Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 763

Sau khi hôn xong, Thẩm Loan thở hồng hộc, hai má đỏ ửng.

Quyền Hãn Đình giữ chặt cô, cố gắng ổn định lại nhịp thở.

Sau một lúc lâu, mới trở lại bình thường.

"Tiểu yêu tinh!"

"Đồ ngoài lạnh trong nóng!"

"Chỉ biết quyến rũ ông đây."

"Tự chủ quá kém còn trách ai?"

"Chẳng lẽ không phải do em quá quyến rũ?"

Thẩm Loan được khen nhưng không vui, bình tĩnh nói: "Một món ăn bày trước

mặt, cho dù có thơm nhưng chỉ cần không duỗi tay ra, vậy món ăn vẫn chỉ là

món ăn, người vẫn là người, sống yên ổn với nhau không có việc gì."

"Nhưng ông đây cứ muốn chăm chăm vào món ăn đấy, muốn ăn vào bụng, làm

sao bây giờ?" Cười như không cười, ánh mắt hài hước.

"Đồ ăn có độc thì sao?"

"Vậy ăn vào cũng không sai."

Người phụ nữ chép chép miệng, lắc đầu: "Anh không cứu được nữa rồi."

Người đàn ông ôm cô, cằm đặt vào hõm vai Thẩm Loan, bộ phận này như được

đặt biệt thiết kế dành cho anh, vừa khít một cách kỳ diệu.

Nghiêng đầu, hơi thở ấm áp phun vào tai người phụ nữ: "Từ lần đầu tiên gặp

em, ông đây đã bị bệnh nan y rồi, không có thuốc chữa."

Thẩm Loan nhấp môi, nương theo động tác này che dấu nụ cười bên môi, lạnh

lùng hừ: "Miệng lưỡi trơn tru, ai biết là thật hay giả?"

"Em muốn phải chứng minh kiểu gì?"

"..." Không ngờ anh tiếp chiêu nhanh như vậy, Thẩm Loan có chút trở tay không

kịp.

"Moi tim ra cho em coi? Hay là học theo phim thần tượng tỏ tình cả một thế

kỷ?"

"..."

Đúng lúc này, cửa phòng làm việc đột nhiên bị hất ra.

Không sai, là hất.

Lolita múa may cánh tay kim loại, vui sướng phấn chấn vọt vào, hiển nhiên

cũng không ý thức được bản thân gặp rắc rối.

"Hôn hôn, ôm ôm, bế lên cao ~"

Giọng nói của Loli vừa ỏn ẻn vừa đáng yêu, nhanh chóng đi về phía Quyền Hãn

Đình và Thẩm Loan.

Hai người liếc nhau: "?"

"Hai người là bạn trai bạn gái sao?" Kẽo kẹt vẹo vẹo cái đầu kim loại, hai mắt

điện tử hiện hai dấu chấm hỏi to đùng.

Thẩm Loan nhướng mày.

Sắc mặt Quyền Hãn Đình lạnh lùng, trầm giọng: "Lục Thâm, lăn tới đây!"

"Lục ca! Em ở đây..."

Chỉ thấy một bóng người chạy như bay vào, mang theo gió lạnh, nhưng chỉ

trong giây lát đã đứng yên trước mặt hai người.

Cũng không biết cố ý hay trùng hợp, vị trí anh ta đứng đúng lúc trên cùng trục

hoành với Lolita.

Vừa nhìn đã thấy giống học sinh bị phạt vai sóng vai, rất có tư thái cùng tiến

cùng lùi.

"Hai người ôm rồi còn hôn, cho nên cũng là bạn trai bạn gái sao?" Lolita không

cảm nhận được bầu không khí nặng nề, vẻ mặt ngây thơ.

"Cũng?" Thẩm Loan nhạy bén nắm giữ trọng điểm trong lời nói của cô ta: "Cho

nên, ở đây còn ai là bạn trai bạn gái nữa sao?"

"Có đó! Tôi và Lục —"

"Lolita, Bạt Bạt của em đã về, chúng ta đi tìm anh ấy thôi!"

"Bạt Bạt?" Đầu tiên là sửng sốt, sau đó mừng rỡ như điên: "Ở đâu? Anh ấy ở

đâu?! Chúng ta đi tìm anh ấy!"

Nói xong đã đi ngay ra ngoài, Lục Thâm không đi cản, thậm chí còn nhẹ nhàng

trộm thở ra, dáng vẻ vui sướng.

May mắn thay...

