"Anh Sảng nói đùa. Dù năng lực có giỏi đến đâu, không phải vẫn làm việc cho
người khác sao?" Nhị tử dập tàn thuốc, thờ ơ đáp.
Không quan tâm, không để ý, thích làm gì thì làm.
Người đàn ông nghẹn lại, một quyền đánh vào bông làm cả người anh ta không
hề dễ chịu.
Tam tử cười nói: "Anh Sảng tự mình đến đón chúng tôi như vậy, không đi sao?
Chắc là không nên để cho vị kia chờ lâu đâu nhỉ?"
Người đàn ông vạm vỡ được gọi là "anh Sảng" bỗng giật mình, nhanh chóng
phản ứng lại, trong mắt hiện lên sự sợ hãi: "Cậu câm miệng đi!"
Nói xong anh ta khởi động động cơ, xe phóng nhanh như mũi tên rời dây cung.
Vì sự an toàn cho nên địa điểm bàn bạc đương nhiên không thể ở trung tâm
thành phố, cho nên đường càng đi càng lệch hướng.
Chiếc Bentley xa hoa không hề phù hợp với vùng ngoại thành vắng vẻ và tồi tàn
này, nhưng vì là nơi ít người nên cũng không thu hút nhiều sự chú ý.
Dọc đường đi Thẩm Loan nhìn cột mốc dọc đường thay đổi, trong lòng hiểu sơ
sơ về lộ trình... đi qua tỉnh Hà Nam, đến thành phố Bạch Đàn, đi qua huyện Lai,
bây giờ đang tiến về phía bắc, với tốc độ bình thường thì có thể đến Kinh Bình
trong vòng khoảng một giờ.
Cho nên người kia ở Kinh Bình sao?
Thẩm Loan nhíu mày chìm trong suy nghĩ của chính mình.
Nhưng chiếc Bentley đi đến chỗ giao giữa tỉnh Hà Nam và tỉnh Sơn Tây thì lại
không tiếp tục đi về phía Bắc tiến tới Kinh Bình như cô đã dự đoán mà đi tiếp
thẳng hướng tỉnh Sơn Tây.
Bên phía Tây là cao nguyên Hoàng thổ, cũng có nghĩa là bọn họ ngày càng cách
xa khung cảnh xa hoa nhộn nhịp, đèn đóm rực rỡ của thành phố.
Trong lòng Thẩm Loan bỗng nhiên trầm xuống.
Cô vẫn luôn nghĩ rằng người ở Kinh Bình đã có thủ đoạn mới để đối phó với cô,
trong lòng đã từng nghĩ Thẩm Tục chết còn chưa đủ đau đớn, không đủ khiến
Thẩm Xuân Cùng nhớ lâu, nhưng sự thật chứng minh, có thể là từ lúc bắt đầu
cô đã nghĩ sai rồi.
Không phải hai cha con họ Thẩm kia thì là ai đây?
Tỉnh Sơn Tây...
Cô chưa từng đi đến chỗ đó, vậy thì ai lại làm mọi cách để đối phó cô?
Thẩm Loan dùng thời gian ngắn nhanh chóng liệt kê những kẻ có thể là kẻ thù
và những thế lực thù địch hai lần, nhưng cũng không thể đoán được người phía
sau là ai.
Nếu không phải là cô, vậy... chẳng lẽ có liên quan đến Quyền Hãn Đình?
Thời điểm bị bắt cóc Thẩm Loan không hoảng loạn, vào thời điểm bị ép buộc
tiêm thuốc chích cô cũng không sợ, chạy bôn tẩu một ngày một đêm cô vẫn
luôn bảo trì thanh tỉnh và bình tĩnh, trái tim của cô mạnh mẽ hơn nhiều so với
vẻ ngoài của cô.
Tâm hồn cứng rắn ngoài sức tưởng tượng.
Nhưng vào giờ phút này, đối mặt với giả định không có thực, không biết thứ
đang chờ cô ở phía trước là cái gì, lại thêm bàn tay giấu trong bóng tối, cô bắt
đầu hoảng sợ.
"Cô sao vậy?" Tam tử phát hiện vẻ mặt của Thẩm Loan không đúng.
Chỉ thấy người phụ nữ nghiêng ngả chao đảo, ngã dựa vào chỗ giữa cửa xe và
ghế ngồi, đôi môi run rẩy bần bật, trên trán lấm tấm mồ hôi, mồ hôi khiến hai
bên tóc mai của cô ướt nhẹp.
"Nhị ca! Anh nhìn cô ta đi..." Nhị tử đi tới bên người Thẩm Loan, đưa tay sờ
trán cô, ngón tay lạnh lẽo, cả người cô đều là mồ hôi lạnh.
