Nhưng đồ vật còn đây, người lại không thấy.
Ánh sáng còn le lói trong mắt Thẩm Loan vừa vụt sáng đã lại vụt tắt.
"A Đình..." Cô ra ngoài tìm rồi lại từ ngoài tìm vào, tất cả các phòng ngủ đều
không thấy Quyền Hãn Đình: "Anh ở đâu?"
Lúng ta lúng túng nhẹ lẩm bẩm, ánh mắt mờ mịt.
Các phòng khác cũng không tha, không chỉ mình Quyền Hãn Đình biến mất,
Lăng Vân và Sở Ngộ Giang, người nên nằm trên giường tĩnh dưỡng và người
duy nhất có thể đứng ra chủ trì mọi việc là Thiệu An Hành, cả ông Trâu cũng
không thấy.
Toàn bộ sơn trang Đông Li đã trống không chỉ còn lại mình cô.
Ồ, còn Lolita.
Kẽo kẹt...
"Bà chủ?" Giọng nói loli nhẹ nhàng.
Lọt vào tai Thẩm Loan lại như lời châm chọc chói tai.
Chủ nhân thật sự của nơi này đã không thấy nữa thì lấy đâu ra "bà chủ"?
Mặt trời lặn rồi mọc, ngày biến thành đêm, đêm biến thành ngày, Thẩm Loan
ngồi trên sô pha phòng khách suốt một đêm.
Khi bình minh ló dạng, ánh nắng vàng rực đầu tiên chiếu xuống nền nhà, có
nghĩa một ngày mới lại sắp bắt đầu.
Gương mặt người phụ nữ tái nhợt, lông mi run rẩy, đôi mắt bình tĩnh nhìn mãi
về một phía từ từ chuyển động lại lần nữa.
Giờ phút này, Thẩm Loan mới thật sự tin, anh đã đi rồi.
Không để lại câu gì, cũng không giải thích với cô, cứ như vậy biến mất sạch sẽ.
"Ha ha..." Cô thấp giọng cười.
Ban đầu, chỉ có khóe miệng nhếch lên, sau đó, đôi mắt cũng tràn ngập mỉm
cười, cuối cùng lông mày cũng cong lên.
Ánh mắt đảo qua bốn phía, nhìn tất cả những thứ quen thuộc trước mắt, nụ cười
của Thẩm Loan càng thêm tươi.
Chỉ là đáy mắt ấy, lại đóng thành băng không thể nào tan.
"Đúng là... làm tốt lắm."
Mười giờ sáng, tập đoàn Huy Đằng.
"Thưa cô, xin hỏi có chuyện gì sao?" Tiếp tân dáng người cao gầy nhìn người
phụ nữ mặc váy đỏ đi đến trước mặt mình, vội vàng nở nụ cười tiêu chuẩn nhất.
Chờ cho đến khi người đó đến gần, cô ta mới nhận ra, người phụ nữ không chỉ
mặc váy đỏ, môi cũng đánh màu đỏ rực, vẽ ra hình dáng đôi môi căng mọng,
màu sắc thích hợp, kết hợp với làn da trắng càng xinh đẹp lóa mắt.
Khi cô đi đến trước quầy, hai người bốn mắt nhìn nhau, tiếp tân còn nhìn thấy
rõ cả tơ máu trong mắt cô.
Tóc đen, da trắng, môi đỏ rực.
Trong nháy mắt, như yêu tinh từ từ bước đến.
Tiếp tân không khỏi ngẩn ngơ.
Cho đến khi —
Cốc cốc!
Người phụ nữ gập ngón tay gõ lên mặt bàn, gọi cô ta tỉnh lại.
"Xin hỏi..."
"Tôi là Thẩm Loan." Trực tiếp mở miệng cắt lời cô ta.
Thẩm Loan...
Tiếp tân nghe thấy cái tên này thì sửng sốt, nửa giây sau mới có phản ứng, vẻ
mặt thay đổi, dù là cơ thể hay thần kinh đều kéo căng như dây đàn: "Cô Thẩm,
thư ký Nghiêm mời cô đi thang máy bên trái lên tầng cao nhất."
Ánh mắt Thẩm Loan nhẹ động, không rên một tiếng, xoay người đi về hướng
thang máy.
Tiếp tân nhìn bóng dáng thon gầy của cô, hai dây áo nhỏ nhắn trên vai như sắp
trượt xuống.
Da trắng thì trắng thật nhưng lại không hồng hào mà sầu thảm.
Cô lại cố ý mặc chiếc váy đó...
