Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 793

"Có phải tổng giám đốc Thẩm quên tôi rồi không?" Anh ta yếu ớt cười mở

miệng, để lộ khí chất văn nhã bại hoại.

Thẩm Loan ra thang máy, đứng yên, lông mày như núi nhẹ nhíu: "Nói gì thế?"

"Ngài cũng đi khỏi đây rồi, tôi còn ở lại đây làm gì? Hôm qua tôi đã giao đơn

xin từ chức cho bộ phận nhân lực rồi, vừa được phê duyệt xong."

"Anh cứ vậy mà chắc chắn tôi sẽ dẫn anh cùng đi à?"

"Thành thật mà nói, không có."

Thẩm Loan lẳng lặng đánh giá anh ta.

Lý Phục cười khổ: "Lúc này tôi ở lại còn cần thiết sao?"

"Chỉ cần anh muốn, luôn có một vị trí cho anh."

"Nhưng tôi không muốn."

"Nguyên nhân?"

"Chó còn nhận chủ, huống chi là người?" Lời này đã hạ thấp tư thái tới mức

thấp nhất.

Thẩm Loan nhàn nhạt cong môi: "Nếu tôi nhớ không sai, thì Thẩm Tông Minh

mới là chủ nhân của anh."

Trong lòng Lý Phục trầm xuống: "Tôi cho rằng trong chuyện đó, thì chúng ta

sớm đã ngầm hiểu với nhau rồi chứ."

"Vậy sao?" Không rõ ý lắm.

Mới đầu, Lý Phục là người do Thẩm Tông Minh phái tới giám thị cô.

Sau khi Thẩm Như trở về, Lý Phục lại thành kẻ phản bội, đứng phía đối lập với

Thẩm Loan.

Đến lúc Thẩm Như suy tàn, Lý Phục lại trình diễn vai gián điệp trung gian, âm

thầm quy phục Thẩm Loan, lúc này mới quay lại bên cạnh cô làm việc một lần

nữa.

Thẩm Loan có thể chắc chắn Miêu Miêu sẽ không rời bỏ, nhưng lại không nghĩ

Lý Phục sẽ dốc sức để đi theo.

"Nếu như bởi vì anh kiêng kị Thẩm Tông Minh mà muốn tìm chỗ dựa, thì tôi

đây có thể cực kỳ có trách nhiệm mà nói cho anh, hoàn toàn không cần thiết.

Bởi vì —"

Ánh mắt Lý Phục căng thẳng.

Thẩm Loan nhẹ nhàng nói: "Ông ta đã chết rồi. Tuy rằng lúc này tin tức bị

phong tỏa, nhưng rất nhanh sẽ cử hành lễ truy điệu thôi. Người chết như đèn tắt,

cũ chủ của anh đã không còn sức uy hiếp, cho nên anh được tự do rồi, con

đường tương lai đã rộng mở, cũng bằng phẳng hơn."

Lý Phục lại lập tức lắc đầu: "Tôi nói có thể ngài sẽ không tin, nhưng từ một

giây khi phản bội đó, tôi cũng chưa bao giờ sợ hãi bởi vậy mà bị trả thù. Bởi vì,

lúc tôi bước chân ra khỏi đó, thì tôi cũng đã chuẩn bị sẵn sàng gánh vác tất cả."

"Nhưng từng đó vẫn không đủ để thuyết phục tôi." Thẩm Loan bình tĩnh đến

mức vô tình.

Nhưng Lý Phục cũng không bất ngờ đối với phản ứng của cô, thậm chí còn nhẹ

nhàng thở phào một cái, bởi vì đây mới là biểu hiện cô nên có.

Nếu Thẩm Loan đồng ý ngay lập tức, ngược lại anh ta mới cảm thấy bất an.

Hiện giờ như vậy cũng rất tốt rồi, ít nhất mọi thứ vẫn còn bình thường, anh ta

còn có thể tranh thủ cơ hội.

"Nếu tôi dốc tất cả trung thành thì sao?"

