Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 770

"Đủ rồi!" Dương Lam quát lớn bảo dừng lại: "Mẹ không muốn nghe!"

"Vì sao không muốn?" Vẫn là giọng nói dịu dàng như cũ, chứa một tia nhẹ

nhàng: "Bởi vì, con vốn không phải con của ba và mẹ, con không phải họ

Thẩm."

Gằn từng chữ một.

Giọng điệu chắc chắn cho thấy anh ta sớm đã đưa ra kết luận.

"Nói hươu nói vượn! Đúng là hoang đường!"

"Tờ xét nghiệm máu sẽ không nói dối." Dừng một chút, Thẩm Khiêm tiếp tục

mở miệng: "DNA lại càng không giả được."

Hốc mắt Dương Lam phiếm hồng, khuôn mặt gần như suy sụp: "Con làm xét

nghiệm ADN?!"

"Báo cáo hồ sơ điện tử còn trong di động con, mẹ muốn xem không?"

Bốp—

Một cái tát vang dội, hấp dẫn vô số ánh mất kinh ngạc đánh giá của khách hàng

xung quanh.

Dương Lam không dám tin giơ tay phải lên, môi run run, ánh mắt đau đớn.

Sao bà ta lại giơ tay lên, rồi sao lại đánh xuống?

Thẩm Khiêm bị đánh nhưng lại bình tĩnh hơn bà ta, quay đầu lại, ngay ngắn,

ánh mắt không hề gợn sóng: "Ba ruột con là ai?"

Sắc mặt Dương Lam lập tức trắng bệch: "Con..."

"Là ai?" Nâng bước tới gần, ánh mắt sắc bén: "Nói cho con."

Người phụ nữ mấp máy môi, nhưng lại không nói ra một câu hoàn chỉnh, chỉ

lắc đầu.

"Không nói phải không?" Thẩm Khiêm cười lạnh: "Được, con tự mình điều

tra."

Nói xong chuẩn bị rời đi

"Đứng lại —"

Dưới chân dừng lại nhưng chưa xoay người, đưa lưng về phía Dương Lam:

"Hoặc là nói cho con biết ông ta là ai; hoặc để con tự mình điều tra, rồi tự mình

bắt người."

"Con quay lại ngồi xuống nghe mẹ từ từ nói..." Giọng nói bay bổng của Dương

Lam có vẻ thỏa hiệp, dường như bị rút hết sức lực.

Thẩm Khiêm không do dự, lập tức ngồi vào đối diện, trên bàn còn có nửa ly cà

phê Thẩm Loan để lại.

Dương Lam trầm mặc một giây, sau đó chậm rãi mở miệng: "... Ông ấy là ai

quan trọng sao?"

"Quan trọng."

Người phụ nữ nghẹn lại.

"Là người họ Thẩm nhiều năm như vậy, mà ngay cả họ thật của mình là gì cũng

không biết..." Thẩm Khiêm tự giễu cười.

Dương Lam vội vàng mở miệng: "Chỉ cần con nguyện ý, con có thể vĩnh viễn

họ Thẩm, mặc kệ gia tộc hay là công ty, đều có thể danh chính ngôn thuận kế

thừa."

"Danh chính ngôn thuận?" Anh ta lạnh lùng giương mắt.

"A Khiêm, trước nay con người đều vì lợi ích trước mặt, còn chuyện huyết

thống thật sự quan trọng vậy sao?"

"Với tiền đề là những lợi ích nên là của con. Thứ vốn không thuộc về con, ngài

bắt con duỗi tay thế nào đây? Trộm lấy, hay cướp đoạt?"

"Từ nhỏ con đã được bồi dưỡng như người thừa kế, hiện giờ lại chắp tay

nhường lại Minh Đạt, cam lòng sao?"

Không thể không nói, người hiểu con không ai bằng mẹ, Dương Lam nhìn thấy

dã tâm và khát vọng của anh ta, tất nhiên cũng có thể dùng một câu chọc trúng

nơi nhạy cảm nhất của Thẩm Khiêm.

