Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 778

Ngày hôm sau, Quyền Hãn Đình đã chuẩn bị trực thăng.

"Lúc nào cũng có thể đi."

Mắt Lục Thâm đảo qua thoáng nhìn về phía nào đó: "Chờ một chút..."

Mà lần này kéo dài hai ngày.

Trong lúc đó Lục Thâm đến phòng thí nghiệm một chuyến.

Thiệu An Hành thấy anh ta, theo bản năng cảnh giác, bắt đầu trở nên đề phòng.

"Ngũ ca, hóa ra anh sợ em vậy à?" Cợt nhả.

"Sợ cậu lại ném mô hình của tôi, làm rối loạn dữ liệu thí nghiệm của tôi đấy."

Lục Thâm cười mỉa: "Ngày đó... Có hơi xúc động, ngại quá."

"Ồ, đây có được xem là xin lỗi không?"

"Được!"

Thiệu An Hành nhướng mày, khuôn mặt hơi ngạc nhiên, đây là tiểu thiếu gia bị

chiều hư đây, muốn anh ta xin lỗi còn khó hơn việc cắt một miếng thịt trên

người anh ta.

Khuôn mặt Lục Thâm tối sầm: "Cái vẻ mặt này của anh là sao đấy?"

"Không nhận ra đó? Kinh ngạc, ngạc nhiên, khó tin."

"..."

"Được, tôi nhận lời xin lỗi."

"Hí hí, Ngũ ca đúng là tốt bụng đáng yêu."

Thiệu An Hành lẩm bẩm một câu.

Lục Thâm nghe thấy được, anh ta nói là —Đồ nịnh nọt.

Mẹ nó!

Con mẹ nó đồ nịnh nọt.

"Còn có việc gì?" Thiệu An Hành thấy anh ta mãi không đi, ngừng công việc

tay lại, trong mắt lộ ra dò hỏi.

Lục Thâm thò lại gần, lúc này mới thật sự là đồ nịnh nọt: "Ngũ ca Ngũ ca, anh

nói lúc nào Lolita mới có thể sửa xong đây?"

"Sửa xong?"

"Cập nhật xong ấy."

"Có thể phải năm sáu ngày nữa, làm sao vậy?"

"...Ồ." Lục Thâm rũ mắt, ý cười trong mắt cũng từ từ rút đi.

Thiệu An Hành không thể hiểu nổi vì sao anh ta lại mất mát, càng không biết

an ủi thế nào, chỉ có thể giữ im lặng.

Thật lâu sau: "Tôi phải đi rồi."

"Ừm." Anh ta gật gật đầu.

Chẳng qua không ngờ lúc Lục Thâm nói "đi", không phải rời khỏi phòng thí

nghiệm, mà rời khỏi Ninh Thành.

Ngày đó sau khi Lolita được cập nhật, ban đêm vừa có một trận mưa rất to, cho

nên sáng sớm rất mát mẻ.

Tia nắng mỏng manh, ánh sáng mặt trời mới lên.

Thiệu An Hành đi ra từ tầng hầm, chuyện đầu tiên đó là lên lầu tắm rửa.

Đến lúc anh ta xuống dưới, tiểu loli thế hệ mới đã chuẩn bị bữa sáng rất phong

phú cho mọi người, đương nhiên cũng có phần của anh ta.

"... Tôi đã thêm công thức mới của nhà hàng Michelin rồi, rồi kiểm soát gia vị

rất nghiêm khắc và tiêu chuẩn ở mức độ lành mạnh, sau khi mọi người ăn xong

thì cảm thấy thế nào?"

Sở Ngộ Giang gật đầu: "Khá ngon."

Lăng Vân: "Cảm thấy cũng không quá khác lúc trước," Dừng một chút: "Có thể

là do lưỡi tôi không tốt."

Quyền Hãn Đình: "Không tệ."

Thẩm Loan: "Cũng oke."

Sau đó không còn nữa.

Lời nói quá ít, bầu không khí ăn cơm quá an tĩnh, Thiệu An Hành cảm thấy chỗ

nào đó không đúng lắm, sau khi ăn hai phần sandwich mới phát hiện —

"Tiểu Thất đâu? Còn ngủ à?"

Quyền Hãn Đình sững lại: "Về Kinh Bình rồi."

"Ông cụ Lục nhớ cậu ta à?"

"Không phải."

"?"

"Lần này là do ba cậu ấy gọi đi."

Thiệu An Hành trầm mặc.

Quyền Hãn Đình: "Hai ngày trước, bị ném vào quân đội."

