Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 760

"Ông sai rồi, hôm nay tôi tới gặp mặt ông lần cuối cùng, vừa không phải làm

giao dịch, cũng không phải nói mấy điều kiện, mà là..."

Tạm dừng một giây, Thẩm Loan nở nụ cười: "Để nhìn ông lần cuối cùng ông

chết một cách chật vật."

Đồng tử Thẩm Xuân Giang co chặt.

Gặp mặt lần cuối cùng...

Chết đi một cách chật vật...

Lập tức da đầu tê dại, sự đề phòng hoàn toàn dựng lên: "Mày muốn làm cái

gì?!"

Ánh mắt Thẩm Loan âm u, hiện lên sự sắc bén.

Khẽ nâng cằm, cho Sở Ngộ Giang một ánh mắt: "Ra tay đi."

"Vâng!" Người sau bước tới gần Sở Ngộ Giang.

"Thẩm Loan! Mày muốn làm cái gì?! Mày... Mày là đồ con gái bất hiếu, chẳng

lẽ muốn giết ba mày sao?!"

Nụ cười cô thoáng sững lại: "Nhưng ông lại muốn giết chết tôi."

Ba giết con gái, con gái giết ba, không phải cũng là một loại sao? Cũng giống

nhau cả thôi?

Thẩm Loan không hiểu.

Thẩm Xuân Giang lại rất "thông thái", còn đúng lý hợp tình: "Mày, cái mạng

này của mày là do tao cho, giết mày thì sao nào? Trên thế giới này chuyện con

gái bị ba đánh chết nhiều không kể xiết, nhưng trước nay chưa từng nghe qua

con gái muốn giết chết ba ruột đâu!"

"Vậy sao?" Thẩm Loan nhướng mày: "Hay là để cho tôi thực hành luôn nhé?"

"Mày!" Thẩm Xuân Giang toát mồ hôi lạnh như mưa làm ướt hết cả lưng, đối

diện với đôi mắt lạnh lùng tối tăm của cô gái, ông ta không nhìn thấy bất kỳ sự

dao động hay thương hại nào.

Một khắc đó, Thẩm Xuân Giang mới ý thức được, Thẩm Loan không phải hù

dọa ông ta mà thật sự muốn ông ta chết!

Theo từng bước áp sát của Sở Ngộ Giang, Thẩm Xuân Giang trực tiếp nhảy

xuống giường, chân trần đạp lên trên sàn nhà, không ngừng lui về phía sau, cho

đến khi phía sau lưng là cửa sổ, mới không thể không dừng lại.

Ánh mắt đề phòng, trong lòng hồi hộp, sự sợ hãi thấm vào từng lỗ chân lông,

bao phủ toàn thân.

"Mày tránh ra! Không được lại đây —"

Sở Ngộ Giang mắt điếc tai ngơ.

Anh ta là người của Quyền Hãn Đình, chỉ nghe lệnh của Quyền Hãn Đình và

Thẩm Loan.

Thẩm Xuân Giang là cái thá gì?

Ngay cả con kiến cũng không bằng.

Hiển nhiên Thẩm Xuân Giang cũng ý thức được điều này, không hề làm chuyện

vô nghĩa với anh ta nữa, mà trực tiếp nhìn về phía Quyền Hãn Đình đang làm

chủ: "Mọi người đều nói Lục gia hoả nhãn kim tinh, mắt sáng như đuốc, không

ngờ lại coi trọng một con người giết em gái giết ba, lòng lang dạ sói như Thẩm

Loan! Ha ha ha... Thật là buồn cười!"

Quyền Hãn Đình cũng không để ý phép khích tướng của ông ta, khuôn mặt vẫn

như cũ, ánh mắt không hề gợn sóng, giống như nhìn con kiến đang thả rắm, căn

bản không đáng để anh để trong lòng.

Cho nên lời nói cũng nhẹ nhàng bâng quơ: "Thẩm Yên nên giết, mà ông lại

đáng chết."

Nghiễm nhiên hoàn toàn đứng về phía Thẩm Loan, không hỏi đúng sai, cũng

không lôi thôi, chỉ cần cô vui vẻ, cô nguyện ý, thì anh sẽ cưng chiều, để mặc cô

làm xằng làm bậy, vô pháp vô thiên!

Điều này làm tia hy vọng cuối cùng của Thẩm Xuân Giang cũng tan biến.

Sở Ngộ Giang trực tiếp bước nhanh một bước, bắt lấy cổ áo Thẩm Xuân Giang,

trực tiếp ném người trở lại giường bệnh.

Vệ sĩ mặc đồ đen thuận thế xúm lại, đề phòng ông ta phản kháng.

Mà lúc này Quyền Hãn Đình đã ôm lấy Thẩm Loan rời khỏi "chiến trường",

sạch sẽ đi tới, lúc đi cũng không dính một hạt bụi nhỏ.

Máu tanh đều do người khác làm thay, bạo lực cũng có người khác gây ra.

