Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 889

Ở cổ đại, phòng chính tam tiến tứ hợp viện là để người lớn trong nhà ở, phía

đông là con trưởng, phía tây là con thứ, con gái vợ lẽ ở hết sau hậu viện.

Ngụ ý, nam chủ ngoại, nữ chủ nội.

Bây giờ Thẩm Loan muốn ở trong Tây viện, Tống Chân và Tống Kỳ cũng chỉ

có thể căng da đầu, cắn răng nhường.

Chung Ngọc Hồng: "Vậy hai anh em cháu... dọn đến Đông viện nhé?"

Đông viện, là chỗ ở cũ của Tống Duật.

Sau khi nghe xong, Tống Kỳ theo bản năng nhíu mày, nhưng rất nhanh lại giãn

ra, nhưng động tác nhỏ này vẫn bị Thẩm Loan nhìn thấy hết.

Còn Tống Chân, thần sắc vẫn thế, không giận không cáu, bình tĩnh mà đồng ý:

"Vâng".

Cứ như vậy, ba mẹ con Thẩm Loan ở trong Tây viện.

Buổi tối.

Tống Khải Phong xử lý xong công việc, từ phòng sách về phòng ngủ chính.

Bà cụ đã đắp chăn, dựa vào đầu giường đọc sách, trên mũi đôi cặp kính lão, mặt

mày bình thản, hơi thở văn hóa nhàn nhã ập vào mặt.

"Sao còn chưa ngủ? Lại đang xem cái gì thế?" Tống Khải Phong xốc chăn lên

nằm cạnh.

"Hoàng lịch."

"Đang yên đang lạnh xem cái đó làm gì?"

Chung Ngọc Hồng trừng ông ta một cái: "Tất nhiên là xem ngày tốt. Bây giờ

Thanh Thanh và Tán Tán đều đã trở lại, không tìm ngày cho chúng chính thức

nhận tổ quy tông sao? Tôi đã xem rồi, ngày tám tháng sau là ngày đẹp nhất,

chúng ta mở tiệc tối ở Trường Phú Cung, mời bạn bè thânh thiết đến, tam thân

sáu thích đến tham dự."

"Luyên thuyên!"

Bà lão thấy ông ta gào lên thì sửng sốt, sau một lúc lâu mới có phản ứng, vẻ mặt

không kiểu: "Sao lại luyên thuyên? Chúng là con của A Duật, cháu nội của

chúng ta, chẳng lẽ ông lại bủn xỉn chút tiền này? Sao lại càng già càng keo

kiệt..."

Tống Sắc mặt Khải Phong đen xì.

Vẻ mặt bà cụ không sợ: "Chẳng lẽ không phải?"

"... Sau đợt này đã, biết rõ ràng tất cả rồi thực hiện nghi thức cũng không

muộn."

"Ông bảo tạm hoãn, cái gì mà "biết rõ ràng tất cả"? Bây giờ còn có gì là không rõ

ràng sao?"

Lông mày xoắn vào nhau Tống Khải Phong, nếp uốn càgn sâu: "Tôi định xét

nghiệm ADN..."

"Trước đó không phải đã làm rồi sao? Vì sao còn muốn..."

Tống Khải Phong xua tay, cắt lời bà ta: "Lòng tôi không yên, để an toàn, vẫn

nên kiểm tra lại lần nữa thì hơn."

Chung Ngọc Hồng không đồng ý: "Sao không làm từ sớm đi? Bây giờ người đã

đón về, lại ở cùng một mái hiên, nếu chúng ta lại nghi thần nghi quỷ, ai vui lòng

cho được chứ!"

Đây cũng là điều mà ông lão đau đầu.

Muốn làm lại không muốn làm.

"Vậy thì, dặn người làm lúc quét dọn chú ý nhặt tóc của hai đứa nhỏ."

"Nếu lỡ như người làm nhặt sai thì sao? Tóc nào chẳng giống tóc nào, kết quả

kiểm tra cuối cùng ông có tin không?"