"Vậy...Lolita vừa nghe đến Ngũ ca là rửng mỡ, em đi theo xem thế nào..." Nói

xong, quay ngoắt đuổi theo.

Thẩm Loan nhìn theo bóng dáng chạy trối chết của anh ta, cảm thấy có chỗ

không đúng, ngược lại dò hỏi nhìn Quyền Hãn Đình.

Người sau lắc đầu, tỏ vẻ anh cũng không rõ.

Trầm ngâm một lát: "Tuy tiểu thất hoang đường, nhưng sự đúng mực nên có

vẫn không thiếu."

Nhưng đúng lần này, người không thiếu đúng mực đúng lúc lại thiếu đúng mực.

Quyền Hãn Đình: "Vừa rồi, em còn chưa nói rõ nguyên nhân thả hổ về rừng."

"Cho nên?"

"Bổ sung đi."

Thẩm Loan nhếch môi: "Bởi vì, một con hổ không có nanh vuốt thì sớm hay

muộn sẽ bị rừng cây đào thải, không phải em ra tay thì cũng sẽ có người khác

hành động."

"Ví dụ như?"

"Hổ cùng bầy? Ỷ lại người nhà? Đồng bọn đáng tin? Tất cả đều có khả năng."

Quyền Hãn Đình nhìn cô một cái thật sâu: "Em đã sớm nghĩ kỹ rồi."

Dùng câu trần thuật.

Thẩm Loan cười, rất đắc ý: "Học theo anh, vận dụng thế nào?"

Người đàn ông thấp giọng bật cười, giọng nói nặng nề từ tính khiến lồng ngực

rung rung: "Trò giỏi hơn thầy."

Lại nói bên ngoài phòng làm việc, Lolita đi loạn như ruồi nhặng không đầu, nơi

này vòng một vòng, nơi đó vòng một vòng: "Bạt Bạt đâu?"

Lục Thâm đuổi theo, còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy một tiếng xưng hô

như vậy.

Tức khắc: Bạt Bạt con mẹ nó.

"Không phải anh nói Bạt Bạt đã về sao? Người đâu?"

Gương mặt Lục Thâm không đổi: "Về rồi lại đi rồi."

"Hả?" Mờ mịt không hiểu.

"Hừ..." Tiểu thất gia khẽ cười một tiếng, toét miệng, anh ta lại thích dáng vẻ mơ

màng ngớ ngẩn của vật nhỏ này.

"Anh cười cái gì?"

"Tất nhiên là buồn cười."

"Anh rõ ràng đang cười tôi, hơn nữa, là cười nhạo!"

Hệ thống phân tích cảm xúc của Lolita có thể phân biệt hàng vi biểu cảm của

trên khuôn mặt con người, cũng tiến hành xử lý số liệu, cuối cùng đưa ra phân

tích tổng hợp cảm xúc.

Thiệu An Hành đã từng đã làm thực nghiệm, xác suất phán định cao tới 98%.

Lục Thâm: "..."

"Vì sao lại gạt tôi?" Không nên coi thường trí thông minh nhân tạo, sự lém lỉnh

của Lolita vượt xa sức tưởng tượng.

Nhưng chỉ trong giây lát gian, đã hiểu thấu suy nghĩ và ý đồ của Lục Thâm.

Ngoài ra, EQ của người máy dù được thiết lập bởi các chương trình đặc biệt

cũng không bằng nhân loại chân chính, tất nhiên không được uyển chuyển, cứ

như vậy bị đừa giỡn không chút lưu tình.

Lục Thâm tức giận đến cắn răng.

Anh ta đường đường là tiểu thất gia thế mà lại bị một người máy vả mặt bôm

bốp, không cần face hả?!

"Vì sao?" Cười lạnh hai tiếng: "Sợ em ăn nói lung tung, há mồm nói bậy, lý do

này đủ chưa?"

Lolita không thể hiểu được ý nghĩa sâu xa hơn trong lời nói của anh ta như một

con người bằng xương bằng thịt trong bối cảnh cụ thể trước mặt anh ta, nhưng

từ biểu cảm và giọng nói của Lục Thần lúc này, có thể rút ra một kết luận —

Anh ta rất tức giận.

Hơn nữa là đang giận mình.

Lolita quơ quơ đầu, hai con mắt treo dấu chấm hỏi, như là trung ương xử lý

chậm nửa nhịp, giọng nói điện tử do dự và sợ hãi: "Tôi... đã làm sai chuyện gì

sao?"

Trong nháy mắt, mí mắt Lục Thâm giật mạnh, trên trán nổi gân xanh.

