Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 83

Cảm ơn b @iris ivy đã đề cử nhé chương này tặng cậu nè

Dịch: Huyễn Ảnh Vô Song

Nói xong, anh ta trực tiếp vượt qua cô, đi vào trong.

Thẩm Loan cúi đầu, chỉ thấy một cái chìa khóa xe đang nằm trong lòng bàn tay mình, logo hình cây đinh ba màu bạc, trên mặt thoang thoảng mùi đồng, nhưng mà, cô rất thích.

“Chú ba.” Người đàn ông dừng bước, Thẩm Loan đuổi theo, xách chìa khóa khẽ lắc lư trước mắt anh ta, “Cái này, là cho con sao?” cô xác nhận lại lần nữa.

“Đã nói là quà gặp mặt.” Ngụ ý, sẽ không cho ai khác ngoài cô.

“Vậy con cảm ơn chú ba nha.”

Thẩm Xuân Hàng đột nhiên nhớ tới cái gì, từ trên xuống dưới quan sát cô một phen: “Nói đi, năm nay con bao nhiêu tuổi, lấy được bằng lái xe chưa?”

“Dạ hai mươi, vẫn chưa có bằng lái xe.”

“Rít.” Người đàn ông khoanh tay, ung dung nhìn cô, “Nhưng làm sao chú lại nghe nói, trước đây con đã tông vào một chiếc xe tải, còn bị thương phải nhập viện?”
“Anh con nói cho chú biết à?”

Thẩm Xuân Hàng cũng không bị lừa, đôi mắt cáo già đang cười hơi híp lại: “Con còn chưa trả lời câu hỏi của chú đâu.”

Biểu cảm của Thẩm Loan rất tự nhiên: “Không có bằng lái xe, cũng không có nghĩa là không được phép lái xe mà.”

“Ha ha” Người đàn ông cười khẽ, “Xem ra, bí mật của tiểu nha đầu nhà con cũng không ít đâu.”

Trong lòng Thẩm Loan căng thẳng, nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh như trước.

Ngay khi cô nghĩ đối phương vẫn còn muốn tiếp tục tra hỏi, Thẩm Xuân Hàng đột nhiên gọi Chu quản gia, “Ông coi chừng nha đầu này cho kỹ vào, ngày nào nó còn chưa lấy được bằng lái xe, thì ngày đó không được phép nó đυ.ng vào xe. Lại chơi hư nữa, tôi cũng không rảnh rỗi đến nỗi phải tỏ ra tốt bụng, đi giúp người ta giải quyết hậu quả.”
“Vâng.”

Thẩm Loan hơi giật mình, ý của những lời này là...

“Tôi muốn xem xem, cái đồ kêu ngạo, ngạo mạn Thẩm Khiêm kia làm sao có thể đi cầu nhân tình trên đầu tôi, hóa ra là giúp nha đầu này à, lão Chu à, ông có từng thấy cháu trai lớn kia của tôi có từng để ý ai như vậy chưa? Dù sao tôi cũng chưa từng không gặp.” Vừa nói, vừa lắc đầu, rồi bước vào nhà.

Thẩm Loan liếc nhìn chiếc chìa khóa Maserati trong tay, lập tức mỉm cười nhẹ, ôm nó vào lòng bàn tay rồi bước vào trong.

Thẩm Khiêm vì chuyện tai nạn xe hơi lần trước của cô mà đã tới tìm Thẩm Xuân Hàng

Cũng đúng, ở phía cục giao thông bên kia, vị Thẩm Tam gia này đúng là từng có quan hệ thân thiết, khó trách cô còn chưa kịp làm gì thì mọi chuyện đã được giải quyết dễ dàng.

Thẩm Xuân Hàng chắc là về nhà cũ lấy đồ, Thẩm Loan tắm rửa xuống lầu, vừa vặn bắt gặp anh ta từ thư phòng Thẩm Xuân Giang đi ra, trong tay còn có thêm tài liệu, anh ta đang định trực tiếp rời đi.
“Chú Ba.”

Người đàn ông dừng một chút, sau đó quay lại nhìn cô: “Làm sao?”

Vẻ mặt cười như không cười kia làm gì có vẻ nghiêm khắc của một học giả, ngược lại giống với một công tử bột ăn chơi lêu lỏng hơn.


Thẩm Loan đi xuống hai bậc thang cuối cùng, “Đã đến giờ cơm rồi, hay là chú ở lại ăn cơm trưa đi.”

Người đàn ông dừng lại, dường như anh không nghĩ tới Thẩm Loan ngăn cản anh, chỉ là để ở lại dùng cơm?

“Nếu chú còn có việc phải làm thì cứ coi như con chưa nói gì đi.”

Cô gái dường như vừa tắm xong, tóc còn chưa kịp sấy khô, cứ như vậy nửa ướt không được buông xuống sau lưng, khuôn mặt nhỏ nhắn đã nhạt đi bởi vì vận động cùng ánh mặt trời chiếu rọi nên có phần ửng hồng, so với hồi nãy thì da bớt hồng hào hơn một chút.