Cam lòng sao?

Đáp án tất nhiên là phủ định.

Giống như việc từ nhỏ bạn đã được yêu cầu làm một chuyện gì đó, bạn học tập,

sinh hoạt, tư tưởng, thậm chí các mặt khác đều chuẩn bị vì chuyện này, từ mới

lạ cho đến thành thói quen, lại từ thói quen biến thành điều tất nhiên, đã chậm

rãi hóa thành suy nghĩ cấy vào trong xương tủy.

Lúc bạn đã chuẩn bị đầy đủ có thể ra tay hoàn thành chuyện này, đột nhiên lại

nói không cần bạn phải làm nữa.

Bỏ đi thói quen, phá hủy niềm tin sẽ tạo thành tổn thương và đả kích dường như

mang tính hủy diệt.

Nhưng —

"Con người khác biệt lớn nhất với dã thú đó là con người có được năng lực tự

khống chế, mà thú lại có tính cách đấu đá lung tung. Con có lợi, nhưng con

cũng phải theo nguyên tắc, không phải của con thì có làm sao đi nữa sẽ không

thuộc về con, cho dù dùng trăm phương nghìn kế, vắt hết đầu óc, cũng sẽ không

lâu dài."

"Con đang nói nguyên tắc với mẹ?" Dương Lam nhìn anh ta với vẻ khó tin,

giống như đang nhìn một trò cười hoang đường tới cực điểm: "Không, cái gọi là

nguyên tắc của con chỉ là cái cớ để con yếu đuối, có phải bởi vì con khốn Thẩm

Loan không? Rốt cuộc nó cho con bùa mê thuốc lú gì mà khiến con biến thành

như bây giờ?!"

Thẩm Khiêm nhìn dáng vẻ thẹn quá hóa giận của bà ta, trong mắt ngầm hiện lên

vẻ thất vọng: "Chẳng lẽ mẹ cảm thấy bằng đôi tay này của con còn không thể

kiếm được một phần tài sản trên thế giới này à, sao cứ phải nhìn chằm chằm

Minh Đạt sống qua ngày?"

Anh ta có năng lực, có quan hệ, còn có bất động sản Thiên Thủy hốt bạc mỗi

ngày.

"Mặc dù không có nhà họ Thẩm, không có Minh Đạt, con vẫn có thể đứng vững

gót chân ở Ninh Thành."

"Nhưng thứ có sẵn và thứ kiếm được..."

"Mẹ!" Thẩm Khiêm cắt ngang bà ta, hiển nhiên không muốn tiếp tục đề tài này:

"Mẹ còn chưa nói cho con biết người kia là ai."

Khuôn mặt Dương Lam cứng đờ, dưới sự đánh giá của anh ta, sau một lúc lâu

mới chậm rãi mở miệng: "... A Khiêm, không phải mẹ muốn giấu con, mà là ba

của... Thân phận của ông ấy tạm thời không tiện công khai, chờ đến khi thời cơ

thích hợp mới có thể giải thích cho con được."

Thẩm Khiêm nghe thấy bà ta suýt nữa buột miệng thốt ra ba chữ "ba của con",

trong mắt xẹt qua một tia chán ghét.

Cũng may Dương Lam cũng ý thức được không ổn, nhanh chóng sửa lại.

"Không tiện công khai?" Khẽ cười một tiếng, có mấy phần trào phúng, "Nói vậy

thì ông ta cũng có chút địa vị?"

Ánh mắt Dương Lam hơi lóe, cam chịu.

Thẩm Khiêm lại không cho là đúng.

Người phụ nữ bỗng chốc nghiêm túc: "Mẹ khuyên con đừng uổng phí sức lực đi

điều tra, bởi vì cũng không điều tra được đâu."

"Không thử thì làm sao biết được?"

"A Khiêm! Mẹ không nói giỡn."

"Con cũng không."