"Không có sốt."
Anh ta lại kiểm tra vết thương trên khuỷu tay của Thẩm Loan, sau khi nghe anh
ta cảnh cáo thì không còn vết nứt nữa, mấy ngay nay đã kết vảy, không có khả
năng bị nhiễm trùng. Cho dù vậy, anh ta vẫn cẩn thận xác nhận...
"Không bị nhiễm trùng." Tam tử nhíu mày: "Không phát sốt cũng không nhiễm
trùng. Vậy rốt cuộc cô ta bị gì?"
Thẩm Loan khó khăn mở miệng, từng chữ như từ trong kẽ răng thốt ra: "Dừng,
xe..."
Tam tử bỗng nhiên cảnh giác: "Cô nằm mơ! Tôi cảnh cáo cô, đừng có mà chơi
ám..."
Chữ "chiêu" còn chưa kịp nói ra, Thẩm Loan đã nôn khan.
Tam tử cả người cứng đờ.
Nhị tử nhíu mày.
Anh Sảng ngồi ở ghế trước điều khiển phản ứng lớn nhất: "Phắc! Cái quỷ gì
vậy?! Con mẹ nó ai cho cô nôn trên xe?!"
Hai phút sau, chiếc Bentley dừng lại bên đường, Thẩm Loan bị Nhị tử bắt lấy
cánh tay, mặt hướng vào cống ngầm ven đường: "Ọe---"
Tam tử không tình nguyện dọn dẹp ghế sau, trên mặt lộ vẻ chán ghét không che
giấu.
Anh Sảng ở một bên đang nói chuyện điện thoại, vì ở quá xa nên không nghe
rõ, nhưng sự tôn kính và sợ hãi vô thức trên khuôn mặt dữ tợn của anh đã phản
ánh thận phận thật sự của người kia...
Người làm chủ sau màn bắt cóc Thẩm Loan.
"Đã tới tỉnh Sơn Tây, còn khoảng bốn mươi phút nữa là tới... Đang nôn... Tạm
thời không rõ nguyên nhân... Vâng, tôi hiểu được, ngài yên tâm..."
Thẩm Loan đang nôn nhưng vẫn không quên để ý về phía đó, thấy môi người
đàn ông mím chặt, cô không nghe rõ nhưng cô có thể hiểu được khẩu hình
miệng.
Bốn mươi phút...
Nôn xong, Nhị tử kéo cô dựa vào một thân cây chống đỡ.
Ngay cả sức để dựa vào Thẩm Loan cũng không có, chỉ có thể từng chút từng
chút yếu ớt trượt xuống, sắp chạm đến đất thì người đàn ông đột nhiên nắm lấy
tay cô, thô bạo nâng lên.
Thân thể người phụ nữ mềm nhũn đứng lên, nhưng anh ta không dám thả lỏng.
"Cô..." Nhị tử nhíu chặt mày, đang muốn nói gì thì bị Thẩm Loan ngắt lời...
"Có gì để ăn không?" Cô hỏi.
Người đàn ông cau mày càng rõ, nhưng Thẩm Loan dường như không hiểu sự
do dự và bối rối của anh ta, tự giác nói: "Tôi đói."
"...Chịu đựng đi."
Thẩm Loan giật giật khóe miệng, sắc mặt tái nhợt. Một cử động nhỏ dường như
cũng dùng hết sức lực của cô.
Yếu đuối, đáng thương, khiến người ta thương tiếc.
"Nếu chịu đựng được thì sẽ không... Bị như bây giờ." Nói được một nửa cô thay
đổi giọng điệu, đã vô cùng mệt mỏi.
Nhìn cô thật sâu một cái, người đàn ông vứt xuống một câu "đứng vững", sau
đó đem tay cô đặt lên thân cây rồi xoay người rời đi.
Thẩm Loan nhìn bóng dáng người đàn ông đi xa, đáy mắt không có thất vọng,
không có tiếc nuối, chỉ có lạnh nhạt cùng chế nhạo.
Xem ra cũng không phải người đàn ông nào cũng thích bộ dạng "hoa sen trắng".
Càng trung thực thật thà càng dễ đi vào bóng tối.
"Nhị ca..." Tam tử thấy anh ta đi tới mở miệng định nói thì thấy Nhị tử không
chút do dự lướt qua anh ta, vòng qua bên kia cửa xe, cúi người lấy gì đó trên xe
rồi nhét vào túi quần, lặng lẽ lướt qua anh ta đi tới chỗ Thẩm Loan.
Tam tử: "?" Ngươi đàn ông đi rồi quay lại khiến cho Thẩm Loan rất bất ngờ.
Anh ta móc từ túi quần hai miếng sô cô la đưa cho cô, càng khiến cô ngây
người.