Cô không trang điểm, cộng với bộ dạng nhỏ nhắn không có mấy lạng thịt kia, khiến cô trông càng yếu đuối hơn.

Trong không khí trôi nổi mùi dầu gội đầu và sữa tắm, cùng mùi hương cơ thể độc đáo của thiếu nữ trộn lại với nhau, nhưng lại cực kỳ dễ chịu, không biết tại sao, trong đầu Thẩm Xuân Hàng đột nhiên toát ra câu “Băng cơ ngọc cốt tự thanh lương, vô hãn thủy điến phong lai ám hương mãn*”

*Xuất phát từ “Động tiên ca băng cơ ngọc cốt” của Tô Thức đời Tống: Da giống như băng, xương giống như ngọc bích, tất nhiên là toàn thân mát mẻ không có mồ hôi. Trong cung điện gió mát từ từ đến hương thơm tràn ngập: Hiểu đơn giản là người xinh đẹp trời xinh.

“Được thôi,” người đàn ông quay lại, đi về phía nhà ăn, “Đúng lúc chú cũng đói bụng.”

Ăn xong, Thẩm Xuân Hàng cầm tài liệu rời đi, Thẩm Loan đang định lên lầu nghỉ trưa, nhưng Hạ Hoài lại bị ánh sáng mặt trời chiếu rọi, được Chu quản gia tự mình dẫn vào.

“Loan Loan.” Liếc mắt một cái đã nhìn thấy cô, Hạ Hoài lập tức lộ ra một cái cười rạng rỡ.

“Sao anh lại đến đây?”

“Đến tìm em.”

“Có chuyện gì không?”

“Đi ra ngoài nói đi.” Hạ Hoài túm lấy cô đi ra ngoài, Thẩm Loan không từ chối, nhưng cô vẫn không nhịn được mà nhíu nhíu mày.

Nhìn thấy Hạ Hoài, cô liền nhịn không được nhớ tới Tống Lẫm, nên cô đột nhiên sinh ra phiền não.

Hai người đi đến vườn hoa, Thẩm Xuân Hàng lái xe đi ngang qua, xuyên qua cửa sổ xe hạ xuống một nửa, có thể nhìn thấy toàn cảnh động tác hai người nắm tay nhau.

Chính xác mà nói là, chàng trai cùng cô gái đi phía trước, chàng trai siết chặt cổ tay thon dài của cô gái, cô gái ủ rũ đi theo phía sau, sức sống thanh xuân đập vào mặt, khiến Thẩm Xuân Hàng lần đầu tiên muốn kiểm tra xem, có phải mình thực sự đã già hay không.

Chợt, anh thu hồi ánh mắt, lắc lắc đầu rồi bật cười.

Xe lướt qua hai người, nhưng không dừng lại, trước khi đi, Thẩm Xuân Hàng vẫn không nhịn được mà nhìn thoáng qua gương phản quang, thiếu niên cùng cô gái đã dừng lại, mặt đối mặt với nhau, cũng không biết họ đang nói cái gì.

Hình ảnh rất đẹp, nhưng anh chú ý tới một điểm, một cô con gái riêng không được công khai, sao lại có quan hệ với tiểu thiếu gia của điện tử Hoa Lăng được, còn là Hạ Hoài chiếm thế chủ động.

Ồ, cô gái nhỏ này có chút thú vị.

Lại nói ở bên này, Hạ Hoài lại thăm dò chuyện đã xảy ra ở biệt thự suối nước nóng kia, thấy Thẩm Loan vẻ mặt lạnh lùng không muốn nói chuyện, anh liền khôn ngoan chuyển đề tài: “Hôm nay thời tiết tốt, đừng ở nhà, chúng ta ra ngoài chơi nha.”

“Đi đâu? Chơi cái gì?”

Hạ Hoài suy nghĩ một chút, “Biết bơi không?”

Thẩm Loan đầu.

“Bida thì sao?”

Lại lắc đầu.

Ách,

“Vậy đi mua sắm nha.”

Lần này Thẩm Loan thật sự không có cách nào để lắc đầu.

“Lên xe, dẫn em đi quét hàng.”

Hạ Hoài nói “quét hàng”, đúng là thật sự dùng từ “quét”.

“Một hàng này, tất cả đều lấy hết. Còn có một hàng này nữa.”

Thẩm Loan líu lưỡi, “Anh mua nhiều ly như vậy dùng hết được sao?”

“Không dùng hết, nhưng có thể tặng cho người khác mà.”

Vừa dứt lời, trong ngực Thẩm Loan đã bị nhét vào một cái, ừm, một chiếc cốc màu hồng có hình trái tim, mang tính thẩm mỹ của trai thẳng.

Bình Luận (0)
Comment