Anh ta điên rồi mới cảm thấy Lollita giống như một con người bình thường mà

không phải người máy.

Điên rồi!

Cảm giác không thể tin được và sự tức giận với xấu hổ cũng không thể giải

thích được, anh ta không có thời gian để xem và phân tích những cảm xúc như

vậy, những lời khó nghe cứ buột ra khỏi miệng mà không thông qua đại não xử

lý.

"Ai cho em nói ra chuyện chúng ta là bạn trai bạn gái? Còn chạy đến trước mặt

lục ca và Thẩm Loan? Có phải em bị ngốc không?! Anh là một người sống sờ

sờ sao có thể cần một người máy lạnh như băng làm bạn đời chứ?"

"Không không không... Tôi nói nghiêm túc đó, kể cả kiểu bạn gái chơi qua

đường cũng không được, hiểu chưa?!"

"Sao em lại nhìn anh bằng ánh mắt này? Tủi thân? Đáng thương? Không biết

hóa ra người máy còn biết diễn nữa đấy? Có phải Thiệu An Hành lại cài đặt

chương trình biến thái cho em không? Em nói xem anh ấy cứ mân mê mân mê

như vậy, sẽ không có một ngày thật sự biến em thành của riêng chứ?"

Nghĩ đến đây, Lục Thâm không kiềm chế được toát ra sự lạnh lẽo.

"Thôi, hôm nay anh chỉ nói đến đây thôi, cho dù em biến thành người thật, cũng

đừng mơ làm bạn gái anh, nghe rõ chưa?!"

Hai mắt Lolita mờ mịt.

"OMG!" Người đàn ông đột nhiên phát điên: "Bị em ép thành đứa ngu mất!

Ngu ngốc!"

Oán giận xong, phát tiết trong lòng xong, Lục Thâm nhấc chân đi.

Lolita giống như vô số lần trước, tự động đi theo sau anh ta, nghiễm nhiên đủ tư

cách làm một cái đuôi nhỏ.

Lục Thâm lại như con mèo bị dẫm phải đuôi, nháy mắt nổi giận: "Có phải em

nghe không hiểu tiếng người không? Cút đi — đừng đi theo anh!"

Nói xong, bước nhanh rời đi như phía sau có quỷ đang đuổi theo.

Lolita vẫn không nhúc nhích đứng tại chỗ, đầu thỉnh thoảng động nhẹ, phát ra

âm thanh máy móc kẽo kẹt.

Đột nhiên, cô ta nhìn vào khoảng không, lẩm bẩm ra tiếng: "Rõ ràng là anh

nói... Tôi không ngốc..."

Ai bảo anh nói chúng ta là bạn trai bạn gái?

Rõ ràng là anh nói.

Có phải anh bị ngốc không?

Tôi không ngốc.

Cả đêm, không thấy bóng dáng Lục Thâm đâu.

Lúc Thẩm Loan đi ra từ phòng làm việc, Lolita đã bận rộn trong bếp, tỉ mỉ

chuẩn bị bữa tối cho mọi người như ngày thường.

Giống như việc "chiến tranh giữa người và máy" không lâu trước đó chưa từng

xảy ra, mà dư vị thuốc súng cũng đã tan biến từ lâu.

Tất cả chỉ là ảo giác.

Nhưng rạng sáng hai giờ, Lục Thâm lại say khướt về nhà.

Thẩm Loan và Quyền Hãn Đình đã ngủ, lúc Sở Ngộ Giang xuống lầu tuần tra

theo lệ thường, phát hiện trên sàn nhà phòng khách có một người đang ngủ say.

Mùi rượu nồng nặc, hai tròng mắt nửa mở nửa khép, trong miệng còn thì thầm

nói cái gì.

"Tiểu thất gia? Tỉnh lại đi..."

Sở Ngộ Giang vỗ vào mặt anh ta nhưng không có phản ứng.

Lại gọi hai tiếng, tổ tông này còn không kiên nhẫn, đẩy đẩy tay anh ta ra, trở

mình, tiếp tục ngủ dưới sàn nhà.

Sở Ngộ Giang không nhịn được run run khóe miệng, đôi mắt cười cười.

"Lên, về phòng ngủ."

"Ngủ... Chỉ biết ngủ... Ngủ cái rắm..."

"Xuỵt! Anh tin tôi tìm lục gia tới không?"

"Lục ca?" Lục Thâm uốn lại đầu lưỡi, nhanh chóng tỉnh táo lại.
Bình Luận (0)
Comment