chỉ có thể trách các người đã tới chậm."

Lúc này trong mắt Thẩm Xuân Giang rốt cuộc cũng không nhìn thấy sợ hãi hay

kinh hoàng gì nữa, trái lại, ông ta còn bình tĩnh hơn bất cứ lúc nào.

Mà loại bình tĩnh này, không phải trấn định, cũng đều không phải đã dự đoán

trước, mà là bất chấp tất cả.

Người bị ung thư thời kì sắp toang rồi, thì còn sợ gì nữa?

Cái chết đối với ông ta lúc này mà nói, không phải đến hay không đến, mà là

sớm hay muộn.

"Vậy sao?" Một giọng nói trong trẻo truyền đến, mang theo chút tinh tế của phụ

nữ, lại có thêm vài phần uyển chuyển vì cười như không cười.

Vệ sĩ mặc đồ đen lại lần nữa tách ra hai bên, nhường ra một khoảng cách, chẳng

qua lần này lùi ra khoảng cách lớn hơn lúc trước để hai người có thể đi.

Không biết Thẩm Loan tiến vào lúc nào, bộ đồ sọc bệnh nhân rộng rãi cũng khó

dấu được sự hấp dẫn, kéo Quyền Hãn Đình, đột nhiên không kịp dự phòng xuất

hiện trước mắt mọi người.

Ánh mắt lạnh lẽo như băng rơi thẳng xuống khuôn mặt Thẩm Xuân Giang, ngay

sau đó đảo qua Thẩm Như đang trợn hai mắt vì khó tin.

Mà Quyền Hãn Đình đứng bên cạnh cô thì ánh mắt thâm thúy, vẻ mặt sắc bén,

khí thế băng lạnh ập vào trước mặt, đi qua nơi nào thì đều để lại sự lạnh lẽo và

áp bách.

Trong phòng từ yên tĩnh chuyển sang vẻ tĩnh mịch.

Bỗng nhiên, Thẩm Loan cười, chậm rãi mở miệng với hai người kia: "Sao thế,

nhìn thấy tôi thì rất bất ngờ à?
Bình Luận (0)
Comment