Nói xong, đứng lên, ngữ điệu bình thường, dịu dàng như cũ: "Nếu ngài không

có chuyện gì khác, con đi trước đây."

"A Khiêm! Con nghe mẹ nói, đừng hành động thiếu suy nghĩ —"

Đáp lại bà ta là bóng dáng đã đi xa, đĩnh đạc thong dong.

Dương Lam thất thần nhìn theo, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Mẹ chỉ là sợ con dẫn lửa

thiêu thân..."

Ngày hôm sau sau khi Dương Lam, Thẩm Loan triệu tập hội đồng quản trị.

Đối với mục đích của cô, trong lòng mọi người ở đây đều biết rõ ràng.

Nhưng mà—

"Nếu như tôi nhớ không lầm, hình như chỉ có chủ tịch mới có quyền triệu tập

hội đồng quản trị lâm thời."

Thẩm Loan hơi mỉm cười: "Ngài nhớ lầm rồi, trừ chủ tịch ra thì cổ đông nắm

nhiều cổ phần nhất cũng có thể."

"Nắm nhiều cổ phần nhất?" Giữa mày nhíu lại: "Không phải cũng là ông cụ

Thẩm à?"

"Đã từng vậy, nhưng hiện tại thì đã có sự thay đổi."

Lời này vừa nói ra, toàn trường ồ lên.

Trải qua khoảng thời gian làm việc này, mọi người ở đây đã từ từ hiểu được

Thẩm Loan, cô tuyệt đối sẽ không bắn tên không có đích.

Mỗi câu nói ra đều nói có sách mách có chứng.

Mỗi một sự kiện sẽ có nguyên tắc đi kèm.

Nếu cô cứ chắc chắn "đã có sự thay đổi", vậy hơn phân nửa chính là sự thật!

"Cô nói cho rõ ràng đi, tình hình thế nào, sao lại nói là có thay đổi?"

Thẩm Loan hơi gật đầu nhìn Miêu Miêu.

Người sau mở tài liệu ra, lấy ra một tờ giấy từ bên trong, cầm trong tay, xoay

360 độ cho mọi người xem: "Đây là bản sao của thỏa thuận chuyển nhượng cổ

phần, phía trên viết rõ rằng cổ phần trong tay chủ tịch Thẩm Tông Minh đã

chuyển nhượng cho ngài Thẩm Thẩm Xuân Giang qua đời trước đó không lâu

qua, bây giờ tất cả chuyển sang danh nghĩa của tổng giám đốc Thẩm."

"Hoang đường! Sao có thể?"

"Ông cụ Thẩm đâu? Để ông ta ra đây mặt đối mặt nói chuyện thì mọi người mới

tin."

"Cô nói chuyển nhượng thì chuyển nhượng, ai biết là thật hay giả?"

"..."

Miêu Miêu: "Nếu trong lòng các vị còn nghi ngờ, thì có thể đi cùng luật sư và

vệ sĩ đến phòng khách của ngân hàng để tiến hành xác nhận, phải ghi lại toàn bộ

quá trình lúc đó."

"À, còn nữa, bên SFC đã chính thức thay đổi người nắm giữ cổ phần, cũng tiến

hành đăng ký tài khoản rồi. Công ty niêm yết thay đổi vốn chủ sở hữu đều phải

tiến hành công bố cho công chúng, cho nên, các vị cũng có thể tra được ở trên

mạng, không ngại thì thử một lần đi."

Điều nên nói đã nói xong, Miêu Miêu không hề mở miệng nữa.

Trong lúc nhất thời, phòng họp to như vậy lại cực kỳ yên lặng, ngay cả tiếng hít

thở cũng có thể nghe rất rõ ràng.

"Sao ông cụ Thẩm có thể chuyển nhượng cổ phần cho cô chứ? Muốn chuyển thì

cũng chuyển cho người thừa kế tương lai của Minh Đạt." Lý Lập Đông đức cao

vọng trọng đứng lên, giọng nói khàn khàn nhưng hữu lực.

