Lúc này, tam tử không dám làm càn, mặt vô cảm băng bó xong cho Thẩm Loan,
không hạ độc thủ, cũng không nói lời vô nghĩa.
Thành thật như đã thay đổi thành người khác.
Thẩm Loan cũng không phản kháng, một mực bày ra dáng vẻ "hạ đường huyết
do mất máu".
Băng bó xong, xe lại không nhúc nhích, ngừng ở ven đường, không có bất cứ
nhúc nhích gì.
Tam tử ngồi ở ghế phụ, chân gác lên thành xe, tay đặt sau gáy, cửa sổ mở một
nửa, có gió lạnh thổi vào.
Một người khác rời vị trí lái, xuống xe đứng yên, không sợ bẩn dựa lưng vào
thành xe, móc một điếu thuốc ngậm trong miệng, đánh một que diêm châm lửa.
Hai người ai làm việc nấy, không ảnh hưởng lẫn nhau, cũng không nói chuyện
với nhau.
Giống như, đang đợi cái gì đó...
Một chút cũng không có dáng vẻ nóng nảy muốn lên đường.
Thẩm Loan nhìn trạng thái của hai người, lẳng lặng không thay đổi.
Ước chừng qua mười mấy phút, một chiếc xe khác đi đến, dừng bên cạnh.
Cửa xe mở ra, một người trung niên trông bình thường xuống xe, cúi đầu khom
lưng đưa chìa khóa xe, cung cung kính kính gọi một tiếng "Nhị ca."
"Tam tử." Người đàn ông nhận được chìa khóa, cất tiếng gọi.
Không cần dặn dò dư thừa phân phó, tam tử vòng ra ghế sau, kéo cửa xe, vác
Thẩm Loan lên vai như khiêng bao tải.
Hai phút sau, Thẩm Loan đã nằm ghế sau của chiếc Audi Q7, nổ máy, ầm ầm đi
tiếp.
Đến tận bây giờ, khoảng cách Thẩm Loan bị trói bắt đi chưa đến một ngày, mà
đã thay ba chiếc xe.
Đường quê, ô tô đắt tiền, không ai có thể nghĩ rằng bên trong lại có một người
phụ nữ bị bắt cóc.
Sau khi trời tối, Audi đã lái vào huyện.
Ngừng xe, tam tử đi đầu, người đàn ông nửa đỡ nửa ôm Thẩm Loan, nhóm ba
người đi về phía một khách sạn mở cửa suốt đêm.
"Cô là người thông minh, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, chắc đã rất rõ
ràng." Suốt dọc đường người đàn ông này rất ít nói mà bây giờ lại ghé sát vào
tai cô thấp giọng cảnh cáo.
Thẩm Loan ngửa ra sau né tránh, mặt mày lạnh nhạt, không có biểu cảm dư
thừa nào.
Giây tiếp theo, có một thứ lạnh lẽo dán vào eo cô.
Cảm giác là kim loại, khiến Thẩm Loan không dám nghi ngờ độ sắc bén của nó
có thể đâm sâu vào da thịt cô trong nháy mắt hay không.
"Hiểu chưa?" Người đàn ông dùng sức, lưỡi dao càng dí sát.
Cô rũ mắt, khẽ ừ một tiếng.
"Hoan nghênh quí khách, ba vị muốn thuê mấy phòng?" bà chủ vội đặt chiếc
máy tính bảng trên tay xuống, đứng dậy từ sau quầy, tươi cười chào hỏi.
Tam tử: "Một phòng."
Nụ cười của người đàn bà cứng ngắc, ánh mắt khôn khéo lõi đời đảo qua ba
người.
Hai nam một nữ, chỉ thuê một phòng...
Nhưng chỉ trong giây lát, bà ta đã thu hồi ánh mắt tìm tòi nghiên cứu: "Xin hỏi
muốn phòng tiêu chuẩn, hay là..."