"..."

"Tôi thấy ông lo lắng nhiều rồi, Thanh Thanh có đôi mắt giống y đúc A Duật,

đều nói con gái giồng ba, sao có thể không phải con ruột cơ chứ?"

Tống Khải Phong thất thần, nhớ lại lại phát hiện lúc ấy mình đứng quá xa, cũng

không đi lại gần để nhìn, đứa bé trông thế nào cũng không thấy rõ.

"Bà xác định không phải do tác động tâm lý?"

Chung Ngọc Hồng: "Không tin ông lấy ảnh lúc nhỏ của A Duật ra, ngày mai tự

đối chiếu xem."

Tống Khải Phong không nói tiếp.

Bà cụ trực tiếp lấy một bức ảnh trong ngăn kéo ra, đưa cho ông ta, đôi mắt nháy

mắt lấp lánh nước: "Đây, ông cầm đi..."

Lúc nhận tấm ảnh đí tay Tống Khải Phong run run, sau một lúc lâu: "Không còn

sớm nữa, nghỉ đi."

"Vậy chuyện tiệc..."

"Bà xem mà làm. Nhưng, mục đạt đích là được, đừng quá phô trương."

"Chúng ta là gia đình gì, chỉ cần không phạm pháp, phô trương một chút thì có

làm sao? Lại nói, đó gốc rễ duy nhất của dòng chính nhà họ Tống, cho dù ồn ào

chút cũng không quá."

"Đừng quên Hiểu Kinh, có khác gì vả vào mặt con bé!"

Lần này, bà cụ không nói gì nữa.

Sau một lúc im lặng, ánh mắt bà ta chột dạ, cũng bất đắc dĩ: "... Đuọc, tôi sẽ chú

ý đúng mực."

Cùng dưới ánh trăng, Tây viện.

"Em chai! Tắm... Trắng trắng..." Cô bé con vẫn còn đang được quấn khăn tắm

nhỏ, trên người nước còn chưa lau khô vỗ tay với Tán Tán.

Người sau chỉ ngẩng đầu nhìn cô bé một cái rồi tiếp tục chơi lego trong tay.

Không hứng thú, không dao động.

Nhưng cô bé đã quen với hình thức ở chung này, miệng cứ bô bô, một lát "em

chai", một lát lại "Tán Tán", cũng mặc kệ người cô bé muốn gọi không để ý đến

cô bé, dù sao vẫn rất vui vẻ.

Thẩm Loan từ phòng tắm ra, bế cô bé đặt lên giường, rồi dùng khăn tắm lau khô

người bé, cuối cùng thay quần áo ngủ sạch sẽ.

Cô bé tự giác chui vào ổ chăn, nằm xong, không cần Thẩm Loan nhắc nhở,

ngoan ngoãn đến không thể tưởng tượng.

"Tán Tán..." Thẩm Loan đi qua.

Cậu bé đặt lego xuống, ngẩng đầu, cặp kia đen nhánh nhìn Thẩm Loan.

Chăm chú, tập trung, không nhiễm một hạt bụi.

Đôi mắt như vậy thành công khiến Thẩm Loan nhớ đến người kia...

Đồ khốn không từ mà biệt, không có tin tức!

"Chúng ta phải đi tắm." Cô nói, tiếng nói nhẹ nhàng.

Tán Tán không nói chuyện, nhưng gật gật đầu, đặt lego xuống đúng chỗ, rồi

đứng dậy mở vali ra, nhìn chằm chằm như đang tìm cái gì đó.

"Bảo bảo đang tìm cái này sao?" Trong tay Thẩm Loan cầm một cái hộp nhỏ,

quơ quơ, tiếng lọc cọc vang lên.

Tán Tán chạy tới, thật ra, bước chân của cậu bé còn vững vàng hơn cô bé con.

Duỗi tay ra vớiThẩm Loan, ánh mắt trong suốt.
Bình Luận (0)
Comment