Tháng 11, Ninh Thành chính thức vào thu.
Lá cây bên đường đã ngả vàng, hoa cỏ trong vườn cũng đã tàn.
Thẩm Loan vẫn đóng cửa không ra.
Hạ Hoài thỉnh thoảng sẽ đến thăm cô, nhưng không phải lần nào đến cũng được
vào cửa.
Thẩm Loan càng từ chối, anh ta càng hăng hái.
Ai cũng không ngờ cậu chủ nhà họ Hạ vô pháp vô thiên ăn chơi trác táng này
vậy mà bỏ được tự tôn, có sự kiên nhẫn và nghị lực vượt quá sức tưởng tượng.
Miêu Miêu cũng thường xuyên đến, cô ấy tốt số hơn Hạ Hoài, lần nào cũng
được gặp Thẩm Loan, cũng là do cô ấy có chừng mục, nghiêm khắc khống chế
tần suất ra vào mới có đặc quyền này.
"Hôm nay có khỏe không?" Sau khi vào nhà, cô ấy để đồ xuống, ngồi đối diện
Thẩm Loan.
Một chén trà nóng đưa tới trước mặt, hơi nóng lượn lờ quanh miệng ly.
Miêu Miêu giơ tay nhận, khẽ nhấp một ngụm, lập tức mũi hương thanh thanh
ngập khoang mũi, dư vị dài lâu.
Thẩm Loan pha xong trà, rót cho Miêu Miêu, nhưng bản thân lại không uống,
bưng một ly pha lê, bên trong là nước ấm.
Cô nói: "Vẫn tốt."
"Tôi mua sơn tra và dương mai, sơn tra có thể ăn trực tiếp, dương mai phải rửa
sạch, tốt nhất ngâm với nước nóng để uống."
Thẩm Loan hơi hơi mỉm cười: "Vất vả cho cô quá."
Nụ cười của Miêu Miêu mang lại cảm giác năm tháng yên bình.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao cô ấy không muốn thường xuyên tới cửa quấy
rầy.
Đúng vậy, quấy rầy.
Bên ngoài điên cuồng phao tin Quyền lục gia vứt bỏ Thẩm Loan, đi luôn, ai
cũng cảm thấy cô là "người vợ bị bỏ rơi", giờ phút này chắc cô đang dùng nước
mắt rửa mặt, ngày nào cũng đau lòng.
Nếu không, sao không ra cửa, xấu hổ gặp người?
Nhưng Miêu Miêu thấy, Thẩm Loan yên lặng không phải suy sụp, cũng không
uể oải, cô chỉ đơn thuần muốn một không gian yên tĩnh.
Giống ngủ đông, lại tựa ủ men...
Tóm lại sẽ không mãi luôn yên tĩnh như vậy.
Miêu Miêu ở đó 40 phút, trừ lúc nói chuyện bên ngoài, phần lớn là báo cáo
công việc.
"...Bên Lý Phục tất cả đều bình thường, nhưng tôi vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm,
ngăn chặn bất cứ tình huống ngoài ý muốn nào phát sinh." Trước khi đi, Miêu
Miêu thề son sắt.
Thẩm Loan tiễn cô ấy tới cửa, mặc quần dài, để mặt mộc, không khác gì hình
tượng những người phụ nữ ở nhà bình thường.
Ít đi vài phần chói mắt, mặt mày càng nội liễm và ôn trầm.
...
Chu Trì không biết lấy được tin tức từ đâu, cũng từ Bắc Hải bay về Ninh Thành
thăm cô.
Vào cửa ngồi chưa đầy nửa tiếng, điện thoại đã reo không dưới năm lần, còn
chưa tính WeChat, email.
Đã thế họ đều là những "ba ba đầu tư" mà anh ấy không thể trực tiếp cúp máy,
chỉ có thể ăn nói nhẹ nhàng tiếp chuyện.
Thẩm Loan ngồi trên sô pha, cứ lẳng lặng nhìn anh ấy bận rộn như vậy, giây
trước còn đắm chìm trong cơn tức khi nghe thấy tiếng điện thoại, giây sau đã
biến thành tổng giám đốc Chu ăn nói đĩnh đạc, thành thạo.
