Thiệu An Hành: "Nếu không phải mệnh lệnh của lão Lục, anh dám nói nhăng
nói cuội để lừa dối Thẩm Loan à?"
"Tôi nói nhăng nói cuội ở chỗ nào? Những gì tôi nói đều là sự thật!"
"Vậy thì anh dám thề với Biển Thước là không hề giấu diếm một chút nào về
bệnh tình của lão Lục không?"
"Chuyện này... " Trâu Liêm gấp đến nỗi mặt đỏ tai hồng.
Đúng lúc này, Thiệu An Hành lợi dụng sơ hở, xông vào.
Anh ta không tin Trâu Liêm chút nào, nên phải tự mình đi hỏi lão Lục....
Thẩm Loan quay trở lại phòng ngủ chính trên lầu hai, nằm xuống, mắt vẫn mở
trừng trừng nhìn lên trần nhà, rõ ràng là rất mệt, nhưng lại không thể ngủ được.
Cảnh tượng Quyền Hãn Đình nói "anh yêu em" với cô một lần nữa xuất hiện
trong đầu cô.
Những hình ảnh dây dưa đó, lay động ánh đèn...
Anh rõ ràng đã tỉnh lại, tại sao còn hôn mê?
Mọi chuyện xảy ra có phải là ảo ảnh không?
Nhưng cơ thể đã nói cho cô biết rõ ràng đó là sự thật!
...
Đến tối, Thẩm Loan từ trên giường giật mình ngồi dậy.
Sau một giây hỗn loạn, cô bỏ chăn bông chạy ra ngoài thì bị Thiệu An Hành
chặn lại ở đầu cầu thang.
"Ngũ gia, A Đình tỉnh rồi sao?"
"Vẫn chưa. Em mang giày vào trước đi."
Hai mắt Thẩm Loan tối sầm lại, cô khẽ thì thào: "Sao anh ấy vẫn chưa tỉnh
lại..." Cô không thèm quan tâm đôi chân trần của mình.
"Tôi xuống xem anh ấy-- "
"Thẩm Loan!" Thiệu An Hành không chịu nổi, gân xanh trên trán đột nhiên
nhảy lên: "Trước tiên mang giày vào đi."
"Tránh ra, tôi muốn đi xuống..."
"Còn như vậy thì lão Lục chưa chết mà em sẽ ngã quỵ trước mất! "
"Chết?" Thẩm Loan quay đầu, ánh mắt rơi vào trên mặt người đàn ông, sắc bén
như dao đâm vào xương: "Ai nói anh ấy sẽ chết? Anh nói?!"
Hầu kết của Thiệu An Hành lăn nhẹ, lùi lại nửa bước: "Tôi nói là "chưa chết"."
"Sai rồi! Từ này vốn dĩ không nên nói ra!"
"Đúng." người đàn ông gật đầu, giọng nói dịu dàng: "Lần sau tôi sẽ chú ý."
Thẩm Loan lúc này mới thu lại gai nhọn trên người, nhưng vẫn nhất quyết bảo
anh ta tránh ra.
Thiệu An Hành cảm thấy bất lực, nhớ tới lời giải thích từ người trên giường
bệnh, thở dài một hơi, trực tiếp đi vào phòng ngủ chính lấy dép đi trong nhà.
Thật không may, Thẩm Loan không còn ở đầu cầu thang nữa.
Anh ta lại mang đôi giày xuống tầng hầm và đặt chúng trước mặt Thẩm Loan,
cô mới miễn cưỡng mang vào.
Thiệu An Hành: "..."
Anh ta đây là tạo nghiệt mấy đời, mới gặp hai vị tổ tông này?
Một người so với một người càng khó hầu hạ!
Khi Thẩm Loan lao vào, Trâu Liêm không thể ngăn cản được cô.
Thiệu An Hành nháy mắt ra hiệu với anh ta, Trâu Liêm mới hoàn toàn từ bỏ,
không ngăn cản nữa.
Căn phòng điều trị rất lớn, được bao quanh bởi những bức tường trắng, ánh đèn
lạnh lẽo vô trùng chiếu vào chính giữa giường bệnh, chiếu rõ khuôn mặt trắng
bệch của người đàn ông.
Trong một thoáng, Thẩm Loan không dám lại gần.
Cô sợ chạm vào làn da không có nhiệt độ, lại càng sợ không cảm nhận được hơi
thở của người đàn ông.
Cuối cùng, cô bước tới, đi đến bên giường.
Nhẹ nhàng nắm tay Quyền Hãn Đình, quả nhiên nhiệt độ thấp hơn cô, Thẩm
Loan cầm tay anh đưa lên miệng, từ từ hà hơi.
"A Đình, anh có lạnh không?"
Đáp lại cô chỉ có sự im lặng.
Thẩm Loan cũng không quan tâm, tự mình nói: "Em đã ngủ đủ rồi, sao anh còn
chưa ngủ đủ?"
Trong căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng tí tách của dụng cụ.
"Chúng ta về nhà rồi, anh không thể ngủ lâu như vậy đâu, biết không? Ngày
mai, ngày mai anh phải thức dậy lúc rạng sáng, được không?"
"..."
"Đừng tham ngủ như vậy, ngủ tiếp em sẽ rất tức giận, dỗ dành cũng không được
đâu, anh tự biết mà làm đi. "
"..."
"A Đình, em rất sợ."
Khi Thẩm Loan ra khỏi phòng điều trị, hai mắt đỏ bừng, nhưng cảm xúc lại rất
nhạt, nhạt đến mức không còn cảm xúc, chỉ còn lại sự im lặng và lạnh lẽo.
Nếu cô quay đầu nhìn lại, cô sẽ phát hiện người vốn đang trong trạng thái hôn
mê trên giường bệnh, không hiểu tại sao khóe mắt của người đàn ông lại chảy ra
một ít chất lỏng, rơi xuống mái tóc rồi biến mất.
"Ngũ gia, hai người bị bắt về từ trên núi kia đang ở trong tay anh đúng không?"