Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 830

"Tổng giám đốc Thẩm nhắc tới " nhận thua ", vậy xin hỏi người đó là ai? Ủy ban

điều tiết chứng khoán? Đa số cổ đông à? Hay là quy định phát luật của nước

ta?"

Vấn đề này rõ ràng là đang đào hố, sự sắc bén và nhanh nhạy của phóng viên

kinh tế tài chính được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn ngay lúc này.

Thẩm Xuân Hàng cũng không hoảng hốt, trầm ngâm một giây tựa như đang tổ

chức lại ngôn ngữ: "Đối với việc xử phạt của ủy ban điều tiết chứng khoán,

Minh Đạt rất tâm phục khẩu phục, cho nên mới có câu "nhận phạt" như vừa

rồi."

"Còn về phần lớn các cổ đông, chúng tôi sẽ triệu tập các cổ đông để thu thập ý

kiến, sẽ trả lời câu hỏi và công khai tin tức, thời gian được ấn định vào buổi

chiều, nếu các vị nếu có thời gian rảnh thì hoan nghênh đến tham gia."

"Mặc kệ việc khoa học kỹ thuật Hằng Tường bị phạt, hay là tập đoàn Minh Đạt

hiện giờ đang gặp phải hoàn cảnh khó khăn, pháp luật đều là điểm mấu chốt

cuối cùng không thể vượt qua được. Chúng tôi đề cao nguyên tắc tuân thủ phát

luật và kỉ luật, cũng sẽ không dùng tâm lý may mắn để làm việc..."

Phóng viên kia cong môi cười, tựa như đã bắt được nhược điểm gì đó, trực tiếp

cắt ngang Thẩm Xuân Hàng: "Anh vỗ ngực cam đoan vì Minh Đạt và Hằng

Tường, nhưng lệnh xử phạt của ủy ban điều tiết chứng khoán cũng vừa lúc

chứng minh hai công ty đều không vô tội, đây có tính là tự vả miệng không?"

Thẩm Xuân Hàng nghe vậy, nho nhã cười: "Bạn phóng viên này, nếu cậu nghe

tôi nói cho hết lời thì sẽ không hỏi lại vấn đề này nữa đâu."

"Mời—" giơ tay, bỗng hiện lên vẻ phong độ.

"Nếu chạm vào tơ hồng, thì xin mọi người hãy tin tưởng đó không phải ý định

của chúng tôi, nhưng chuyện đã xảy ra rồi nên có phải ý của bên tôi hay không

cũng không quan trọng nữa, quan trọng là dùng thái độ tích cực trực tiếp để giải

quyết vấn đề, tôi tin mọi người ở đây đều nhìn thấy."

Giọng nói khiến mọi người bắt đầu trầm mặc.

Đột nhiên, có một tiếng vỗ tay không biết vang lên ở góc nào.

Rồi sau đó mọi người đều làm theo, vỗ tay như sấm.

Thẩm Xuân Hàng cũng không ung dung: "Bạn phóng viên này, còn vấn đề khác

không?"

"Không có, cảm ơn đã trả lời."

Sau khi một phóng viên ngồi xuống, người thứ hai lại đứng lên —

"Lần vi phạm quy định này xét đến cùng cũng do rủi ro tín dụng. Nhưng khác

với môi trường kinh tế vĩ mô trước đây, kinh tế biến động mạnh và lợi nhuận

giảm sút, không phải do doanh nghiệp nhà nước, đô thị đầu tư mà do các doanh

nghiệp tư nhân hạn chế về tín dụng. Chu kì chính sách đòn bẩy bị ảnh hưởng và

nhịp điệu tài chính bị thắt chặt. Dưới môi trường chung như vậy, vậy mà khoa

học kỹ thuật Hằng Tường còn muốn ngược gió để gây án, nếu nói không phải

cố ý, thì chỉ sợ các vị đang ngồi ở đây đều sẽ không tin. Đối với chuyện này,

chủ tịch Thẩm có biện luận gì không?"

"Không cần biện luận, chỉ có người phạm sai lầm mới muốn dùng ngôn để phản

kích nhạt nhẽo như vậy. Cũng như câu vừa rồi, chúng tôi không muốn phạm sai

lầm, nhưng nếu đã sai, chuyện phải làm không phải là " biện luận ", mà là giải

quyết vấn đề."

Phóng viên: "Ngài đang tránh nặng tìm nhẹ thôi."

Thẩm Xuân Hàng: "Chuyện xảy ra thì không ai có thể thay đổi được, hôm nay

tôi đứng ở đây, tổ chức buổi họp báo này— đây là thái độ của tôi."

Đối với đáp án như vậy hiển nhiên phóng viên cũng không vừa lòng, nhưng lại

không tìm thấy điểm đột phá để phản kích.

Chỉ có thể cau mày, hậm hực ngồi xuống.