"Buông tôi ra — các người — muốn làm cái gì — cứu mạng —"

"Ưm—"

Thẩm Xuân Giang bị ấn ngã xuống giường.

Tay chân bị trói, miệng không thể nói, chỉ có thể phát ra tiếng khóc thảm dường

như đang nức nở.

Lúc này, một bác sĩ đi vào, mặt không đổi sắc xuyên qua nhóm vệ sĩ, dường

như đã thấy quen những cảnh tượng như vậy.

Khuôn mặt anh ta rất điển trai, nhưng không phải là bất kỳ nhân viên y tế nào

trong danh sách đăng ký của bệnh viện.

Lúc này trong tay cầm một mũi tiêm, ngón tay cái nhẹ nhàng đẩy hết không khí

trong ống ra ngoài.

Sau khi làm xong, chậm rãi bước đến trước giường, sau đó, nhanh chóng cần

kim đâm vào động mạch của Thẩm Xuân Giang.

"Ưm ưm ưm—" các người tiêm cái gì cho tôi?!

Không có ai trả lời câu hỏi của ông ta.

Nỗi tuyệt vọng ngập tràn trong lòng, khi thấy giãy giụa cũng vô ích, khuôn mặt

Thẩm Xuân Giang hoảng sợ, gương mặt vặn vẹo.

Thẩm Loan đứng cách đó không xa, không chớp mắt nhìn chằm chằm sự kinh

hoảng và bất lực của ông ta, trong lòng vậy mà lại không có một tia gợn sóng.

Không có sự sảng khoái khi báo được thù lớn, cũng không áy náy khi làm hại

người có quan hệ huyết thống.

Giống như đối với một người xa lạ.

Không đáng để bỏ ra quá nhiều cảm xúc hay cảm tình.

Bỗng nhiên, một sự ấm áp đập vào hai mắt, phía trước cũng tối sầm lại, ngăn

cách tất cả hung tàn và máu me lại bên ngoài.

Là Quyền Hãn Đình bỗng nhiên duỗi tay che đôi mắt cô lại.

Thẩm Loan chớp mắt, lông mi dày cong vút nhẹ nhàng đảo qua lòng bàn tay

người đàn ông, cào cào làm hơi ngứa.

"Đừng nhìn."

"Vì sao?" Cô hỏi, nhấp môi cười, vậy mà lại lộ ra vài phần ngây thơ trẻ con.

Quyền Hãn Đình: "Chướng mắt."

Thẩm Loan: "Em không quan tâm."

Quyền Hãn Đình: "Nhưng anh để ý."

Không muốn hai mắt em thấy những thứ dơ bẩn đó, cũng không muốn em bị

trói buộc bởi cái gọi là huyết thống.

Chỉ muốn em sạch sẽ trong trẻo, không bị gò bó.

Cho nên những thứ dơ bẩn, hung ác đó đều do anh làm thay.

Quyền Hãn Đình có thể đứng trong vũng lầy, nhưng dưới chân người phụ nữ

của anh phải sạch sẽ!

Thẩm Loan cười.

Bắt lấy tay anh sau đó nắm lấy, xoay người không hề nhìn nữa, trong mắt cũng

chỉ có người đàn ông này.

"Anh không muốn thì em không nhìn."

Lòng Lục gia lập tức mềm như kẹo bông gòn: "Ngoan."

Hai người cầm tay nhau rời khỏi phòng bệnh, mặc kệ tiếng kêu thảm thiết như

giết heo phía sau.

"Ưm ưm ưm—" Thẩm Loan! Tao thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho mày!

Làm người mà còn chật vật thế này, nếu thành quỷ thì còn trông cậy tốt hơn ở

chỗ nào?

Có những linh hồn, ngay cả quỷ cũng sợ.

Còn về Thẩm Như, ngay lúc Thẩm Xuân Giang bị cưỡng ép tiêm thuốc, muốn

nhân cơ hội chạy trốn, kết quả bị một vệ sĩ phát hiện, trực tiếp đánh cho ngất

xỉu, ngã trên mặt đất bất tỉnh nhân sự.

Lời quan trọng của tác giả:

Không biết mọi người có chấp nhận được không, từ lúc bắt đầu nữ chính đã

được thiết lập là: loại người lạnh tâm lạnh phổi, giết người không chớp mắt.

Cô chưa từng cảm nhận được tình cảm gia đình, cho nên không hề cảm giác gì

khi bị bóc mẽ, thậm chí lúc cơ thể bị xé bỏ cũng không dao động, điều này nói

cho chúng ta biết, có con cái thì nhất định phải đối xử nghiêm túc, chăm sóc

nhiệt tình, cho bọn nhóc đủ sự ấm áp và quan tâm, mới có thể ngăn chặn bi kịch

như Loan Loan.

Tuy rằng cô có được tình yêu không gì sánh được, nhưng lại vĩnh viễn không

cảm nhận được tình thương gia đình, đó cũng là điều tiếc nuối và bi ai?
Bình Luận (0)
Comment