Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 897

Năm đó, cô bị Nhị Tử và Tam Tử bắt cóc trong chiếc xe hơi kín, Nhị Tử sử

dụng công cụ khoa học kỹ thuật siêu hiện đại—

Vận hành chuyển động, máy móc hoàn thiện, có chức năng chuyển động tức thì.

Sau đó Diêm Tẫn cũng lấy thứ này làm vũ khí để tấn công, mà đúng là cái đồng

hồ quả quýt kia đã làm Quyền Hãn Đình bị thương cực kỳ nặng mới khiến anh

không thể không lựa chọn rời đi.

Theo sự hiểu biết của anh với Thẩm Loan, sau khi anh rời khỏi đây, Thẩm Loan

nhất định sẽ nghĩ mọi cách tìm hiểu rõ chân tướng mọi chuyện.

Mà cách nhanh và tiện nhất, chính là cạy miệng hai người Nhị Tử và Tam Tử

này!

Cho nên không thể giữ lại bọn họ được!

Nói cách khác, Quyền Hãn Đình không muốn để lại manh mối cho Thẩm Loan,

không muốn cô tìm hiểu mọi chuyện, điều tra rõ chân tướng.

Nhưng vì sao phải thế?

Rốt cuộc thứ gì có thể khiến Quyền Hãn Đình kiêng kị như vậy, ngay cả chạm

cũng không cho cô chạm vào?

Cuối cùng, Nhị Tử cho cô câu trả lời.

Đến bây giờ Thẩm Loan vẫn nhớ rõ, sau khi lửa lớn qua đi, kho hàng biến thành

một đống đổ nát, Nhị Tử tỉnh lại đã là hai ngày sau, vết thương của Tam Tử bởi

vì sặc quá nhiều khói nên càng nghiêm trọng hơn, nửa tháng sau mới hoàn toàn

thoát khỏi nguy hiểm.

Ở trong phòng bệnh của bệnh viện, Nhị Tử vừa tỉnh lại nhìn thấy Thẩm Loan,

trong mắt ngập tràn phức tạp mà dùng ngôn ngữ cũng không thể diễn tả được.

"Lửa, không phải do tôi phóng."

Nhị Tử: "Tôi biết."

Anh ta dừng lại một chút rồi mới bổ sung: "Là người đàn ông của cô."

Lúc đó Quyền Hãn Đình còn đang lâm vào trạng thái hôn mê, người có thể thay

anh ra lệnh cũng chỉ có... Thiệu An Hành!

Cho nên chỉ có mình Thẩm Loan chẳng hay biết gì cả, bọn họ đều hợp nhau lại

lừa gạt cô!

"Vì sao lại nói như vậy?" Trong lòng đang sông cuộn biển gầm nhưng giọng nói

lại bình tĩnh lạ thường.

Nhị Tử: "Tôi biết, anh ta không muốn để cô biết."

Lời này thoạt nghe rất khó hiểu, nhưng cẩn thận nghĩ kỹ sẽ phát hiện điểm mấu

chốt.

Thẩm Loan lập tức bắt lấy lời ám chỉ trong câu nói của anh ta: "Anh ấy không

muốn để tôi biết cái gì?"

"Lai lịch của chúng tôi, còn có nguồn gốc của những vũ khí siêu khoa học kỹ

thuật đó nữa."

"Là thứ lúc trước tôi hỏi mà đánh chết anh cũng không chịu giải thích đó sao?"

Nhị Tử gật đầu.

Thẩm Loan có thể cảm giác được máu trong cơ thể máu mình đang sôi trào, tay

bởi vì kích động mà run rẩy.

Khoảng cách đến sự thật chỉ cách một lớp lụa mỏng, căn bản không cần cố sức,

chỉ cần giơ tay đẩy là có thể nhìn được trạng thái thật thật giả giả, yêu ma quỷ

quái kia.

"Anh nguyện ý nói sao?" Cô cố hết sức giữ bình tĩnh, không ngừng cảnh cáo

mình phải kiềm chế.

Nhị Tử: "Cô muốn biết, vậy tôi sẽ nói."

"Vì sao đột nhiên thay đổi thái độ?" Lý trí vẫn chiếm chủ đạo trong đầu Thẩm

Loan.

"Bởi vì —" anh ta đảo mắt nhìn thẳng, không hề né tránh: "Tôi là người đã chết

một lần, mà cô lại cho tôi sinh mạng mới."

Không ai biết trong khoảnh khắc ngọn lửa lan rộng, ánh lửa vây quanh anh ta,

trong nháy mắt ngọn lửa tới gần làm bỏng rát da thịt, trong lòng anh ta tuyệt

vọng bao nhiêu.

Nhị Tử không sợ chết, nhưng cũng không có nghĩa anh ta chán sống mà tình

nguyện muốn chết.

Con kiến còn sống tạm bợ, anh ta cũng vậy!

Thẩm Loan tiến lên đến bên giường bệnh, hai mắt khoá chặt lấy ánh mắt người

đàn ông, để xem anh ta có nói dối hay không: "Chỉ mong anh thật sự nghĩ thông

suốt, nói—"

"Tôi và Tam Tử xuất thân từ nhà họ Bình, tuy rằng chỉ là chi thứ xa đến không

thể xa hơn nữa, nhưng dưới sự che chở của gia tộc thì cũng có những tháng

ngày an nhàn hơn người bình thường."

"Nhà họ Bình? Ping nào cơ*?"

*屏 Bình: phiên âm là ping

"Bình trong màn chắn, không phải bình trong thản bình."

Đó là lần đầu tiên Thẩm Loan biết còn có một dòng họ như vậy, hơn nữa lại là

một chi thứ trong một đại gia tộc.

"Kinh Bình thế gia? Vì sao trước nay tôi chưa từng nghe qua?"

"Không phải," Nhị Tử lắc đầu: "Tôi không rõ dòng chính của nhà họ Bình định

cư ở đâu, nhưng chi thứ trải rộng cả một thế hệ ở phương bắc, khắp mọi nơi."
Bình Luận (0)
Comment