Tống Cảnh: "Với đầu óc của Quyền Hãn Đình, nếu cậu ta cố tình trốn tránh cô,
cô nghĩ mình có thể tìm được cậu ta sao?"
Thẩm Loan im lặng.
"Hơn nữa, với vị trí địa lý của Chiếm Ngao, chỉ có nhà họ An biết đường vào
đảo thôi. Nếu tùy tiện xông vào, e rằng còn chưa nhìn thấy đảo thì đã không còn
mảnh xương."
Nhiều năm như vậy, nhà họ An vẫn luôn giữ được sự bí ẩn trước mọi người, ít
nhiều cũng liên quan đến nơi ẩn nấp của Chiếm Ngao.
"Ý ngài là..." Thẩm Loan cau mày: "Anh ấy đã trở lại đảo?"
"Tôi không loại trừ khả năng này. Tôi không tin là cô không hề nghi ngờ."
Thẩm Loan gật đầu: "Tôi có nghi ngờ qua, nhưng không chắc chắn bằng ngài,
cho nên căn cứ vào đâu chứ?"
"Cô và Quyền lão lục đã ở bên nhau một thời gian dài như vậy, chẳng lẽ chưa
nghe nói về mối quan hệ của anh ta với Chiếm Ngao sao?"
"Nếu ý anh là thân phận của mẹ anh ấy, cô con gái được An lão gia chủ yêu
thương nhất, hẳn là tôi đã nghe qua rồi."
Không chỉ nghe qua mà cô còn từng chào hỏi qua điện thoại với lão phu nhân
được xem là huyền thoại ấy.
Tống Cảnh hơi ngạc nhiên: "Anh ta còn nói cho cô biết thân phận của mẹ anh
ta, xem ra có vẻ là tình yêu đích thực rồi. Nhưng nếu cô thử nghĩ lại xem, lần
này ngay cả "tình yêu đích thực" anh ta cũng bỏ được, còn dùng cách thức cực
kỳ vô trách nhiệm là bỏ đi như thế thì có thể thấy rằng mọi chuyện khó giải
quyết như thế nào, gặp phải tình huống hiểm nguy ra sao?"
Thẩm Loan ngẩn người.
Tống Cảnh hừ một tiếng: "Nếu không thì cô cho rằng còn có nguyên nhân nào
khác? Không yêu cô? Thay lòng đổi dạ? Hay là bị trúng tà, trở thành tên đàn
ông cặn bã? Việc cô phải làm bây giờ không phải là tìm anh ta tính sổ rồi chia
tay mà phải lo lắng không biết bây giờ anh ta còn sống hay đã chết, nếu chết thì
chôn ở đâu, nếu còn sống thì sống được bao lâu?"
...
Khi Thẩm Loan rời đi, tuy trên mặt vẫn lạnh lùng nhưng khí chất lạnh lẽo xung
quanh không bằng lúc cô đến.
Ít nhất, Lệ Hiểu Đàm dám tới gần cô.
Hai người băng qua hành lang, đi thang máy xuống dưới.
Cả đường xuống không dừng lại, cũng không có ai lên, rất nhanh xuống đến
tầng 1. Ngay lúc cánh cửa kim loại mở ra, một âm thanh chói tai truyền đến.
Lệ Hiểu Đàm dẫn cô qua sàn nhảy đến quầy bar.
"Hi ~ Chị Đàm." Nhân viên pha chế tuy bận rộn nhưng vẫn dành thời gian để
chào hỏi.
Lệ Hiểu Đàm hỏi Thẩm Loan: "Cô lái xe à?"
"Ừ."
"Vậy lấy một ly cocktail, một ly nước chanh."
Người pha chế: "Phiền hai người phụ nữ xinh đẹp ngồi xuống một lát, đợi tôi
làm xong ly này."
"Cậu làm nhanh chút." Lệ Hiểu Đàm bước lên ghế đẩu cao, chống nhẹ đôi chân
dài của mình lên, lập tức ngồi lên, mũi chân chạm đất.
Đôi chân dài miên man, thẳng tắp và thon thả càng trở nên quyến rũ dưới ánh
đèn.
Động tác của Thẩm Loan gần như giống hệt cô ta, ngay cả vị trí mà ngón chân
cuối cùng tiếp đất cũng giống.