Tam tử: "Phòng tiêu chuẩn."
Chuyện này cũng bình thường, nhưng...
...
Nghĩ đến đây, ánh mắt không kiềm chế được liếc về phía Thẩm Loan, ồ, dáng
người rất đẹp, cả người trông hơi lạnh lùng, khí chất thì lại không có gì để nói.
Lại nhìn hai người đàn ông, tuy gương mặt đứng đắn, không đến nỗi xấu xí,
nhưng lại kém xa cô gái này.
Ánh mắt tò mò của bà chủ đột nhiên chuyển thành nghi ngờ, chẳng lẽ bị ép
buộc sao?!
"Tôi muốn phòng tiêu chuẩn, bà không nhanh làm thủ tục đi!" Tam tử gõ bộp
bộp hai cái vào màn hình.
"... Ồ! Được rồi, vui lòng cho tôi mượn chứng minh nhân dân."
Tam tử móc trong túi áo ra, vất bụp lên bàn một cách khó chịu: "Nhanh lên."
Bà chủ hết hồn khiếp vía, hai mắt không dám nhìn lung tung nữa, lúng ta lúng
túng nhập thông tin.
Bà ta còn đối chiếu ảnh cụ thể trên chứng minh nhân dân thấy đúng là anh ta,
thông tin trên mạng không có dấu đỏ cảnh báo những kẻ đào tẩu, có thể là do bà
ta đã nghĩ quá nhiều chăng?
"Làm phiền cho tôi mượn của hai người kia nữa."
Người đàn ông một tay ôm Thẩm Loan, một tay đưa hai chứng minh nhân dân
đã chuẩn bị sẵn, phong độ hơn tam tử rất nhiều, khuôn mặt cũng không hung
dữ.
Nhưng cho dù là vậy, bà chủ cũng thấy trên người anh ta toát ra cảm giác không
dễ gần.
Nhận phòng, đăng ký, đưa thẻ, cả quá trình diễn ra thuận lợi.
Cho đến khi họ lên lầu, vào phòng, bà chủ vẫn bồn chồn không biết do mình
nghĩ ngợi lung tung hay là đối phương quá giả quyệt.
Nhưng hai người đàn ông lúc đưa chứng minh nhân rất sảng khoái không giống
tội phạm chút nào, ánh mắt không tránh né, không hề chột dạ.
Haizz...
Nghĩ không ra thì không nghĩ nữa.
Bà chủ một lần nữa xác nhận trang nhập thông tin danh tính — Quách Sơn,
Quách Hải, Thẩm Đình.
Không còn vấn đề gì.
Bà ta nên tiếp tục theo dõi bộ phim thôi...
Trong phòng 306.
Sau khi được đỡ vào cửa, Thẩm Loan bị người đàn ông đẩy ra, tuy không thô lỗ
nhưng cũng không dịu dàng ném xuống giường, cô từ từ ngồi dậy.
Đã trôi qua cả một ngày rồi, nếu tác dụng của thuốc vẫn như lúc mới tiêm là
chuyện không thể nào.
"Ồ, ngồi dậy được rồi sao?" Tam tử cười nhạo.
Thẩm Loan không thèm nhìn anh ta, chỉ hỏi người đàn ông kia: "Các người
dùng thân phận giả?"
"Nếu không thì sao? Chẳng lẽ lại dùng cái thật?" Không đợi anh ta mở miệng,
giọng nói châm biếm của tam tử đã vang lên.
"Xem ra, kế hoạch của các người rất chu toàn, có phải đã chuẩn bị từ lâu rồi
không?"
"Đúng là rất lâu, nếu không làm sao có thể bắt cô ngay dưới mí mắt của mấy tên
ác ôn đó."
Ác ôn là ám chỉ Sở Ngộ Giang.
Thành thật mà nói, với tư cách là người liên quan, Thẩm Loan vẫn không biết
mình bị bắt cóc như thế nào...