Chu Khánh Phúc cứ do dự mãi, cuối cùng vẫn nhận lấy.
Năm trăm ngàn, ông chủ tốt mấy cũng chỉ có thể như vậy, đời này của ông ta
cũng coi như không đi theo nhầm người
Thẩm Xuân Hàng đưa xong chi phiếu rồi nên cũng không cần phải nhiều lời
nữa, phân phó tài xế đưa Chu Khánh Phúc đi đến sân bay.
Sau đó nhanh chóng rời khỏi nhà.
Anh ta không có nhiều thời gian để lưu luyến như vậy, lại càng không dám có
chút chậm trễ nào, hiện giờ nhà họ Thẩm đang rất cần anh ta, Minh Đạt lại càng
cần anh ta
Thẩm Xuân Hàng chưa từng có lúc nào tỉnh táo và ý thức được trách nhiệm trên
vai mình như bây giờ.
...
Sơn trang Đông Li, trong phòng làm việc.
Sở Ngộ Giang rũ mắt: "... Căn cứ vào những tin tức tình báo kể trên, thế lực sau
lưng Thẩm Phi sau khi ám sát thất bại ở nhà tang lễ rất có thể đã im hơi lặng
tiếng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là để bảo tồn thực lực, nghỉ ngơi lấy
lại sức rồi sẽ tiến hành phản công lần nữa."
Thẩm Loan nâng mắt: "Cho nên, anh cho rằng giá cổ phiếu Minh Đạt liên tục
giảm xuống cũng không phải bút tích của đối phương?"
Sở Ngộ Giang trầm ngâm vài giây: "...Nhìn phong cách làm việc mà nói, không
giống."
"Vậy sao?" Mày đẹp nhíu lại, nhẹ giọng cười.
"Ít nhất thì từ những tin tức trước mắt mà nói, không có chứng cứ trực tiếp chỉ
về phía Thẩm Phi."
Một hồi yên lặng—
"Tiếp tục theo dõi sát sao vào." Giọng nói Thẩm Loan nhàn nhạt.
Tuy rằng cô đã thay đổi mong muốn ban đầu, từ bỏ kế hoạch hủy diệt Minh Đạt,
nhưng hiện giờ quyền chủ động đã không còn trên tay mình, mặc dù muốn giúp
nhưng cũng là có lòng mà không đủ sức.
Chỉ hy vọng Thẩm Xuân Hàng có thể nghe lời cô, dùng bản lĩnh thật của mình
ra, nếu không giá cổ phiếu vẫn cứ tiếp tục giảm xuống như vậy thì dù cho có
bản lĩnh ngập trời cũng khó có thể cứu vãn cục diện.
"Đúng vậy." Sở Ngộ Giang nhận lệnh.
"Từ từ đã..." Thẩm Loan đột nhiên mở miệng, gọi người lại.
"?"
"Phía bên Chiếm Ngao vẫn không có tin tức à?"
Khuôn mặt Sở Ngộ Giang nặng nề, chậm rãi lắc đầu: "Không có."
Chuyện nên biết hay không nên biết, Thẩm Loan cũng đã biết rõ ràng mọi
chuyện từ anh ta.
Từ đó về sau, Sở Ngộ Giang không có gì phải giấu nữa.
Thẩm Loan đột nhiên quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Bởi vì động tác quá nhanh, Sở Ngộ Giang căn bản không kịp nhìn lấy sự lo lắng
và tia sáng chợt lóe lên rồi biến mất trong mắt cô.
"Đây là ngày thứ mấy rồi?" Nhẹ giọng lẩm bẩm.
"... Ngày thứ ba."
"Đúng vậy... Ba ngày..." Một chút tin tức cũng không có.
Quyền Hãn Đình sống hay chết, nguy hiểm hay bình an, ngay cả một chút manh
mối để đoán cũng không cho cô.
Tim Thẩm Loan tựa như bị treo bên vách núi, không biết khi nào sẽ rơi xuống.
"Được rồi, không có chuyện gì khác chuyện thì anh đi ra ngoài đi." Giọng điệu
bất biến.
Nhưng Sở Ngộ Giang lại nghe ra vài phần khác thường.
Ánh mắt theo bản năng đảo qua, lại chỉ có thể thấy một bên mặt ngược sáng,
cằm khẽ nâng, giống như mang theo khí thế trời sinh— quật cường, không chịu
thua.