Ông ta và Thẩm Tông Minh có giao tình tốt nhất, ngần ấy năm, trước nay đều

mặc chung một cái quần, cũng là người hiểu biết Thẩm Tông Minh nhất.

Tất nhiên biết ông ta không có khả năng giao tâm huyết suốt đời của mình cho

một đứa nhóc kế thừa được.

Lời này vừa nói ra, tất cả ánh mắt đồng thời rơi xuống đầu Thẩm Khiêm.

Nhưng từ lúc hội nghị bắt đầu thì anh ta vẫn luôn rũ mí, trầm mặc không lên

tiếng, ngay cả Thẩm Loan tuyên bố tin tức chuyển nhượng cổ phần cũng không

lộ ra nửa phần kinh ngạc, giống như đã sớm biết...

"A Khiêm..." Lý Lập Đông mở miệng gọi người: "Cháu nói gì đi?"

Thẩm Khiêm lúc này mới chậm rãi giương mắt, ánh mắt lạnh nhạt đảo qua mọi

người, lúc đi qua Thẩm Loan thì không hề dừng lại một giây: "Tôi tôn trọng

mỗi một quyết định của ông nội."

Lý Lập Đông nhíu mày, trong mắt thoáng hiện lên vẻ thất vọng.

Giây tiếp theo, lại nghe anh ta quay xe: "Nhưng tiền đề là — đó là ông nội

quyết định."

Anh ta không ngại thua, nhưng cũng không muốn Thẩm Loan thắng dễ dàng

như vậy.

Hơn nữa đúng là anh ta lo lắng cho Thẩm Tông Minh...

Lý Lập Đông: "Vậy ý cháu là?"

Thẩm Khiêm không nói tiếp, lập tức nhìn về Thẩm Loan đang ngồi ngay ngắn:

"Nếu em có thể khiến cho ông nội chính miệng thừa nhận bản thỏa thuận

chuyển nhượng cổ phần này trong tình huống ông ấy tỉnh táo đồng ý ký tên

trước mặt mọi người ở đây, thì anh tâm phục khẩu phục."

Thẩm Loan cong môi: "Có lẽ mọi người hiểu sai một chuyện rồi."

"?"

"Chữ ký trong bản thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần này, không phải của ông

cụ, mà là người ba Thẩm Xuân Giang qua đời cách đó không lâu của tôi."

Nói xong lời cuối cùng, Thẩm Loan còn tỏ vẻ đau đớn.

Không nói sự thật, nhưng cô giả vờg rất giống, làm người khác không thể bắt

bẻ.

"Nói cách khác, số cổ phần này là do ông cụ chuyển cho ba tôi từ trước, sau khi

ba tôi biết mình bị ung thư, sau đó lại chuyển cho tôi. Ở góc độ luật doanh

nghiệp mà nói, cho dù ông cụ có thừa nhận không, đều không thể thay đổi được

chuyện số cổ phần này thuộc quyền sở hữu của tôi."

"Hôm nay tôi triệu tập hội đồng quản trị, chỉ xuất phát từ trách nhiệm và sự tôn

trọng, để thông báo cho tất cả mọi người đang ngồi ở đây, và không chấp nhận

sự phản bác."

Giọng nói Thẩm Loan bình thản, nhưng sự cường thế lại rất rõ ràng, thậm chí có

chút doạ người.

"Cô quá kiêu ngạo!" Có người thứ nhất nhảy ra phản đối, thì tất nhiên có người

thứ hai, người thứ ba —

"Quả thực không coi ai ra gì."

"Dựa vào cái gì mà không chấp nhận phản bác? Chủ tịch cũng không bá đạo

như vậy!"

"..."

Anh một câu, tôi một câu.

Thẩm Loan lẳng lặng lắng nghe, không tức cũng không giận: "Nói xong chưa?"

Mọi người hai mặt nhìn nhau.