Màu sắc như lửa, nóng cháy như muốn thiêu trụi tất cả.
Cho đến khi cửa thang máy khép lại, ánh mắt cô ta vẫn không có thể thu lại...
Tầng cao nhất.
Thiết kế khung thép bên ngoài, thể hiện rất rõ ràng phong cách khí phách của
"Lục gia", cổ kính tủ đứng, kệ sách lại rất tinh xảo và tỉ mỉ.
"Cô Thẩm." Một người đàn ông đeo kính tiến lên, hai tay để bên mép quần, cụp
mi rũ mắt: "Tôi là thư ký tổng hợp của ngài Quyền, họ Nghiêm."
"Anh biết tôi sẽ đến?"
Nhớ tới chuyện "hòa thượng chạy được nhưng miếu thì không", Thẩm Loan
mới định đến thăm Huy Đằng.
Không nghĩ tới...
Nhếch mối cười lạnh, sớm đã có người đang đợi cô.
Thư ký Nghiêm: "Không phải tôi biết, là người kia biết."
Người kia?
Khóe mắt Thẩm Loan dãn ra, không muốn nghĩ nữa, nghĩ đến lại thấy đau.
"Cho nên?" Dù trong lòng có sông cuộn biển gầm, chết đi sống lại như thế nào
thì khuôn mặt vẫn bình tĩnh như không, chuyện này Thẩm Loan giỏi nhất.
"Mời đi theo tôi." Người đàn ông đi phía trước dẫn đường.
Thẩm Loan nâng bước theo sau.
Cuối cùng, anh dừng lại trước một cánh cửa kính ở góc đường, thư ký Nghiêm
giơ tay đẩy ra, nghiêng người mời vào.
Thẩm Loan đi vào, cùng lúc đó trung niên người đàn ông đang ngồi chờ cũng
đứng lên, hơi hơi gật đầu với cô: "Cô Thẩm, chúng ta đã gặp nhau một lần ở sơn
trang Đông Li."
Quyền Hãn Đình không thường đến công ty, nhân viên cũng chưa bao giờ đến
sơn trang.
Anh từ xa điều khiển một tập đoàn khổng lồ, nhìn qua không hề vất vả chút nào,
dễ như trở bàn tay.
Chỉ có vài lần ít ỏi nhìn thấy vài người lạ ra vào, trong đó có vị trước mắt này.
Thẩm Loan nhớ rõ hình như ông ta là luật sư, họ...
"Hoàng Kỳ, luật sư chuyên dụng của lục gia, cố vấn pháp luật của Huy Đằng."
Ông ta tự nói tên, chắp tay trước mặt, nói xong cũng không có ý muốn bắt tay.
Quy quy củ củ, xa cách.
Thẩm Loan tất nhiên cũng không khách sáo, đi thẳng vào vấn đề: "Chuyện gì?"
Giọng nói lạnh mà ánh mắt cũng lạnh.
Cả người toát ra hơi thở không dễ tiếp cận, gai nhọn chĩa thẳng ra ngoài, người
lạ chớ lại gần.
"Mời ngồi." Hoàng Kỳ giơ tay.
Chờ Thẩm Loan ngồi xuống, ông ta và thư ký Nghiêm hai người mới ngồi
xuống theo.
"Dây là giấy tờ chuyển nhượng quyền phân cổ, ngài xem xem, có vấn đề gì có
thể nói ra, tôi sẽ trực tiếp giải đáp, cũng mời thư ký Nghiêm chứng kiến."
Nói xong mở giấy tờ ra, xoay ngược lại về phía Thẩm Loan rồi đẩy qua.
Thẩm Loan không xem, mà nắm được tin tức quan trọng trong lời nói của ông
ta: "Chuyển nhượng... cổ quyền?"
"Đúng vậy."
"Cổ quyền gì."
"Cổ quyền Huy Đằng."
Thẩm Loan nhíu mày, lúc này ánh mắt mới nhìn xuống đống giấy tờ, trang thứ
nhất, sau đó lật qua trang thứ hai, sau đó là trang thứ ba...
Nội dung văn bản không chỉ chuyển nhượng vốn cổ phần của Quyền Hãn Đình
ở Huy Đằng sang tên cô, mà còn đặt quyền sử dụng bến tàu và quyền sở hữu
nhà kho về tay Thẩm Loan.
Mấy tờ giấy mỏng này không thua gì núi vàng núi bạc.
