Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 814

"Đừng vô tình như vậy mà, người đẹp." Người đàn ông nhếch khóe miệng, thể

hiện sự bỉ ổi: "Nói dễ nghe một chút gọi là lạnh lùng, nói không dễ nghe chính

là làm màu."

Đôi mắt liếc cô ấy từ trên xuống dưới mấy lần, nụ cười của người đàn ông càng

không tử tế, đè thấp tiếng thổi gió vào tai Miêu Miêu —

"Mọi người đều là người trưởng thành, có một số việc trong lòng hiểu rõ nhưng

không nói ra, làm bộ làm tịch quá mức lại biến thành không biết điều."

Ra vẻ cao thâm, ý muốn rõ ràng.

Miêu Miêu lập tức cười cười: "Làm bộ làm tịch? Dựa vào anh? Cũng không

biết tự soi lại mình trong nước tiểu, xứng sao?"

Đi theo Thẩm Loan lâu rồi, không chỉ học một biết mười cách làm việc như sấm

rền gió cuốn, còn học được công phu đả thương người một cách xuất sắc.

Sắc mặt người đàn ông chợt trầm xuống, mây đen giăng đầy: "Cô con mẹ nó

không biết xấu hổ đúng không?"

Miêu Miêu thối lui vài bước, theo bản năng lùi lại khi thấy mùi nguy hiểm.

Đầu năm nay, mấy tin tức cứ hễ tranh cãi vài câu là giết người còn thiếu sao?

Thiên hạ rộng lớn, chuyện kỳ quái gì cũng có, cô ấy cũng không muốn lấy

mạng sống ra đùa giỡn, đặc biệt người đàn ông này còn đang tức muốn hộc

máu, bộ mặt hung ác như kiểu giây tiếp theo sẽ xông lên động thủ.

Cho nên, Miêu Miêu chạy.

Quay đầu sải chân, bóng dáng như gió để lại người đàn ông với gương mặt trì

trệ, như... không có phản ứng?

"Xoẹt —"

Ngày hôm sau, David chưa từ bỏ ý định, thời điểm ăn sáng trong nhà ăn chật

ních người.

Đáng tiếc, Miêu Miêu không tới.

Anh ta về lại căn biệt thự nhỏ của mình, đứng trên bờ cát dùng sức nghển cổ

nhìn vào căn sát vách, nhưng sau ngày hôm qua, lan can bảo vệ xung quanh đã

được nâng lên, nghiễm nhiên vây chỗ đó kín mít, đừng nói đến chuyện đi qua

đó, bây giờ ngay cả nhìn lén cũng khó.

Anh ta không tin người phụ nữ này ở mãi trong nhà không ra.

Cho nên đến thời gian ăn trưa và ăn tối anh ta đều đến nhà ăn nằm vùng, cổ

nghểnh dài, đôi mắt cũng nhìn đến xót, cuối cùng bất lực trở về.

"Sẽ không ở mãi trong phòng chứ?"

Nhưng vào ban đêm, đứng ở ban công lại phát hiện cách vách đèn vẫn sáng.

Miêu Miêu thật sự có thể không ra khỏi cửa, nằm tắm nắng bên bờ biển cũng có

thể thực hiện trong khu vực riêng tư, còn ăn cơm càng đơn giản, một cuộc điện

thoại cho quản gia, không đến hai mươi phút sau đã được giao đến tận nhà, ăn

xong ấn số 0, nhân viên phục vụ sẽ lập tức tới thu dọn.

Trái cây, đồ ngọt, đặc sản địa phương, chỉ cần cô ấy muốn ăn, đối phương đều

có thể đưa đến.

Miêu Miêu chỉ có thể cảm khái một câu: Có tiền thật sự có thể muốn làm gì thì

làm.

Cô ấy lựa chọn không ra khỏi cửa, không phải vì trốn David, mà thật sự không

muốn ra cửa.

Tỉnh Hải mùa này ban ngày nắng nóng có thể lột một lớp da, sau khi mặt trời

xuống núi mới thích hợp ra ngoài đi bộ, còn ra biển lướt sóng gì đó, Miêu Miêu

vừa tới mấy ngày đã chơi qua toàn bộ một lần.

Trước mắt, cô ấy chỉ muốn — ăn no ngủ ngon, dưỡng sinh Phật hệ.

Cho nên, lúc không ra khỏi cửa, Miêu Miêu hoặc là ngủ ngon hoặc là luyện

yoga hoặc là gọi điện cho người chăm sóc da đến chăm sóc, thỉnh thoảng chơi

game một người để tiêu khiển, ngày qua ngày không cần quá hoành tráng.

Anh ta là Đại Vệ hay Tiểu Vệ* cũng không liên quan.

Mặt trời xuống núi, thừa dịp còn chưa vào đêm, Miêu Miêu quyết định đến chợ

đêm gần đó đi dạo một vòng.

