Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 782

Rất nhanh bên trong đã truyền đến tiếng chén đĩa lách cách, cùng với tiếng nước

chảy róc rách.

Miêu Miêu không nói dối, cô ấy không thích xem TV.

Cầm điện thoại cũng chỉ vào đăng nhập xem email, để xem có chuyện gì cần

xử lý gấp không thôi, phát hiện không có nên cô nàng thoát ra, bỏ điện thoại

sang bên cạnh.

Sau đó lấy đĩa, bắt đầu gọt trái cây.

Đến lúc Thẩm Xuân Hàng đi ra từ phòng bếp, đã nhìn thấy đĩa hoa quả tinh xảo

bày trên bàn trà.

"Không phải nói ngồi nghỉ ngơi sao?" Giọng nói người đàn ông hơi bất đắc dĩ.

"Tôi ngồi gọt trái cây cũng là nghỉ ngơi mà."

"Cưỡng tình đoạt lý."

Miêu Miêu dùng tăm xiên một miếng táo đưa cho anh ta: "Đồ ăn mà cũng

không lấp được miệng anh à?"

Thẩm Xuân Hàng đang chuẩn bị mở miệng đã bị nhét vào, hương táo ngọt ngào

lập tức truyền khắp khoang miệng.

Đối diện với khuôn mặt cong cong của cô gái, đầu óc anh ta chuyển động, ma

xui quỷ khiến bắt lấy tay cô ấy, sau đó chậm rãi đưa đến trước mặt mình.

Há mồm rồi ngậm lấy miếng táo, cuối cùng ra vẻ tự nhiên buông ra, chỉ chừa lại

một cây tăm trên tay cô gái.

Giống như chỉ là động tác lơ đãng, sắc mặt người đàn ông vẫn như thường,

nhưng thật ra Miêu Miêu lại cảm thấy mình suy nghĩ nhiều, khuôn mặt hơi

phiếm hồng.

"Thật ngọt." Trong mắt người đàn ông hiện lên vẻ hưởng thụ.

Miêu Miêu lùi về trên sô pha, có chút ngẩn ra, cũng hơi lúng túng.

Cổ tay dường như còn lưu lại hơi ấm bàn tay của anh ta, cảm xúc như vậy làm

cả người cô ấy tê dại, hơi thở hơi cứng lại, tim cũng đập loạn lên.

"Còn muốn ăn không?"

Người đàn ông gật đầu.

Cô ấy chủ chỉ tăm trên bàn: "Tự mình lấy đi."

Thẩm Xuân Hàng: "..."

Ngoại trừ lúc bắt đầu có chút ảo giác mập mờ ra, thì sau đói hai người vẫn rất

bình thường.

"Minh Đạt gần đây có bận không?"

Anh ta đột nhiên hỏi chuyện công ty, Miêu Miêu có chút bất ngờ, trước đó hai

người đều không nói chuyện này.

Nhưng cô ấy cũng không nghĩ nhiều, ăn ngay nói thật: "Chủ tịch Thẩm kéo tới

không ít đối tác mới, cần phải bàn bạc đàm phán cho nên bận hơn lúc trước."

"Đối tác mới?"

"Ừm, ví dụ như Hồng Kỳ, Vinh Sang, Đằng Thăng."

"Hồng Kỳ là công ty kinh doanh bất động sản, Vinh Sang là công ty tài chính,

Đằng Thăng chuyên phát triển giới giải trí..."

Cách bố trí chiến lược này...

Thẩm Xuân Hàng như suy tư gì đó.

Miêu Miêu: "Cách làm việc của chủ tịch Thẩm chưa bao giờ là một hình mẫu,

nếu có chín mươi chín con đường dẫn đến thành Rome, vậy thì cô ấy nhất định

sẽ không chỉ chọn một đường, mà sẽ đi tất cả con đường một lần, tuy rằng sẽ

đến một điểm, nhưng phong cảnh khác nhau trên mỗi con đường đều là thu

hoạch."

"Nghe giọng điệu của em giống như rất tôn sùng cô ấy?" Người đàn ông

nhướng mày.

"Chẳng lẽ cô ấy không đáng để tôn sùng sao?" Miêu Miêu hỏi lại.

Thẩm Xuân Hàng ngẩn người, chợt thấp giọng cười: "Không biết còn tưởng

rằng em yêu thầm cô ấy đấy."

Vốn là câu vui đùa, không ngờ Miêu Miêu lại đột nhiên nghiêm túc: "Ở trong

lòng tôi, cho dù yêu thầm hay là yêu rõ ràng, không có chủ tịch Thẩm thì không

được.

"Ồ? Có thể cho tôi biết nguyên nhân không?" Vẻ mặt không có gì thay đổi, làm

như vô ý hỏi.