Trong mắt Thẩm Loan hiện lên vẻ mỉa mai: "Anh cho rằng, lòng trung thành

của một kẻ phản bội đáng giá bao nhiêu tiền?"

Trên mặt Lý Phục không có chút khó chịu nào, bởi vì lời cô nói đều là sự thật.

"Nguyên nhân chính là vì trên lưng đeo gông xiềng, nên mới có thể không tiếc

tất cả mà nắm chặt cọng rơm cứu mạng cuối cùng."

Thẩm Loan híp mắt, làm như trầm tư.

Lý Phục không né tránh: "Nếu ngài không tin, xin hãy cho tôi chút thời gian để

chứng minh."

Nhìn anh ta một cái thật sâu, Thẩm Loan: "Hai mươi phút, thu dọn xong đồ đạc

của anh đi."

Nói xong, trực tiếp vào văn phòng.

Lý Phục sững sờ tại chỗ, lúc trước anh ta đã tưởng tượng vô số tình huống xấu

hổ, thậm chí cũng đã chuẩn bị tâm lý nhục nhã bị từ chối, không ngờ lại dễ dàng

như vậy...

"Chuyện này cũng không phải dễ dàng," Miêu Miêu dường như nhìn thấu anh ta

đang suy nghĩ gì, lạnh lùng mở miệng: "Cũng không phải là qua loa."

Lý Phục đảo mắt, mắt lộ ra kinh ngạc: "Có ý gì?"

"Tổng giám đốc Thẩm không cần đoán anh là người trung thành, hay là kẻ phản

bội, cũng chẳng cần biết anh thiệt tình đi theo cô ấy, hay có âm mưu khác, bởi

vì, cho dù anh không trung thành hay bội bạc, thì cô ấy cũng đã nhìn thấu trước

khi anh lộ ra dấu vết, sau đó dọn dẹp như xử lý rác rưởi."

Đối mặt với năng lực tuyệt đối thực, tất cả đề phòng đều là đống cặn bã.

"Như lời anh nói đấy, thời gian sẽ chứng minh tất cả, đối với cô ấy mà nói,

chẳng qua chỉ để một vật thí nghiệm vô thưởng vô phạt, không liên quan ở bên

người mà thôi, nếu thí nghiệm có kết quả không tệ, vậy thì giữ lại, nếu không

hài lòng, vậy lùi về — đơn giản thế thôi."

Cho nên Thẩm Loan căn bản không cần rối rắm, lại càng không cần buồn rầu.

Lý Phục đi hay ở đối với cô mà nói chẳng qua chỉ là quyết định dễ như trở bàn

tay mà thôi.

"Mặc kệ thế nào thì vẫn rất hoan nghênh anh, sau này việc chắn rượu xã giao

..." Miêu Miêu sâu xa nói.

Lý Phục rất biết làm người, cười tủm tỉm nói tiếp: "Tất nhiên giao cho tôi rồi."

"Rất tốt."

Lý Phục này, nếu như biết hài lòng thì tiền đồ đúng là vô hạn.

Thẩm Loan nói hai mươi phút thì thật sự chỉ dùng hai mươi phút, lúc ra khỏi

văn phòng tổng giám đốc, đã đóng gói tất cả đồ đạc chuẩn bị mang đi.

Không nhiều lắm, hai ba quyển sổ, một cái cái ly, cộng thêm một áo khoác gió

Gộp lại cũng chỉ cần một tay là có thể cầm được.

Lý Phục cũng rất nhanh nhẹn gọn gàng, nghiêm khắc mà nói, anh ta vẫn chưa

cần dùng đến hai mươi phút.

Nhưng đồ đạc của Miêu Miêu đồ lại tương đối nhiều, không nói gì khác, chỉ

riêng là sổ tay ghi chép lịch trình của Thẩm Loan cũng đã cao hai mươi

centimet.

Lý Phục tiến lên cầm giúp cô ấy.

Miêu Miêu cũng không khách sáo, ai bảo bây giờ anh ta cũng là người một nhà

rồi chứ?