Vì tránh đụng phải tên ngoại quốc kia, cô ấy đi cửa sau của biệt thự, trước đó cô

ấy đã gọi điện cho quản gia để thuê dịch vụ vệ sĩ, hơn nữa lại còn là cấp bảo vệ

cao nhất.

Cô ấy chỉ lo đi về phía trước, vệ sĩ ở phía sau, lẫn vào trong đám người, Miêu

Miêu thậm chí còn không biết cụ thể họ là ai.

Chính vì như thế mà cô ấy lại không cảm thấy có gánh nặng, làm ra vẻ rối rắm

có phải bị theo dõi hay không.

David biết Miêu Miêu ra cửa, hơn nữa đi từ cửa sau, anh ta dùng kính viễn vọng

đứng ở sân thượng nhìn rất rõ ràng.

"Ha, cô bé đáng yêu..." Muốn tránh anh ta? Vậy cũng phải có năng lực đó đã!

Lập tức theo đuôi, bây giờ chỉ cách Miêu Miêu không đến 50m.

Đi đi dừng dừng, thỉnh thoảng dứng lại tạt vào các cửa hàng nhỉ ven đường,

mua một chút đồ ăn vặt, Miêu Miêu như một du khách bình thường, tràn ngập

tò mò và tìm tòi nghiên cứu tất cả mọi thứ xung quanh.

Rất nhanh, cô ấy đã đến điểm check-in nổi tiếng trên mạng — phố bar, nghe nói

nơi này xuất ra rất nhiều ca sĩ nổi tiếng trong làng nhạc Trung Quốc..

Cô ấy tùy tiện chọn một bar đi vào.

Vừa ngồi xuống chưa đến hai phút, rượu Cocktail còn chưa đưa lên, di động đã

vang lên.

Miêu Miêu rời khỏi chỗ ngồi, tìm một góc yên tĩnh nghe điện thoại.

"Alo?"

"Tôi là Lý Phục?"

Phản ứng đầu tiên của Miêu Miêu là Thẩm Loan có chỉ thị gì, nếu không sao Lý

Phục lại chủ động gọi điện cho cô ấy?

"Có chuyện gì xảy ra?"

Đầu kia vang lên tiếng cười nhẹ: "Đừng căng thẳng, việc tư."

"?" Miêu Miêu càng thêm nghi ngờ.

Cô ấy và Lý Phục có thể có việc tư gì?

Nhưng giọng nói lại không để lộ sự nghi ngờ: "Anh nói đi."

"Tôi cũng ở tỉnh Hải, muốn gặp nhau làm ly rượu không?"

Miêu Miêu tới đây nghỉ phép đã nói với anh ta, chỉ là không nghĩ tới Lý Phục

cũng đến.

"Xuýt... Anh cũng đi du lịch?"

"Tất nhiên. Chủ tịch Thẩm không phải cho chúng ta cùng nghỉ sao?"

"Anh đến đây bao lâu rồi?"

Lý Phục: "Hôm qua vừa đến, chuyển chặng bay từ Macao Hongkong, thuận tiện

ở lại tỉnh Hải chơi hai ngày. Chỗ cô có vẻ ầm ĩ, đang ở ngoài sao?"

Miêu Miêu báo địa chỉ.

"Xuýt! Trùng hợp, tôi cũng ở gần đó. Cô gửi vị trí, rất nhanh tôi sẽ qua đó."

"Được."

Kết thúc trò chuyện, Miêu Miêu về lại chỗ ngồi, trên sân khấu đã có một cô gái

ôm đàn ghi-ta bắt đầu ca hát, làn điệu ấm áp thư giãn, ánh đèn cũng trở nên nhu

hòa.

Rất nhanh, người phục vụ pha chế đã đưa Cocktail lên: "Mời thưởng thức."

Miêu Miêu nói cảm ơn, vừa uống rượu vừa nghe nhạc, tay phải còn rất có tiết

tấu gõ gõ theo.

Là thật sự đang hưởng thụ, loại cảm giác thoải mái từ trong ra ngoài này không

thể giả vờ được.

David nhìn chọc chọc, càng nhìn trong lòng càng ngứa ngáy khó nhịn.

Cắn răng một cái, mặc kệ, trực tiếp vọt tới trước mặt Miêu Miêu, trước khi cô

ấy mở miệng đuổi người đã kéo ghế ra, đặt mông ngồi xuống.

"Hi!"

Miêu Miêu lập tức mất hết hứng thú, nụ cười dùng mắt thường cũng có thể thấy

được tốc độ mất dần.

"Anh là ma hả?"

"Hả?"

"Âm hồn không tan."

Gương mặt David không kiềm chế được căng cứng: "Tôi cũng không quanh co

lòng vòng, đi du lịch một mình, không bằng hai ta làm bạn."