"Chủ tịch Thẩm có ơn với tôi, bảo vệ này, dạy dỗ lễ nghĩa này, có thể nói, nếu

không có Thẩm Loan thì sẽ không có Miêu Miêu hiện tại. Cô ấy dẫn tôi từ một

cô gái trước quầy thu ngân, đi từng bước một, trưởng thành thành thư ký chỉ

tịch như hôm nay."

"Cho nên em biết ơn cô ấy?"

"Không." Miêu Miêu lắc đầu: "Không chỉ là biết ơn. Yêu thầm cũng được, yêu

công khai cũng thế, đều chỉ là một phần rất nhỏ trong sinh mệnh của tôi, nhưng

chủ tịch Thẩm thì không giống thế, cô ấy cho tôi toàn bộ sinh mệnh. Trên đời

này, không có bất kỳ kẻ nào, hay bất kỳ việc nào gì có thể hơn cô ấy trong lòng

tôi, bao gồm bản thân tôi."

Lúc Miêu Miêu nói lời này, trong mắt dường như có tia sáng, làm cả người cô

ấy đều sáng ngời lên, giống một ngọn lửa thiêu đốt, không tiếc đốt cháy hết mọi

thứ.

Một khắc đó, Thẩm Xuân Hàng lại có chút nghẹn họng.

Anh ta không có nhiều cơ hội ở chung với Thẩm Loan cho lắm, trừ tặng cho cô

một chiếc xe lần đầu tiên gặp mặt ra, sau đó điểm giao thoa của hai người cũng

chỉ giới hạn trong thời gian ở học viện Khởi Hàng.

Anh ta đều nhìn thấy tất cả sự ưu tú của cô.

Cô xuất chúng, trong lòng Thẩm Xuân Hàng cũng biết rõ.

Nhưng trước nay không biết, một cô gái nhỏ lại có sức hút mạnh mẽ như vậy...

Cũng đúng, nếu không có bản lĩnh thuyết phục cho mấy người kia tâm phục

khẩu phục, thì lúc trước đám mũi hếch lên trời như Tưởng Thạc Khải, Trương

Dương, hay Cổ Thanh này sao có thể sẽ vây quanh cô được?

"Anh cười gì thế?" Miêu Miêu nhìn anh ta, vẻ mặt kỳ quái.

"Cười bạn trai tương lai của cô còn không quan trọng bằng cấp trên."

Miêu Miêu trầm ngâm một giây sau đó chính thức gật gật đầu: "Đúng là không

bằng."

Thẩm Xuân Hàng: "..."

"Con đường hiện tại của Thẩm Loan hoàn toàn khác với đám lão già hội đồng

quản trị, một mình con bécó thể đối phó được không?" Thẩm Xuân Hàng lấy

tăm xiên miếng thanh long đưa tới trước mặt cô ấy: "Tôi nhớ em thích ăn cái

này".

Miêu Miêu giơ tay nhận lấy, nhẹ giọng nói lời cảm ơn: "Đám hội đồng quản trị

kia từ trước đến nay đều thích làm trái lại, nhưng mà tới hiện giờ, tổng giám đốc

Thẩm mới là cổ đông lớn nhất, trở thành lãnh đạo cao nhất chỉ là vấn đề sớm

hay muộn thôi, cho nên bọn họ làm loạn cũng vô dụng."

Ánh mắt người đàn ông hơi tối lại, tia sáng thoáng lướt qua: "Nói như vậy là

quan hệ giữa Thẩm Loan và hội đồng quản trị... Không quá hòa hợp?"

Miêu Miêu đang chuẩn bị mở miệng, nhưng được một nửa thì ngậm lại, ánh mắt

nghi ngờ nhìn về phía anh ta: "Hình như hôm nay anh đặc biệt cảm thấy hứng

thú với Minh Đạt nhỉ?"

Khuôn mặt Thẩm Xuân Hàng không thay đổi, ngay cả ánh mắt cũng không có

chút dao động, âm điệu như thường: "Không nói cho rõ, thì sao tìm được đề tài

để nói chuyện phiếm với em?"

Miêu Miêu hơi được cưng mà sợ, nhưng mà vẫn kiên trì —

"Công việc bình thường cũng đã đủ làm anh đau đầu rồi, hiếm khi cuối tuần

được nghỉ phép, sao không nói chuyện khác đi?"

Tiềm thức luôn tồn tại cảnh giác làm cô ấy tránh nói đến đề tài này.

Thẩm Xuân Hàng rất biết nghe lời: "Chúng ta nói chuyện khác đi, như là mỗi

tuần em đều tới nấu cơm cho tôi, vậy tôi hẳn nên trả tiền lương cho em?"

Miêu Miêu sững sờ, đối diện với anh mắt cười như không cười của người nào

đó, nói: "... Không cần."

"Miễn phí à?"

Cô ấy gật đầu.

"Vì sao?" Ngưòi đàn ông gặng hỏi.

"Lúc trước anh nói cho tôi tin tức liên quan đến chủ tịch Từ của bất động sản

Cạnh Lâm, để trao đổi, mỗi tuần tôi sẽ tới đây nấu cơm giúp anh một lần, không

phải đồng giá trao đổi sao?"