Thẩm Loan ngây người xong, anh ta sốt ruột thúc giục: "Có muốn ăn hay
không?"
"...Đưa Phật đưa đến Tây thiên, làm phiền anh lột vỏ giấy giúp tôi luôn."
"...Mẹ kiếp."
Cuối cùng thì anh ta vẫn làm.
Thẩm Loan thực sự rất đói, lúc nãy choáng váng nôn mửa cũng không phải là
giả vờ.
Đi đường dài, cộng với tâm lý căng thẳng, cơ thể không chịu nổi, chỉ còn một
hơi tàn chống đỡ, vừa rồi khi nhận ra phán đoán ban đầu của mình là sai lầm trí
mạng, tâm lý cô lập tức suy sụp và cơ thể cũng theo sát sụp đổ theo.
Vị ngọt của sô cô la tan chảy trên đầu lưỡi, chậm rãi nhai, cảm xúc nóng nảy
trong tim của Thẩm Loan cũng từ từ bình tĩnh lại.
Tương lai còn chưa biết, là phúc hay họa cũng không đoán được, không cần
phải tiếp tục đi trên con đường kia.
Trước kia cô không chạy là bởi vì cô cảm thấy chính mình có "át chủ bài", có
"chỗ dựa", hiện tại những thứ này đều không còn nữa, đương nhiên không cần
phải lấy tính mạng ra chỉ để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bản thân.
"Tôi muốn ăn thức ăn nóng." Nuốt hai miếng sô cô la vào bụng, Thẩm Loan
nghiêm túc mở miệng: "Có đồ ăn, có cơm, có thịt."
"Cô đừng có mà được voi đòi tiên!" Người đàn ông tức giận cắn răng, bởi vì
quá mức kích động, cơ bắp trên người cũng căng cứng theo, như thể giây tiếp
theo sẽ không chút do dự mà nâng cánh tay tát một bạt tai vào mặt người phụ
nữ.
Thẩm Loan im lặng mím môi, cụp mắt, hai hàng lông mi dày khẽ run: "Tôi có
thể... không kiên trì nổi nữa."
Người đàn ông sửng sốt.
Sau đó anh ta nghe tiếng cô thì thầm: "Tôi có thể sẽ chết."
Đúng lúc này, anh Sảng kết thúc cuộc trò chuyện, nhìn thấy Tam tử đã dọn dẹp
sạch sẽ ghế sau, liền cất giọng ra lệnh: "Lên xe... đi thôi!"
Nhị tử đang chuẩn bị đi bắt Thẩm Loan thì bị Tam tử đi trước bắt lấy: "Nhị ca,
nghỉ ngơi một chút đi, việc nhỏ này cứ giao cho em là được rồi."
Nói xong bắt lấy cánh tay Thẩm Loan đi về phía trước.
Cô bị kéo lảo đảo, đang đi ở phía trước thì bị Tam tử nhanh chóng kéo trở về,
như một cái lò xo mặc người lôi kéo.
Sắc mặt Thẩm Loan trắng bệch, trong lòng ghê tởm, sắp nôn ra.
"Các ngươi làm gì? Nhanh lên!" Anh Sảng ở vị trí lái ló đầu ra, hét to vang dội,
vẻ mặt dữ tợn.
Lúc này Tam tử mới buông tha cho cô, bắt lấy cánh tay hướng trong xe đi tới.
Đôi mắt Thẩm Loan phiếm hồng nhìn Nhị tử không một tiếng động đứng ở một
bên, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt cô không có cảm xúc, đạm mạc và lạnh nhạt.
Lồng ngực người đàn ông thắt chặt lại.
Anh ta nghe thấy tiếng tim đập không bình thường của mình, cùng với cảm giác
rung động xa lạ.
Sau khi lên xe, Thẩm Loan dựa vào ghế ngồi, đôi lông mày bất an nhíu chặt lại,
sắc mặt càng thêm tái nhợt so với ban nãy.
Mười lăm phút sau, chiếc Bentley đi ngang qua chợ của một trấn nhỏ.
Tam tử vốn đang nhắm mắt đột nhiên mở ra, cảm thấy khó hiểu.
Anh Sảng cũng không thể tin được: "Anh nói cái gì?!"
"Dừng xe."
"Anh muốn làm gì?"
"Đi tiểu, ăn cơm."
Mặt anh Sảng tái xanh: "Làm gì muốn đi tiểu nhanh như vậy?" Rõ ràng vừa rồi
có thể ở ven đường giải quyết, sao cứ phải chịu đến lúc này: "Anh cố ý à?"
"Nếu cậu không ngại tôi sẽ đi luôn trong xe."
Két---
Phanh đột ngột: "Cút đi ngay!"