Thẩm Loan: "Thu dọn xong cả rồi hả?"

Lý Phục: "Vâng."

Miêu Miêu gật đầu.

"Vậy đi thôi."

Thẩm Loan thật sự không có chút lưu luyến nào, điều này làm cho Lý Phục vẫn

luôn chú ý cô âm thầm kinh hãi, nghĩ lại thì cảm thấy có lẽ nên như thế.

Rồng thì sao có thể mắc kẹt trong ao cá nho nhỏ này được?

Ba người đi thang máy xuống hành lang tầng một, lúc cánh cửa kim loại mở ra,

Quan Hân Đồng dẫn theo tất cả nhân viên bộ phận dự án đứng thành một hàng,

nhìn có vẻ đã một lúc lâu rồi.

Những người này đã cùng nhau làm việc lúc Thẩm Loan còn là giám đốc bộ

phận dự án.

Từ lúc ban đầu có thành kiến, đến cuối cùng bị thần phục, nhìn khắp Minh Đạt

thì không có ai hiểu Thẩm Loan hơn bọn họ.

Bộ phận dự án không nóng không lạnh của bọn họ được tỏa sáng trong tay cô,

dù sao bọn họ cũng được cô huấn luyện thành dũng tướng trên sa trường, hiện

giờ chỉ chọn bừa một người ra ngoài, cũng có thể một mình tự làm tất cả.

Trong giây phút biết được Thẩm Loan không đảm nhiệm chức tổng giám đốc

Minh Đạt nữa, các cô ấy vẫn rất bình tĩnh.

Bởi vì những chuyện giống vậy lúc trước không phải không có, nhưng cuối

cùng đều do cô ngăn cơn sóng dữ, bình an vượt qua mà.

Lần này chắc là cũng giống vậy?

Nhưng sáng sớm hôm nay không biết tin tức được truyền từ chỗ nào, nói Thẩm

Loan đã bán tất cả cổ phần trong tay đi, đã hoàn toàn rời khỏi tập đoàn, lúc này

nhóm người bộ phận dự án mới thật sự luống cuống.

"Mọi người đều tới đây à?" Thẩm Loan mỉm cười đảo qua mọi người, không có

cảm xúc buồn bã vì chia xa, giọng nói vẫn như bình thường.

Nhưng càng như vậy, càng làm người ta chua xót.

"Chủ tịchc Thẩm..." Quan Hân Đồng tiến lên, vành mắt đã phiếm hồng.

"Tôi đã không còn là chủ tịch Minh Đạt nữa, cô có thể trực tiếp gọi tên của tôi."

"Không." Cô ta lắc đầu, trong mắt lộ ra vẻ thành kính, giống như thấy tín

ngưỡng của mình: "Ngài như vậy, cho dù đi đến nơi nào cũng sẽ không bị mai

một, chỉ cần ngài ở trong thương trường thì nhất định sẽ đảm đương được chữ "

chủ tịch" này. Mặc dù không phải chủ tịchc của Minh Đạt, cũng sẽ là bà chủ của

công ty khác."

Thẩm Loan cười: "Cô tin tưởng tôi quá nhỉ."

"Tôi chỉ tin tưởng năng lực của vua thôi."

"Rất tốt, đúng là không uổng phí công dạy cô."

Quan Hân Đồng lập tức mũi chua mắt xót, nếu không phải ngờ Thẩm Loan, có

lẽ lúc này cô ta vẫn còn ngu ngốc làm lá chắn cho người ta, phấn đấu ở tầng

chót nhất, không mua nổi nhà, xe cũng chẳng có mà đi, lại càng không thể phụ

dưỡng cha mẹ.

Cô ta vĩnh viễn nhớ câu nói lần đó của Thẩm Loan khi bị gọi vào văn phòng.

Đời này đều biết ơn cô

"Cảm ơn... Cảm ơn ngài..." Cô ta đột nhiên tiến lên, cho Thẩm Loan một cái

ôm, sau đó quyết đoán lùi xuống: "Chúng tôi hiện tại còn chưa có dũng khí đi

theo cô, đến lúc đã đã đủ cánh cứng cáp rồi, nếu ngài có yêu cầu thì lúc nào

cũng có thể gọi chúng tôi."