Hoàng Kỳ thấy cô đã xem xong tờ cuối cùng, mới mở miệng: "Ngài chỉ cần hạ
bút ký tên lên đó, những nội dung đã đề cập trong tờ giấy này bao gồm cổ
quyền, quyền tài sản đều sẽ chuyển sang danh nghĩa ngài."
"Ai bảo ông đưa cho tôi?" Thẩm Loan lạnh lùng giương mắt.
Hoàng Kỳ cứng người, cười: "Ngài cảm thấy còn ai có thể chi phối những thứ
phú quý này?"
Chỉ có "người kia" mà thôi!
"Anh ấy bắt đầu tất cả chuyện này từ bao giờ?"
"Ngài nói "tất cả" tôi không rõ lắm, nhưng nếu ngài muốn hỏi phần hợp đồng này
thì đã từ rất lâu trước đó."
"Rất sớm, sớm từ bao giờ?"
"Nửa năm."
Nửa năm trước đã bắt đầu sao?
Thẩm Loan ngẩn ngơ, bỗng dưng khóe miệng nở một nụ cười lạnh, là gì chứ?
Phí chia tay?
Hay là phí nuôi dưỡng?
Cô là cái gì chứ?
Được thích, được cưng chiều, cuối cùng vẫn là một người phụ nữ bị vứt bỏ?
Để lại tài phú tiền bạc ngập trời cho cô là muốn đền bù thua thiệt? Hay là xuất
phát từ sự áy náy?
Hay chỉ là một phương thức giao dịch? Thanh toán xong là xóa bỏ toàn bộ?
Càng nghĩ, nghi ngờ càng nhiều, sự châm chọc trên càng cũng càng sâu.
Giây tiếp theo, người phụ nữ giương mắt, lạnh lùng nhìn về phía Hoàng Kỳ:
"Anh ấy có nói gì không?"
"Không có."
"Một câu cũng không có
"Một câu cũng không."
"Ha..."
Đây mới là Quyền Hãn Đình, dứt khoát nhanh nhẹn, cũng vô tình tận cùng.
"Cô Thẩm, ngài có thời gian ba ngày để suy nghĩ..."
"Không cần." Thẩm Loan cắt lời ông ta.
Luật sư Hoàng dừng lại, nghe hấy người phụ nữ tiếp tục mở miệng —
"Không cần suy nghĩ. Tôi ký."
Hoàng Kỳ và thư ký Nghiêm liếc nhau, khó có thể tin, suy cho cùng, họ cho
rằng thuyết phục Thẩm Loan sẽ rất khó khăn...
Đàn bà ai cũng đạo đức giả, cho dù là "đàn bà của lục gia" thì cũng vẫn là đàn
bà.
Nếu đẳng cấp thấp hơn, nhìn thấy những thứ như vàng bạc châu báu này như
miếng bánh từ trên trời rơi xuống chỉ sợ vui quá mà cầm bút không nổi.
Đẳng cấp cao hơn thì biết che giấu niềm vui, già mồm từ chối hợp đồng này,
sau đó sau ba lần bảy lượt từ chối mới gắng gượng chấp nhận.
Còn đẳng cấp cao nữa thì sẽ thẳng thừng từ chối, không cần tiền, chỉ cần tình.
Có rất nhiều lúc, khi người đàn ông thấy có lỗi còn có lợi hơn là tiền bạc, là loại
trước hay loại sau đây? Đặc biệt, đây còn là người đàn ông biết kiếm tiền.
Nhưng hành động này của Thẩm Loan...
Có lý chẳng sợ, giận quá mà ký.
"Sao?" Cô nhấc bút, ánh mắt chế nhạo: "Hai người có vẻ ngạc nhiên quá nhỉ?"
Thư ký Nghiêm rũ mắt.
Hoàng Kỳ vẫn giả vời xem hợp đồng, hết sức chăm chú.
Thẩm Loan ký tên đóng dấu dưới cái nhìn chằm chằm của hoặc công khai, hoặc
liếc trộm của họ.
Đặt bút xuống, đẩy lại cho Hoàng Kỳ: "Các thủ tục và quy trình chuyển nhượng
tiếp theo sẽ làm phiền luật sư Hoàng rồi."
"... Chuyện nên làm. Ngoài ra, cần phải ký hợp đồng chuyển nhượng tài sản."
Ông ta lại lấy một phần hợp đồng khác rồi đẩy qua.
Thẩm Loan không có cảm xúc gì, đã trải qua một lần, lần thứ hai quen tay dễ
ký.
Là hợp đồng về việc chuyển nhượng quyền tài sản của sơn trang Đông Li và
quyền sử dụng tài sản khác.