"Cậu ấy muốn nhập ngũ sao?!"

Mọi người ở đây bây giờ mới biết được tin tức này, bao gồm cả Thẩm Loan.

Thiệu An Hành thu lại vẻ mặt kinh ngạc: "Dựa vào cơ thể ỏng ẻo và cái tính

cách khó ưa của cậu ấy, có thể nuốt trôi khổ cực này sao?"

Quyền Hãn Đình: "Cậu ấy là người nhà họ Lục, sớm muộn gì cũng phải trải qua

một ngày như vậy."

Thiệu An Hành trầm mặc.

Ông cụ Lục, Lục Chinh xuất thân là quân nhân, con trai lớn một chân bước vào

ngành AI, công nghệ trí tuệ nhân tạo tiên tiến phục vụ Viện Nghiên cứu Vũ khí

của Cơ quan Tình báo Quốc gia, tuy rằng đang trong giới kinh doanh nhưng thật

lại là quân đội, mà Lục Thâm là cháu đích tôn của nhà họ Lục, tất nhiên cũng

phải bước lên con đường này.

Còn về phần phải đi thế nào, thì phải dựa vào chính anh ta.

Mọi người đều yên lặng.

Thiếu Lục Thâm, toàn bộ sơn trang Đông Li dường như đều an tĩnh.

Chẳng qua sự an tĩnh này ít nhiều cũng làm người ta không quen, chỉ có Lolita,

bận trước bận sau phục vụ bữa sáng cho mọi người, giọng điệu ỏn ẻn dường

như càng thêm đáng yêu.

Sở Ngộ Giang lắc lắc đầu, người máy dù sao cũng không phải người.

Như vậy cũng tốt...

Tuy rằng thứ bảy nhưng Miêu Miêu vẫn dậy sớm theo thói quen.

Rửa mặt, thay quần áo, lái xe đến chợ bán thức ăn gần nhất, mua con cá tươi

sống nhất của cửa hàng.

"Ồ, lại gặp cháu gái rồi, tới mua cá sao?"

"Buổi sáng tốt lành nha chú." Nói xong, rồi chạy tới trước bể cá, cầm lấy lưới

chuẩn bị vớt cá lên.

Người bán cá cũng không cản cô ấy, hiển nhiên đã quen thế này rồi.

Chỉ nhắc nhở nói: "Hôm qua mới đổi cột nên nặng hơn trước, lúc cháu vớt thì

để ý chút."

"Vâng." Vừa dứt lời, cũng bắt đầu động tác trên tay.

Xuống nước, vớt vớt, động tác rất nhanh nhẹn, hai con cá sống chui vào lưới,

vùng vẫy liên tục.

Chủ quán nhanh chóng tiến lên thay cô ấy nắm chuôi vợt, vớt cá lên bỏ vào bồn

gỗ: "Là hai con cá giang đoàn!"

"Thế ạ?" Miêu Miêu đi lên nhìn thoáng qua: "Vận may của cháu cũng khá tốt."

"Còn phải nói à? Con cá này rất tươi, thịt cũng mềm, lại không có vảy, làm cá

cay là hết sẩy." Thấy trong túi cô có nguyên liệu làm cá cay, chú chủ quán cũng

nói theo, nhưng cũng không quá tâng bốc, cá giang đoàn ăn thực sự rất ngon.

Miêu Miêu gật đầu.

Trong khoảng thời gian này vì bồi bổ dạ dày cho Thẩm Xuân Hàng, cô ấy đặc

biệt nghiên cứu chế độ ăn uống chữa bệnh, muốn làm đa dạng cho anh ta chọn.

Miệng của người đàn ông kia không khó chiều bình thường, mùi thuốc nồng

không ăn, món thiếu muối cũng không cần, tóm lại tìm mọi cách không đưa vào

miệng.

Miêu Miêu cũng không khuyên, chỉ dùng đôi mắt trông mong hơi mang theo

chút ảm đạm nhìn anh ta, Thẩm Xuân Hàng cũng không nói nên lời, chỉ có thể

ngoan ngoãn ăn hết.

Những lúc thế này, Miêu Miêu đều có loại ảo giác được anh ta cưng chiều.

Đương nhiên, chỉ là ảo giác.

Sau mấy tuần liên tục ăn canh cá, Thẩm Xuân Hàng không chỉ một lần nói

muốn ăn cá cay, nhưng Miêu Miêu vẫn chưa phản ứng.

Hôm nay tâm trạng cô ấy tốt, duyệt.
Bình Luận (0)
Comment