"Hai người hẹn nhau ngồi sao? Giống nhau một cách thần kỳ." Khi người pha
chế ngẩng đầu nhìn thấy cảnh này, không khỏi mở miệng trêu ghẹo.
Vẻ mặt Lệ Hiểu Đàm không thể giải thích được: "?"
Thẩm Loan không cảm xúc.
"Động tác ngồi trên ghế đẩu vừa rồi đó, không tin thì cô nhìn tư thế hai chân
của hai người đều giống nhau."
Hai người cùng cúi đầu xuống, quả thực không khác nhau lắm.
Khóe miệng Lệ Hiểu Đàm giật giật: "Phụ nữ xinh đẹp ngồi thế này, có vấn đề gì
không?"
"Dáng ngồi có thể giống nhau, nhưng động tác ngồi lên, quá trình đó, ví dụ như
có người thích chống bằng một chân, có người thích chống cả hai chân, có
người thích một nửa mông chạm vào bề mặt ghế đẩu, có người thích ngồi trực
tiếp toàn bộ mông, như vậy không thể mọi chi tiết đều giống nhau đi?"
Lệ Hiểu Đàm thì thào: "Không thể nào..."
"Nhưng vừa rồi tôi thấy động tác ngồi lên ghế đẩu của hai cô thật sự không có
gì khác nhau. Cocktail đã pha xong, nước chanh cũng xong rồi, hai người cứ từ
từ dùng đi, ngồi đây nhâm nhi, tán gẫu hay gì đó."
Lệ Hiểu Đàm nhướng mày: "Nhìn cậu tích cực như vậy, muốn tham gia với
chúng tôi không?"
"Được chứ!" Anh ta ước còn không được.
Thẩm Loan không có hứng thú trò chuyện, cô nói "đi trước" với hai người họ
rồi đứng dậy.
Bỗng nhiên, bị Lệ Hiểu Đàm gọi lại: "Dù gì tôi cũng giúp cô, còn mời cô uống
rượu, qua cầu rút ván, cô đừng quá đáng vậy."
Thẩm Loan phớt lờ, liếc nhẹ cô ta rồi bước đi. Đi rất dứt khoát.
Lệ Hiểu Đàm im lặng, thật ra từ lâu cô ta đã biết Thẩm Loan coi thường cô ta.
Nhưng chẳng sao cả. Cô ta mặt nóng dán mông lạnh đã quen rồi. Nếu một ngày
nào đó Thẩm Loan không có thái độ kiêu ngạo, mà ôn hòa hơn, thì cô ta sẽ nghi
ngờ liệu người này có uống nhầm thuốc hay có người giả mạo.
"Ui, chị Đàm, thật hiếm có! Lần đầu tiên thấy chị phải chịu đựng như thế này."
Lệ Hiểu Đàm nhấp một ngụm, nhàn nhạt thở dài: "Nếu không thì còn có thể làm
gì nữa? Đại tiểu thư tính tình không tốt, chỉ có thể chịu đựng."
Người pha chế nhìn lên xuống đánh giá, giống như không quen biết cô ta:
"Không nhầm đâu, chị Đàm vẫn là chị Đàm đó. Sao lúc gặp Thẩm Loan lại từ
hổ cái biến thành cừu non? Không sợ bị ăn đến xương cũng không còn sao?"
"Hì, vậy thì cậu coi thường chị quá rồi!" Cô ta đẩy ly nước chanh Thẩm Loan
chưa từng động đến mặt cậu: "Đây, đổi thành một ly cocktail."
"Ai uống?"
Miệng Lệ Hiểu Đàm giật giật: "Bây giờ, có ai khác ngoài tôi à?
"Một khi đồ uống đã được bán, chúng không thể bị trả hoặc đổi lại với bất kỳ lý
do hay hình thức nào."
"Cái rắm! Quy tắc là chết, người là sống, hơn nữa, một ly nước chanh đáng giá
bao nhiêu chứ?"
"Đổi, đổi, đổi. Tôi sợ chị luôn."
Lúc này Lệ Hiểu Đàm mới vừa lòng nhếch lên khóe miệng, khóe môi gợn sóng.