Thẩm Loan nhìn về phía những người đứng sau, trong ánh mắt mọi người đều

là kiên định.

Một khắc đó, trái tim bình lặng đã lâu của cô hình như bị gió thổi gợn sóng.

Không phải không xúc động, không phải không bùi ngùi.

Cô từng cho rằng lúc mình rời đi thì sẽ chỉ có lông gà rơi đầy đất, nhưng hiện

thực lại nói cho cô biết, trừ thứ đó ra, cô còn còn thu hoạch được vô số tình cảm

chân thật.

"Đủ rồi, tiễn tới đây thôi."

Nói xong, nhanh chóng lướt qua mọi người, bóng dáng nhanh nhẹn.

Lý Phục và Miêu Miêu liếc nhau, đi sát theo sau.

"Loan Loan..."

Ra khỏi cửa, một tiếng gọi nhẹ thành công làm bước chân của Thẩm Loan dừng

lại.

Cô quay đầu lại, người đàn ông đứng cách đó không xa, ánh mắt dịu dàng nhìn

cô.

Miêu Miêu nhướng mày, Lý Phục cũng dừng lại.

Thẩm Loan lại phất tay nhìn hai người: "Đi đi, cho hai người thời gian nghỉ

ngơi đấy, luôn mở điện thoại để liên hệ bất cứ lúc nào.."

Hai người lần lượt rời đi.

Nghe lời quá đáng.

"Lúc nào mà Lý Phục cũng trở thành tay sai nhỏ của em rồi?" Người đàn ông

làm như đang nói chuyện phiếm mà đặt câu hỏi.

Thẩm Loan kéo cửa xe ra, bỏ đồ vật vào cốp xe trước, lúc này mới đi về phía

anh ta.

"Vừa mới đây thôi."

"Thủ đoạn không tệ, người của ông cụ mà cũng có thể cạy đi."

Thẩm Loan lắc đầu, tỏ vẻ không tán thành: "Có ít người không cần cạy, mà sẽ

tự mình tới."

"Chứng tỏ sức hấp dẫn của chủ tịch Thẩm không nhỏ?" Anh ta cười khẽ.

"Tôi cho rằng anh sẽ không xuất hiện nữa, ít nhất sẽ không chủ động đứng trước

mặt tôi."

Thẩm Khiêm thu lại ý cười, nâng bước tới gần: "Vì sao lại không?"

Thật ra anh ta muốn nói: Sao anh có thể bỏ được chứ?

Đôi mắt người đàn ông vừa đen vừa trầm, phức tạp và sâu thẳm, giống như

đang ẩn giấu thiên ngôn vạn ngữ*, lại giống như một khoảng trống rỗng.

*Nhiều lời muốn nói.

Chịu không nổi mà muốn tìm tòi nghiên cứu, cũng làm cho người ta muốn thâm

nhập vào.

Thẩm Loan phát hiện, trên người người đàn ông này có thứ gì đó rất khác biệt,

đặc biệt là ánh mắt anh ta nhìn cô...

"Anh bán cổ phần cho Thẩm Xuân Hàng?"

Thẩm Khiêm gật đầu, hào phóng thừa nhận: "Nhưng cũng không tàn nhẫn như

em, dùng báo cáo cuối ngày để ra giá."

"Vì sao?" Giọng nói cô lạnh xuống: "Không phải anh tự cho mình là người thừa

kế à? Cứ từ bỏ thế sao?"

Ánh mắt người đàn ông tối sầm lại: "Người thừa kế?"

Cũng không biết nghĩ đến ai mà lại kéo một tia châm chọc trên khóe miệng:

"Em sẽ để anh thuận lợi kế thừa công ty sao?"

Thẩm Loan cẩn thận tự hỏi vấn đề này, sau đó, chậm rãi lắc đầu —

"Không."
Bình Luận (0)
Comment