Thẩm Xuân Hàng đã trả thù lao tương ứng, sao bây giờ lại muốn trả tiền lương

cho cô ấy?

Miêu Miêu có chút không hiểu.

Ánh mắt người đàn ông hơi trầm xuống: "Có phải em đã quên lời nói nửa năm

trước không?"

"Không quên, còn có một tháng linh ba ngày." Miêu Miêu nhướng mày, mỉm

cười nói.

À!

"Đúng là em nhớ rất rõ."

Không nghe được lời nói lạnh lùng của người đàn ông, khóe mắt Miêu Miêu

cũng rất kiêu ngạo: "Công việc chủ yếu của thư ký là giúp ông chủ sắp xếp thời

gian, và lên kế hoạch cho hành trình, nếu thứ cơ bản này mà cũng không nhớ

được, thì sao có thể làm cận thần được chứ?"

"... Cận thần?"

"Đúng vậy, tựa như thái giám bên cạnh hoàng đế."

"..."

"Anh có không?" Miêu Miêu chớp mắt, vẻ mặt tò mò.

"Khụ khụ..." Sặc ra tiếng, người đàn ông đứng đắn nói: "Tôi chỉ có trợ lý."

"Trợ lý cũng giống thế thôi."

"Không giống nhau."

"Hả?"

"Trợ lý... Không bên cạnh suốt ngày, cũng không phải cận thần, là một chàng

trai trẻ tuổi..."

Miêu Miêu: "Ồ..." Sao lại cảm giác như anh ta đang giải thích?

Thẩm Xuân Hàng: "Chỉ có một chuyện này thôi à?"

"Nếu không thì sao?"

"..."

Thôi được rồi, bất đắc dĩ thở dài, người đàn ông làm rõ lời nói: "Vừa rồi em

cũng nói rồi đấy, nửa năm chỉ còn một tháng linh ba ngày, nhưng tôi cảm thấy

dạ dày mình vẫn chưa tốt lắm."

"Cho nên?"

"Tôi muốn gia hạn thêm hợp đồng. Hiện tại chúng ta nói điều kiện mới nhé."

Miêu Miêu: "?" Tôi đồng ý rồi sao? Sao lại bắt đầu nói điều kiện rồi?

Thẩm Xuân Hàng: "Vẫn như bây giờ, mỗi tuần ít nhất em phải tới đây một

ngày, đương nhiên hai ngày thì càng tốt, ba bốn năm sáu bảy ngày thì tôi cũng

rất hoan nghênh..."

Miêu Miêu bĩu môi, còn ba bốn năm sáu bảy nữa chứ... Mơ đi cưng!

"Khụ! Để trao đổi, em có thể yêu cầu tôi một chuyện."

Miêu Miêu rất hứng thú, ngồi thẳng nhìn anh ta, trong mắt lập loè ánh sáng tò

mò: "Yêu cầu gì thế?"

"Chuyện này thì phải hỏi chính em chứ, muốn được cái gì từ tôi, hoặc là muốn

làm gì đó cho tôi." Ánh mắt nặng nề, có thâm ý khác.

Miêu Miêu nghĩ nghĩ: "... Hình như tôi không thiếu thứ gì cả, cũng không có

chuyện gì muốn làm cho anh."

Cuộc trò chuyện đã kết thúc như vậy.

Người đàn ông đỡ trán, khóe miệng kéo ra một nụ cười khổ: "Tôi đề cử mấy ví

dụ nhé, tôi có mấy căn hộ có giao thông rất thuận lợi ở gần Minh Đạt, em có thể

tùy tiện chọn một căn."

Vẻ mặt Miêu Miêu hoảng sợ: "Ngài muốn cho tôi nhà sao? Dựa vào giá nhà ở

khu vực đó, một căn ít nhất cũng phải bảy con số, đủ để mời bếp trưởng của nhà

hàng Michelin."

Thẩm Xuân Hàng không giải thích với cô ấy, tiếp tục nói: "Cũng ví dụ như,

trong tay tôi còn có cổ phiếu blue - chip rất khả quan, cũng rất có triển vọng, em

cũng có thể thích mấy thứ như trang sức, kim cương, hay túi xách linh tinh gì

đó."

Miêu Miêu liên tục xua tay: "Không cần không cần..."

Giữa mày người đàn ông hơi nhíu lại: "Sao thế, đều không thích à?"

Cô ấy lúng túng lắc đầu.

Trận chiến này dọa sợ cục cưng rồi.

"Em không cần tiền của tôi, chẳng lẽ —" Thẩm Xuân Hàng bỗng nhiên kéo dài

âm điệu: "Có ý với con người của tôi sao? Ví dụ như, làm bạn trai của em?

Hoặc là tiểu tình nhân chẳng hạn?"
Bình Luận (0)
Comment