"Ồ?" Miêu Miêu nhướng mày, hứng thú: "Làm bạn kiểu gì?"

Người đàn ông lại nở nụ cười, đáy mắt tràn ra vài phần xuân ý: "Đều là nam nữ

trưởng thành, cô nói xem?"

"419?"

"Xem ra người đẹp cũng là người trong giới." Vẻ mặt David hiểu rõ, trong lòng

lại lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Đối với chuyện tiếp theo muốn phát sinh nắm chắc vài phần.

Miêu Miêu nhìn chằm chằm anh ta, mắt đẹp chuyển động.

Người đàn ông lại coi ánh mắt chăm chú đó là ám chỉ, đầu ngón tay dịch từng

chút một bò lên mu bàn tay người phụ nữ.

Giây tiếp theo, ly rượu lạnh băng đổ lên đầu anh ta lạnh thấu tim.

David hoảng hốt lau mặt, nụ cười trào phúng của người phụ nữ lọt hết vào tầm

mắt, chợt, trong cơn giận dữ: "Cô, con khốn này, tôi mẹ nó —"

Bàn tay nâng lên giữa chừng lại bị nắm lại, David quay đầu: "Cút ngay! Bớt lo

chuyện người..."

Lý Phục không những không giảm sức, ngược lại còn hất mạnh một cái, thiếu

chút nữa quăng anh ta ra ngoài.

Rồi sau đó, hơi hơi nghiêng người, vô hình trung tạo thành tư thế bảo vệ.

Mà đối tượng được bảo vệ, không cần nhiều lời, tất nhiên là Miêu Miêu ở phía

sau.

"Không có việc gì chứ?"

Cô ấy lắc đầu: "Anh đến rất nhanh."

Lý Phục: "..." Xem ra không bị dọa.

Kế tiếp, cũng không có trường hợp hai người đàn ông vung tay đánh nhau trong

tưởng tượng, cũng không có quăng chai ném ly, gà bay chó sủa.

David nhìn thấy có người ra mặt giúp Miêu Miêu, lại còn là một người đàn ông

cao lớn vững vàng, nháy mắt game over, chỉ tượng trưng bỏ lại hai ba câu hung

dữ, quay ngoắt bỏ chạy.

Lý Phục bĩu môi, không cần Miêu Miêu mở miệng đã tự giác ngồi vào vị trí lúc

trước của David, giơ tay gọi tới phục vụ đến: "Một chai bia lạnh."

So với loại rượu Cocktail phụ nữ yêu tha thiết, anh ta càng thích hơi thở bia mát

tản ra từ các quán ăn khuya —

Không hoa hòe lòe loẹt, một ngụm sảng khoái!

"Cảm ơn." Đợi bia lên, Miêu Miêu chủ động chạm ly.

Lý Phục ngửa đầu, uống hơn nửa chai bia vào bụng: "Sao tôi nghe lại không có

tâm lắm?"

"Sao có thể?" Miêu Miêu dùng dụng cụ mở một chai cho anh ta, đẩy qua: "Ơn

cứu mạng, suốt đời khó quên."

Người đàn ông cười hừ, cũng không biết tin hay không tin.

Mà hai người lại không thân lắm, lúc Lý Phục quy phục Thẩm Loan, Miêu

Miêu còn dẫn đầu xa lánh anh ta một thời gian.

Những thứ cơ mật không cho tiếp xúc, đẩy hết những thứ dở dở ương ương cho

anh ta.

Nhưng hai người lại không ai nhắc đến, truy cứu chuyện quá khứ không có ý

nghĩa gì hết.

"Cụng ly —"

Cùng lúc đó, văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Minh Đạt.

Vào buổi tối, đèn đuốc sáng trưng.

Thẩm Xuân Hàng gọi điện nội tuyến: "Thư ký Lý vào đây."

"Đúng vậy."

Rất nhanh, thư ký đẩy cửa đi vào, đứng yên trước bàn làm việc: "Chủ tịch

Thẩm?"

Rột roẹt đặt bút, ký xong một phần tài liệu cuối cùng, lúc này Thẩm Xuân Hàng

mới giương mắt nhìn về phía người tới: "Đem cái này đưa đến các bộ phận, mặt

khác, để trống thời gian từ ngày kia đến cuối tuần, giúp tôi đặt vé đến tỉnh Hải."

"Từ ngày kia đến cuối tuần?" Thư ký sửng sốt, trong lòng tính nhẩm một chút,

ba ngày!

"Sao, có vấn đề?" Giọng điệu Thẩm Xuân Hàng chuyển lạnh, như từ mùa hạ

nắng hè chói chang một giây sau cắt phát biến thành tuyết rơi đầy trời.
Bình Luận (0)
Comment