Nhưng càng như thế, lại càng khiến người ta cảm nhận được áp lực và đau khổ
mà cô đang phải chịu.
Đau đớn trong âm thầm, yên lặng mà bi thương.
Sở Ngộ Giang không dám nhìn nữa, lập tức thu lại tầm mắt rồi xoay người rời
đi.
Nếu như gia thìn thấy, có lẽ sẽ đau đớn hơn Thẩm Loan.
...
Tiếng đóng cửa vang lên, phòng làm việc rộng lớn chỉ còn lại một mình Thẩm
Loan.
Mấy ngày gần đây, nơi cô ngồi nhiều nhất không phải phòng ngủ, cũng không
phải sân bắn mà là nơi này.
Ngồi trên ghế của Quyền Hãn Đình, dùng giấy bút anh đã dùng, cũng học theo
thói quen hay nhìn ra ngoài cửa sổ của anh, Thẩm Loan nhịn không được hồi
tưởng lại khoảng thời gian ngọt ngào của hai người.
Tựa như trúng độc, hoàn toàn không thể khống chế.
Cô cực kỳ muốn biết tin tức của anh, nhưng căn bản không biết phải làm thế
nào, cho đến giờ phút này Thẩm Loan mới kinh ngạc nhận ra, hóa ra sợi dây
liên kết giữa cô và Quyền Hãn Đình lại có thể dễ dàng bị cắt đứt như vậy—
Chỉ cần anh không chủ động thì cô sẽ chẳng có cách nào!
Chỉ có thể làm hao mòn kiên nhẫn bằng cách chờ đợi trong lúc suy nghĩ miên
man, dù biết không nên nhưng vẫn là nhịn không được mà dần dần đánh mất
bình tĩnh.
Thẩm Loan kéo khóe miệng, cười cô đơn.
Giây tiếp theo lại vùi mặt vào lòng bàn tay, độ cong sau lưng đã bắt đầu hơi run
rẩy.
Không hề phát ta tiếng khóc nức nở, cũng chẳng có một chút nghẹn ngào nào.
Một phút sau, cô ngẩng đầu, tuy hốc mắt hơi phiếm hồng, nhưng trong mắt lại
là kiên định và quyết tâm chưa bao gờ có.
Người mạnh mẽ không phải sẽ không khóc, mà là sau khi khóc xong còn có thể
tiếp tục bước đi trên con đường phủ đầy lưỡi dao, thậm chí đi ổn định và nhanh
hơn!
Đúng lúc này, di động đột nhiên vang lên.
Màn hình hiển thị một dãy số xa lạ
Thẩm Loan nhất nút trả lời: "Alo." Giọng điệu không đổi, âm điệu như cũ.
"Xin chào, xin hỏi cô là cô Thẩm Loan sao?"
"Đúng vậy, anh là ai?"
"Tôi là luật sư riêng của Thẩm Khiêm."
Thẩm Loan dừng lại.
Trong lúc nghe thấy cái tên "Thẩm Khiêm" này, ngực cô bỗng nhiên siết chặt,
có loại ảo giác như anh ta vẫn còn sống.
"... Alo? Cô Thẩm? Cô còn nghe thấy không?"
"Tôi đây."
Đầu bên kia thoáng nghe thấy tiếng nhẹ nhàng thở ra: "Tôi rất tiếc vì tai nạn
ngoài ý muốn này của ngài Thẩm, xin cô nén bi thương. Mặt khác, lúc cậu ấy
còn sống đã từng lập một phần di chúc, mà mục đích mà hôm nay tôi gọi điện
thoại đến chủ yếu là để thực hiện phần di chúc này, cô xem lúc nào rảnh thì có
thể tới văn phòng của tôi một chuyến..."
"Di chúc?" Thẩm Loan cắt ngang anh ta, giọng điệu quái dị: "Liên quan gì đến
tôi sao?"
"Đúng vậy."
Cô há miệng thở dốc, sau một lúc lâu mới phát ra âm thanh: "Lúc nào?"
"Đương nhiên là càng nhanh càng tốt."
"Tôi hỏi anh ấy lập bản di chúc này lúc nào?"
Đầu bên kia không trả lời.
Thẩm Loan: "Câu hỏi này rất khó trả lời sao?"