Sau khi rửa sạch xong, sau đó uống hoắc hương chính khí tán*, Thẩm Loan:
"Tôi muốn đi toilet, được không?"
*Hoắc hương chính khí tán là một loại thuốc được cấp bằng sáng chế truyền
thống của Trung Quốc. Trước đây có dạng viên nén, nhưng bây giờ đã có dạng
viên nang mềm. Thành phần chính là Agastache, Poria, Poria, Perilla Leaf,
Angelica, Orange Peel, Platycodon, Atractylodes, Magnolia (Ginger), Raw
Pinellia, Licorice, etc.
Hoắc hương chính khí tán có dạng viên nén và viên nang mềm. Nó có thể làm
giảm nhiệt và ẩm ướt, và chủ yếu được sử dụng cho các trường hợp sốt, tức
ngực, chướng bụng, nôn mửa và tiêu chảy do nhiệt và ẩm ngoại sinh. Nó cũng
có thể được sử dụng để buồn nôn và nôn do ẩm ướt và đục quá mức. Đồng thời,
nó có thể làm thơm hóa độ đục, và thường được sử dụng cho các triệu chứng
như chán ăn, lớp phủ lưỡi dày và nhờn, và tiêu chảy do lá lách và dạ dày bị đục.
Bà chủ vội vàng gật đầu, chỉ vào nơi chuyên rửa rau và chén: "Phía sau kia
đấy."
"Vâng, phiền bà ra ngoài nói một tiếng với bạn đi cùng tôi, tôi bị tiêu chảy nên
có thể sẽ tương đối lâu."
"Không thành vấn đề."
Bà chủ đi ra ngoài, Thẩm Loan đi về phía WC.
"Chào cậu..."
Tam Tử nhìn bà chủ đi về phái anh ta, giữa mày nhíu lại: "Có việc gì sao?"
"Vừa rồi cô gái nhờ tôi nói với cậu một tiếng, cô ấy đi WC."
Khuôn mặt Tam Tử khuôn khẽ thay đổi, theo bản năng định chạy vào trong, bà
chủ nhanh chóng túm chặt anh ta: "Cậu làm gì đâý?"
"Ai cho phép cô ta đi WC?!"
"Hả?" Bà chủ nhìn chằm chằm anh ta như đang nhìn quái vật, chẳng lẽ đi WC
còn cần người khác đồng ý à?
"Tránh ra!"
Bà chủ bị anh ta một tay đẩy ra, trán đụng vào góc bàn, thoáng chốc máu tươi
chảy ròng.
Trong tiệm lặp tức rối loạn.
Tiếng hô lên, tiếng thét chói tai...
Hai nhân viên đang nấu mì bên trong xuyên qua cửa kính đã nhìn thấy tất cả,
thấy tình hình không ổn lắm, lập tức đẩy cửa ra, đúng lúc động phải Tam Tử
đang muốn đi vào trong.
"Anh làm gì thế?!" Một nhân viên không khách sáo đẩy vào trước ngực anh ta.
Một người khác vội vàng chạy tới nâng bà chủ dậy: "Chị Từ, không sao chứ?"
Bà chủ mượn lực đứng lên, trên thái dương cảm thấy đau đớn, bà ta giơ tay sờ
một cái: "Máu... Báo cảnh sát! Báo cảnh sát ngay!"
Mà bên kia, Tam Tử đang giằng co với nhân viên, vừa nghe thấy ba chữ "Báo
cảnh sát", sát khí trong mắt không thèm che dấu, việc cần nhất bây giờ là phải
mang Thẩm Loan đi, đến lúc cảnh sát đến thì muốn thoát thân cũng khó!
"Cút ngay!" Giọng nói trầm xuống trực tiếp ra tay.
Bởi vì trong lòng sốt ruột nên Tam Tử dùng toàn lực, nhưng điều khiến anh ta
không ngờ là đối phương vậy mà không hề bị gì, trực tiếp xoay tay chế ngự anh
ta, một chân đạp trên lưng anh ta.
Tam Tử ngẩn a.
Bây giờ nhân viên nấu mì đều khoẻ như trâu thế à?
Từ mấy chiêu mà đối phương đã sử dụng, tuyệt đối không phải "mèo ba chân",
mà là đã tập luyện rất nhiều lần!
Còn Tam Tử...
Tuy rằng biết chút quyền cước, cũng đủ tàn nhẫn, nhưng hù doạ người thường
thì còn được, còn gặp phải "Cao thủ" chân chính thì chỉ có bị nghiền áp thôi.