"Vậy nghe tôi nói — thứ nhất, muốn phản bác cũng được, vậy dùng hành động

thực tế đi, nói chuyện với luật sư của tôi ấy, chúng ta làm theo quy trình pháp

luật. Thứ hai, kiêu ngạo hay bá đạo chỉ là sự khiếm khuyết trong tính cách của

riêng tôi, chẳng liên quan gì đến tính hợp pháp hay hợp lý của bản thảo thuận,

mong các vị đừng lẫn lộn giữa nghe và nhìn, hay trộm đổi khái niệm."

Cuộc họp hội đồng quản trị, tuy rằng tan rã trong không vui, nhưng Thẩm Loan

thắng lợi là điều không thể nghi ngờ.

Sau khi tan họp, sắc mặt các cổ đông tái mét, cũng chẳng muốn ở lâu thêm một

giây.

Giống như đang tránh dịch.

Thẩm Loan không chút để ý đến loại trả thù này, bởi vì, những thứ không có

công kích hay thương tổn đối với kẻ địch mà nói thì không quan trọng, còn đối

với mình thì chỉ là uổng phí sức lực.

Đám lão già đó nhàn rỗi không có việc gì làm, nếu cô tức giận thì cũng không

khác gì bọn họ.

Quả nhiên —

Thấy cô mềm cứng, hay dầu muối đều không ăn, mọi người càng thêm khó

chịu, trong đó một đổng sự còn suýt chút nữa đụng vào trên cửa, một chân đá

mạnh, rồi mắng một câu "đen đủi" mới tức giận rời đi.

Cuối cùng, chỉ còn lại Thẩm Khiêm

"Không đi sao?" Thẩm Loan mỉm cười, hiếm khi chủ động mở miệng.

Anh ta cong môi cười: "Hiện tại có cảm giác gì?"

"Không có cảm giác gì."

Người đàn ông bật cười, dường như cũng không bất ngờ với đáp án này, chỉ là

đôi đồng tử đen nhánh lại càng thêm u ám: "Rất nhiều thời điểm nếu dã tâm quá

lớn, thì sẽ thành tham lam."

"Nếu anh là tôi, chẳng lẽ anh sẽ bởi vậy mà mừng như điên?" Thẩm Loan vặn

lại.

Thẩm Khiêm lắc đầu: "Không."

Hành trình của kẻ mạnh tuyệt đối không chỉ một mình Minh Đạt, còn có vô số

khả năng trong tương lai.

"Vậy anh cảm thấy đây là dã tâm, hay là tham lam?" Cô cười mở miệng, đôi

mắt linh động trong veo thấy đáy, giống như là dòng nước sạch sẽ nhất trên đời

chảy qua, không dính một chút dơ bẩn nào.

Nhưng không ai biết dưới vẻ ngoài bình tĩnh và trong suốt đó, rốt cuộc đang có

mạch nước ngầm cuộn trào thế nào!

Ngụy trang, che dấu, không chỉ lừa gạt, thậm chí còn mê hoặc người khác.

Thẩm Khiêm: "Dã tâm thường cùng với tham lam, mà tham lam cần dã tâm làm

vật chứa, hai thứ cộng hưởng lẫn nhau, sống nhờ vào nhau."

"Anh thấy đấy, anh không làm được thì cần gì phải yêu cầu tôi?"

"Yêu cầu em? Nhưng anh làm gì có bản lĩnh đó. Chẳng qua." Người đàn ông

bỗng chốc nghiêm túc: "Muốn nhắc nhở em một câu, có nghe hay không?"

Thẩm Loan nhướng mày.

"Em không cần nghi ngờ mục đích, cũng không cần suy đoán anh nghĩ gì, đối

với em, từ trước đến nay anh đều không hề che giấu."

Thẩm Loan sững sờ, đây vẫn là lần đầu tiên Thẩm Khiêm nói....Rõ ràng lộ liễu

như vậy.

"Nhắc nhở gì?" Giọng cô lạnh xuống.
Bình Luận (0)
Comment