Người đàn ông xuống xe đi được một khoảng không hiểu sao lại quay trở về:
"Cũng sắp tới địa điểm bàn bạc rồi, chậm thêm chút cũng không mất bao nhiêu
thời gian đâu, tôi và Tam tử còn chưa ăn sáng, ăn một chút gì rồi lại đi tiếp."
Nói xong, anh ta lập tức rời đi.
Lời thô tục của anh Sảng còn ở ngay bên miệng, mắng cũng không được, giữ thì
khó chịu.
Thẩm Loan hai mắt nhắm nghiền ngồi ở ghế sau, lông mi vô thức run rẩy.
Dù không nhìn thấy nhưng cô vẫn cảm nhận được ánh mắt nghi ngờ của Tam tử
nhìn vào mặt mình, hơi thở nguy hiểm chứa thêm sát ý, tràn đầy gai nhọn.
Đột nhiên anh ta tiến đến bên tai Thẩm Loan, đè thấp tiếng nói, gắn từng chữ:
"Cô đang dụ dỗ Nhị ca của tôi."
Cô chậm rãi mở hai mắt, sóng mắt lưu chuyển, cho dù tròng trắng đầy tơ máu
cũng không áp đi được vẻ phong tình yểu điệu của cô.
Ánh mắt Tam tử hơi lóe, bỗng dưng nắm chặt nắm tay: "Tôi cảnh cáo cô, đừng
có mơ tưởng không đứng đắn, nếu không tôi sẽ giết chết cô."
Người phụ nữ như yêu tinh, rõ ràng sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt mệt mỏi, còn có
thể câu dẫn lòng người, khó trách Nhị ca...
"Đừng nhìn tôi như vậy, nhìn cũng vô dụng, ông đây... không, nuốt, trôi, bộ,
dáng, này!"
Anh Sảng không hề muốn đồng ý với Nhị tử, việc của cấp trên giao, còn muốn
ăn cơm cái gì?
Nhưng nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, lướt qua gương mặt trắng bệch không
chút máu của Thẩm Loan, nhớ tới lời dặn của vị kia, anh ta cắn răng: "Xuống xe
hết! Đi ăn!"
Quán ven đường, trước mặt Thẩm Loan bày một tô mì sợi thịt bò.
Vào thời điểm Nhị tử đi vệ sinh xong trở lại, cô đang vùi đầu dùng đũa kẹp từng
miếng bỏ vào miệng, tay nắm đũa ẩn ẩn run rẩy, đến nỗi đưa đến bên miệng cô
còn có thể rớt xuống một nửa, rớt vào trong tô.
Tam tử và anh Sảng đều không muốn dính vào, hoặc là nói bọn họ căn bản
không phát hiện.
"Cô..."Anh ta vừa há mồm, còn chưa kịp nói gì thì Thẩm Loan đột nhiên đứng
dậy, bởi vì động tác này của cô mà chiếc ghế lạch cạch rơi trên mặt đất.
Cô lại không rảnh để nhìn lại, che miệng chạy về phía thùng rác sau đó nôn đến
nỗi cả chủ tiệm phở cũng phải hoảng hốt.
Anh Sảng cau mày chửi rủa: "Phụ nữ đúng là rắc rối!"
Nhị tử vốn định theo sau nhưng bị Tam tử túm lấy, anh ta nói: "Em ăn xong rồi
Nhị ca, em sẽ đi xem, anh ăn trước gì đi."
Chân Nhị tử đi được một nửa thì quay trở về: "Được."
Tam tử đi đến bên cạnh Thẩm Loan, bị mùi vị khó ngửi kia làm cho phải lui về
sau hai bước: "Cô con mẹ nó..."
"Cô này có việc gì không?" Bà chủ còn mang tạp dề, bước ra hỏi thăm, mắt lộ
vẻ quan tâm.
Thẩm Loan ngẩng đầu, hai mắt ửng đỏ.
Bà chủ tiệm sửng sốt: "Quần áo của cô dơ rồi..."
Tam tử nhìn qua liền không nỡ nhìn thẳng.
Bà chủ tiệm muốn nói gì đó với Thẩm Loan lại thôi: "Cô xem trong tiệm có
nhiều khách như vậy, cô nôn ở chỗ này có chút... không tốt lắm? Đương nhiên
không phải tôi ghét bỏ cô, nhưng những khách hàng khác ý kiến rất lớn...Không
bằng tôi mang cô đi tẩy rửa một chút, tôi có xà phòng nước hoa cho cô..." Có
thể mùi trên người của Thẩm Loan rất khó chịu, cũng có thể Tam tử cho rằng
Thẩm Loan rất yếu đến mức không thể trốn, nên anh ta thả cô đi.