Người thứ hai về không, người thứ ba đã nối gót tới —

"Khoa học kỹ thuật Hằng Tường một mặt thì thả tiếng gió muốn thu mua văn

hóa Thái An, vì vậy một số nhà đầu tư tin rằng Minh Đạt sẽ mua với số lượng

lớn, giá cổ phiếu của Thái An trong khoảng thời gian ngắn nhanh chóng tăng

lên. Sau khi khiến cho một số bộ phận liên quan chú ý, Hằng Tường lại đột

nhiên nhảy ra làm sáng tỏ rằng mình chỉ chuẩn bị nắm giữ 8% cổ phần, nói cách

khác, việc thu mua chẳng qua chỉ là một chiêu trò giả tạo, thật ra lại coi nhà đầu

tư như khỉ với chó. Hằng Tường không thể tăng cổ phiếu, lại mắc kẹt trong các

nghi ngờ của cơ quan điều tra, niềm tin của các nhà đầu tư giảm mạnh, làm cho

giá cổ phiếu của Thái An liên tục giảm xuống, các nhà đầu tư nghe tin đồn lỗ

sạch vốn..."

Phóng viên đang tiếp tục, Thẩm Phi nhìn chằm chằm vào màn hình di động, hận

không thể khoét ra một cái lỗ.

Giọng nói Thẩm Xuân Hàng không nhanh không chậm đột nhiên im bặt khi

Thẩm Tục lấy lại di động.

Anh ta thoát khỏi phát sóng trực tiếp, cười nhìn Thẩm Phi: "Minh Đạt có thể đi

đến hôm nay, thì không phải cô động một ngón tay là có thể dễ dàng phá hủy.

Cho dù trên tay mày nắm tất cả quan hệ và tài nguyên của ba thì cũng không có

khả năng một lần là xong."

Hiển nhiên Thẩm Xuân Hàng không ngốc, có thể đưa ra câu trả lời trong

khoảng thời gian ngắn như vậy, lại điều chỉnh thái độ rất tốt, có thể thấy được

người này không giống bình thường.

Trong lúc anh ta nói chuyện, Thẩm Phi đã bình tĩnh trở lại, nụ cười trở về trên

mặt: "Rất tốt, nhanh hơn rất nhiều so với dự đoán của tôi."

Thẩm Tục nhìn chằm chằm cô ta giống như gặp quỷ.

"Nếu anh đã từng tìm hiểu Thẩm Loan, đủ hiểu biết cô ta, thì sẽ phát hiện ra

dáng vẻ bây giờ của Thẩm Xuân Hàng rất giống tác phong làm việc của cô ta."

Người đàn ông nhíu mày.

Thẩm Phi cười thở dài, dựa cổ ra phía sau, vậy sẽ làm cô ta nằm thoải mái hơn

một chút, hai mắt trực tiếp nhìn về phía trần nhà, trong miệng nhẹ lẩm bẩm:

"Còn nói cô ta không để ý à... Nếu cô ta thật sự không để bụng thì sao có thể chỉ

cách choThẩm Xuân Hàng?"

Da đầu Thẩm Tục tê rần.

...

Buổi chiều, buổi thu thập ý kiến cổ đông sẽ tiến hành đúng giờ, có không ít

phóng viên "Kinh tế tài chính đáng tin" lúc sáng tham gia, thật sự chấp nhận lời

mời của Thẩm Xuân Hàng trong cuộc họp báo.

Thẩm Xuân Hàng thành thạo đứng trên sân khấu, cho dù là trả lời câu hỏi của

cổ đông, hay là công khai tin tức, đều có logic rõ ràng, nói có sách mách có

chứng, tất cả biểu hiện ấy tạo nên sức hấp dẫn và sáng suốt của người lãnh đạo

doanh nghiệp, không bỏ sót một chi tiết nào.

Sau khi kết thúc, anh ta trở lại văn phòng trên tầng cao nhất, gọi điện thoại cho

Thẩm Loan —

"Hai trận đã kết thúc rồi, tiếp theo phải làm sao đây?"

"Không cần."

Thẩm Xuân Hàng ngẩn ra: "... Có ý gì?"

"Chú không cần làm gì tiếp nữa, tôi sẽ sắp xếp."

Nói xong, trực tiếp cúp máy.

Thẩm Xuân Hàng vẫn giữ động tác trò chuyện, điện thoại vẫn chậm chạp không

buông xuống.

Ngày hôm sau, Thẩm Xuân Hàng đã canh giữ trước màn hình chứng khoán, chờ

đợi phiên giao dịch.

Buổi sáng, 9:15, bắt đầu giao dịch.

Nửa tiếng sau, giá cổ phiếu của Minh Đạt lại tiếp tục không có dấu hiệu... giảm

xuống..

Thẩm Xuân Hàng: "?"

Cô nói sẽ sắp xếp mà?

Giọng nói rủ rũ của hội đồng quản trị: "Nhìn chuyện tốt cậu làm đi!"

Giận tím người.

Ánh mắt mọi người nhìn về phía Thẩm Xuân Hàng không khỏi hiện lên vẻ thất

vọng.

Dường như anh ta lại không hề cảm giác được, đôi đồng tử đen nhánh nhìn

chằm chằm màn hình, thoáng hiện lên vẻ trầm tư.

Cuối cùng không nói gì, xoay người rời đi.

"Chuyện này... Các người cảm thấy thái độ của cậu ta thế nào?!"

"Bản lĩnh thì không nhiều lắm, nhưng người thì khá cục súc đấy."

"..."
Bình Luận (0)
Comment