Đã từng là một tên nghèo cưỡi motor trong lòng đầy mộng mơ rồi lại bị hiện
thực trêu đùa, bây giờ đã trở thành một ngón núi cao chít vót trong ngành sản
xuất gảm khó khăn này.
Từ lỗ mãng xúc động đến tự khống chế nội liễm; từ không hiểu chuyện đời, đến
biết lõi đời — sự trưởng thành của Chu Trì dùng mắt thường cũng có thể thấy
được.
Mà tất cả điều này, Thẩm Loan không dám kể công, nhưng ít ra bên trong cũng
có khổ lao của cô.
Quyền Hãn Đình biến mất tháng đầu tiên, cô nằm trên chiếc giường lớn trong
phòng ngủ chính từng thuộc về hai người, nửa đêm đều sẽ bừng tỉnh sau cơn
mê. Nhìn bóng tối trước mắt, Thẩm Loan chỉ cảm thấy mờ mịt, nếu nói ông trời
cho cô cơ hội trọng sinh, là vì có oán báo oán, có thù báo thù, vậy vì sao còn
muốn sắp xếp để cô gặp được Quyền Hãn Đình?
Nếu không chỉ vì báo thù, còn muốn đền bù kiếp trước cho người cô đơn, cả đời
thê lương tiếc nuối, rồi lại vì sao lúc sắp thu hoạch được hạnh phúc lại đả kích
cô đau đớn thế này?
Trằn trọc, rối rắm suy ngẫm, Thẩm Loan vẫn không tìm được câu trả lời.
Nhưng giờ phút này, nhìn Chu Trì thay xương đổi thịt, cô hình như đã hiểu rồi.
Người sống một đời, phải tự yêu bản thân mình trước rồi mới đi yêu người
khác, vứt bỏ hai điều đầu, có lẽ còn có thể mang lại một số ảnh hưởng cho
những người xung quanh và thế giới này.
Người tốt cũng được, người xấu cũng thế, đều đánh dấu cho việc "tồn tại trên
thế giới này", "là một chuyến đi".
Mà cá nhân quá hẹp hòi, thậm chí tầm nhìn tình yêu cũng hạn hẹp, cô rõ ràng có
thể có được bầu trời rộng lớn hơn, bước lên càng tiền đồ sáng lạn hơn, thưởng
thức nhiều phong cảnh tráng lệ hơn, để lại những dấu vết chói lóa hơn.
Sao cứ phải bó buộc phạm vi hoạt động, tự trói hai cánh?
Thẩm Loan cười, mặt mày giãn ra, u sầu tan biến.
Quyền Hãn Đình ở đây, cô có thể nương có thể tựa; Quyền Hãn Đình rời đi, cô
vẫn có thể đứng thẳng hiên nganh, phát triển ngoan cường như cũ.
Cô yêu, có thể không màng tất cả, cũng có thể khí thế như lửa!
"... Ngại quá, điện thoại quá nhiều, tôi..." Kết thúc một cuộc điện thoại, Chu Trì
vội vã mở miệng.
"Cảm thấy thế nào?" Thẩm Loan cắt lời giải thích của anh, cũng không để ý,
còn đặt câu hỏi.
"Hả?"
"Cảm thấy bây giờ thế nào?"
Chu Trì ngây ra, sau một lúc lâu: "... Rất bận rộn, nhưng rất phong phú."
"Hối hận không?" Thẩm Loan lại hỏi.
Anh ấy lúng ta lúng túng: "Hối hận cái gì?"
"Từ bỏ ước mơ trở thành tuyển thủ thể thao điện tử chuyên nghiệp để trở thành
một nhân viên phát triển sau hậu trường không có tiếng tăm gì."
Chu Trì hít ngược một hơi khí lạnh, kinh nghi nhìn chằm chằm Thẩm Loan:
"Sao cô biết?"
Thẩm Loan mỉm cười: "Tôi còn biết, lúc "hồ tiên" bắt đầu phát triển, anh trong
tình trạn nút thắt cổ chai, anh được câu lạc bộ US mời, đối phương đi ăn máng
khác với trung gian, muốn anh vào vị trí đó."
Sau khi nghe xong Chu Trì, hoàn toàn kinh sợ, bởi vì chuyện này, anh ấy chưa
từng nói với ai, sao Thẩm Loan lại biết?