Ví dụ như bây giờ, anh ta muốn phản kích nhưng lại phát hiện mình căn bản
không thể động đậy.
Bên kia, một nhân viên khác đang mở miệng động viên: "Báo cảnh sát làm gì,
không phải anh Từ là cảnh sát sẵn sao?" Anh ta nhìn về "Chiến trường", quả
nhiên, anh Từ thắng tuyệt đối, đúng là quá đẹp trai!
Bà chủ cũng đã phản ứng lại: "Đúng vậy, còn có thằng nhóc nhà tôi nữa......"
"Cho nên vẫn bấm 120 gọi xe cứu thương trước đi..."
Cũng trách Tam Tử xui xẻo, vậy mà lại đụng phải em trai của bà chủ là đại đội
trưởng vừa nhậm chức tới quán mì giúp chị ngày cuối tuần, người ta cũng đã
gặp qua không ít bọn buôn ma tuý hung ác rồi, còn sợ bọn lưu manh đầu đường
xó chợ này sao?
Nhưng mà đây không phải chuyện xui xẻo nhất.
Lúc này nếu có người giúp đỡ Tam Tử thì cũng không đến mức bị động như thế.
Nhưng thế mà Sảng ca lại ra ngoài nhận điện thoại, Nhị Tử lại mua thuốc ở cửa
hàng đối diện bên đường, đến khi phát hiện tình hình không đúng lắm thì Tam
Tử đã bị chế ngự.
"Mẹ nó!" Sảng ca nghiến răng nghiến lợi: "Tôi đuổi theo Thẩm Loan, cậu ở đây
cứu người.
Bao thuốc mà Nhị Tử mới mua bị anh ta dùng sức bóp bẹp dí, khớp xương trở
nên trắng bệch, gân xanh hiện lên: "Gạt tôi... cô gạt tôi..."
Sau đó hai mắt phiếm hồng vọt vào quán mì, thuận tay cầm một cái ghế...
Mà lúc này, Thẩm Loan đi ra từ cửa WC đã đến đầu phố, thay một cái áo sơ mi
vải và một cái quần ống rộng màu đen đi trong sân.
Bởi vì size quá lớn nên cần dùng tay nắm chặt lưng quần, vạt áo cũng bị bung
ra.
Đây có lẽ là quần áo của bà chủ giặt sạch sẽ treo sau sân, bây giờ lại là đạo cụ
để cô nguỵ trang.
Vốn Thẩm Loan chỉ có suy nghĩ muốn thử một lần, nhưng lại không ngờ vào
WC thì cô lại phát hiện ra cửa sau.
Chưa từng do dự, cô nhanh chóng quyết định, quyết định chạy trốn.
Không phải không nghĩ tới việc sẽ bị bắt trở về, nhưng cơ hội chỉ có một lần,
mặc dù chạy không thoát cũng muốn thử rồi mới cam tâm.
Ngồi chờ chết không phải phong cách của cô.
Vì là thị trấn nhỏ nên xe taxi rất ít, phần lớn đều là xích lô và xe máy.
Thẩm Loan lấy bụi bặm nơi góc tường bôi lên trên mặt, làn da lập tức đen đi hai
tone, tóc để sau đầu không buộc lên, xoã sau lưng, nửa xoã nửa buông, cô xuất
hiện trước mặt xe ba bánh với dáng vẻ như thế.
Cũng không khác gì mấy người phụ nữ trung niên, ngoài việc cao hơn một chút,
gầy đến mức chỉ cần gió thổi qua là có thể bị thổi bay.
"Cô muốn đi không? Đi đâu?"
Thẩm Loan không trả lời, ngồi lên trước: "Thôn Long Lợi."
Cô nhìn thấy địa danh này trên mấy tờ quảng cáo du lịch trên đường phố, từ
mấu chốt: núi nguyên sinh... Rừng nhiệt đới... Phiêu lưu mùa hạ... giải trí
thám hiểm...
"Ơ, vậy thì rất xa đấy, sao không ngồi xe hơi? Từ đây đi vào là chỗ bán vé, thời
gian còn sớm, cũng chẳng nhiều người, chắc chắn có chỗ đấy."
"Tôi bị say xe, không chịu nổi mùi xe buýt."
"À, thảo nào..." Lái xe giật mình: "Đi, tôi sẽ chở cô qua, nhưng mà đi xe này
còn đắt hơn đi ô tô nhiều, cô nên biết đó!"
"Bao nhiêu?"
"Tôi cũng không nói quá đâu, 150, tiền lời 50, 100 tiền xăng."
"Được."