Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 774

Ánh mắt Thiệu An Hành tối lại, dặn dò Lolita: "Đi bịt mồm của anh ta lại."

"Vâng!" Hết sức phấn khởi.

Vẻ mặt Hồ Chí Bắc khẽ thay đổi, phản ứng nhanh, đứng dậy né tránh Lolita,

động tác dứt khoát.

"Lão Ngũ, cậu đánh lén à!"

Thiệu An Hành cười bí ẩn, không để ý lời kêu gào của anh ta, nhìn thẳng về

phía Lolita, hời hợt: "Tiếp tục đi."

Tốc độ tấn công của Lolita nhanh hơn, cánh tay quơ vẫy của người máy rất

nhanh nhạy.

"Đậu xanh-"

Hồ Chí Bắc thầm chửi, không ngừng nói tục.

Thiệu An Hành: "Còn nói nữa không?"

Hồ Chí Bắc: "Cậu bảo Lolita dừng lại đi."

Thiệu An Hành: "Còn phải xem câu trả lời của anh có vừa lòng không."

"Cái gì?"

"Nếu tôi vừa lòng thì Lolita cũng vừa lòng. Cho nên, vẫn là anh nên kiểm soát

cái miệng của mình đi."

"..." Vẻ mặt Hồ Chí Bắc tái mét.

Không nghe được câu trả lời, Thiệu An Hành cũng sẽ không bảo ngừng lại.

Cơ thể bằng da bằng thịt không thể bì được với kim loại, hơn nữa động tác của

Lolita quá nhanh, Hồ Chí Bắc lại không thể ra tay khiến cô bị hỏng, cho nên

phải hết sức để né tránh.

Một lúc sau, đã có chút thảm hại.

"Ngừng!"

"Còn nói hay không?"

Hồ Chí Bắc hét to với Quyền Hãn Đình: "Lão lục, cậu quản cho tốt cái tên điên

này lại!"

"Hai người, một người đứng thứ ba, một người đứng thứ năm, lão Lục tôi phải

quản như nào?"

Hồ Chí Bắc vừa né tránh, vừa không quên hét trả: "Mẹ kiếp, cái này thì liên

quan gì đến xếp hạng?"

"Hai người đều là anh, phận làm em không dám quản."

"... Bình thường không thấy cậu lễ phép như vậy."

Quyền Hãn Đình: "Lúc trước khác bây giờ khác, cần phải dựa phải tình huống

cụ thể để phân tích."

Hồ Chi Bắc: "..."

Bỗng nhiên, loảng xoảngMột tiếng vang thật lớn!

Lolita nằm trên sàn, giãy giụa không đứng dậy được, ở hai con mắt xuất hiện

hai dấu chấm than màu vàng, có vẻ hệ thống có trục trặc, nhưng không thể tự

sửa chữa.

Lăng Vân thu lại nắm đấm, nhìn về phía Hồ Chí Bắc: "Không phải vậy là được

sao?"

Trong mắt Tam gia tràn ngập cảm động: "Vẫn là tiểu Lăng Vân đối tốt với tôi

nhất, còn lại đều là đồ tồi!"

Uồi ôi...

"Tam gia, thật ra tôi..."

"Tiểu Lăng Vân, đừng nói nữa, tôi cũng biết, từ lâu cậu đã thầm mến tôi rồi,

đúng không?"

"?"

"Xuỵt! Đừng có chối, tuy rằng tôi là trai thẳng, nhưng tôi cũng đã cảm nhận

được tấm lòng của cậu."

"?!"

Quyền Hãn Đình quay đầu nhìn về phía khác, thật sự không dám nhìn thẳng.

Sở Ngộ Giang trợn mắt há hốc mồm.

Môi mỏng của Thiệu An Hành khẽ mở ra: "Ngu vãi l."

Lăng Vân rất nhanh phản ứng lại, bỗng nhiên nghiêm mặt: "Tam gia, bây giờ

anh có thể nói tiếp rồi."

"... Đây là lý do mà cậu đấm Lolita sao?"

"Vâng, tôi muốn nghe." Chính là khí thế hùng hồn như vậy.

Tam gia tỏ vẻ: Có chút tổn thương.

Thiệu An Hành đỡ Lolita dậy, thuận tay sập nguồn điện, ánh mắt lạnh lùng nhìn

về phía Lăng Vân - nhóc con thối dám đánh con gái ta?!

"Nhóc con thối" dùng ánh mắt nghi ngờ đáp lại anh: Ngũ gia, anh nhìn tôi làm

gì?

Thiệu An Hành: "..." Được rồi, anh không so đo với tên ngốc này.

Dù sao lần này anh trở về, Lolita cũng nên cập nhật phiên bản mới.

Hồ Chí Bắc sợ Thiệu An Hành lại tung chiêu tàn nhẫn, lúc này cũng không làm

gì thần bí, cũng chẳng vòng vo, kể hết tất cả mọi chuyện.

"Sau khi Ma Ba Tuần vào không lâu, những thành viên khác của Cá Mập cũng

vào, cứ nghĩ là lão Ngũ chết chắc rồi, không thể nào chạy thoát khỏi sự công

kích của mỹ nữ rắn, tôi đã chuẩn bị chờ thời cơ thích hợp để giúp cậu ta, nhưng

không ngờ Ma Ba Tuần lại không nói tiếng nào, tiến thẳng vào phòng tắm, bao

che cho cậu ấy."

"Chậc chậc, đích thân được thủ lĩnh Cá Mập giúp đỡ, là giúp đỡ hay có ý đồ, tự

ý đột nhập vào, không lẽ cái này gọi là... yêu nhau lắm cắn nhau đau sao?"

Hồ Chí Bắc líu lưỡi, nhìn ánh mắt Thiệu An Hành như đang quan sát chuyện

cười hiếm có: "Lão Ngũ ơi là lão Ngũ, sao cậu lại có bản lĩnh này chứ?"
Bình Luận (0)
Comment