Khi Thẩm Loan đẩy cửa bước vào cũng là lúc Tam Tử tỉnh lại.
Nhìn thấy cô, anh ta theo bản năng muốn ngồi dậy.
"Đừng. Anh cứ nằm xuống đi."
Tam Tử lại nằm xuống.
"Lần này thu hoạch thế nào?"
Ánh mắt anh ta u ám, có vẻ hơi nghiêm trọng: "... Vẫn không thể tìm được."
Biểu cảm trên khuôn mặt của Thẩm Loan không thay đổi: "Nếu dễ dàng tìm
được thì đã chẳng phải là dòng chính nhà họ Bình rồi."
Tam Tử im lặng.
Mấy năm nay hễ thu được tin tức liên quan đến nhà họ Bình, Thẩm Loan đều sẽ
ra lệnh cho anh ta tự mình đi điều tra, chưa từng có ngoại lệ, mặc dù lần nào
cũng chỉ tay không mà về, lần sau lại hơi có thông tin liên quan, cô vẫn sẽ thận
trọng thăm dò.
Thà là nhận sai, cũng không bỏ qua!
"Sao lại bị thương?" Thẩm Loan đột nhiên mở miệng.
Người đàn ông bỗng giật mình lấy lại tinh thần: "Không tìm được nơi ở của
dòng chính nhà họ Bình, nhưng trên đường trở về lại đụng phải chi thứ Triều
Giang."
"Bọn họ nhận ra anh không?"
"... Chắc là không nhận ra." Lúc ấy anh ta có đội mũ, mà những người kia đều
là người mới, chắc không phải cùng lứa với anh ta.
Chi thứ Triều Giang có vô số tay đấm, anh ta và Nhị Tử cũng không phải nhân
vật nổi tiếng gì, đối phương có thể không nhận ra được.
"Vậy vết thương này của anh là sao?"
"Là do lúc ấy tôi tránh nhanh quá, đụng vào một người trong nhóm bọn họ, sau
đó cãi nhau hai câu, liền... đánh nhau."
Thẩm Loan: "Thế nên, đánh thắng không?"
Tam Tử: "!"
"Thua?"
"Không..." Anh ta phủ nhận: "Ba chọi một, đối phương bị thương nặng hơn tôi."
Ý là, chắc cũng coi như là đánh thắng...
"Ừm, thế còn được." Thẩm Loan gật đầu: "Bên phía Triều Giang anh để ý một
chút để tránh mấy chuyện phiền phức không cần thiết, thân phận của anh và Nhị
Tử tạm thời không thể để lộ ra ngoài."
Thái độ của nhà họ Bình đối với "nô lệ bỏ trốn" luôn luôn là "cho dù xa đến chân
trời góc bể cũng phải giết chết".
Thẩm Loan không nghĩ trêu chọc chó điên ngay lúc này, cũng không phải sợ bị
cắn, mà là lo lắng lại sinh ra mấy vấn đề đau đầu nữa, đảo lộn kế hoạch hiện tại.
Tam Tử gật đầu: "Sau khi va chạm, tôi đã xóa sạch các thông tin cá nhân liên
quan, che giấu hành tung xong mới quay trở về, cho dù đối phương có muốn
điều tra đi chăng nữa cũng rất khó có thể truy tìm nguồn gốc."
"Anh có thể nghĩ đến này đó, biết nên xử lý khắc phục hậu quả như thế nào,
cũng đã rất tốt rồi."
Tam Tử mấp máy môi: "Vậy còn dòng chính nhà họ Bình..."
"Chờ đợi nhiều năm như vậy, cũng không cần phải để ý một ngày hai ngày. Anh
cứ tiếp tục điều tra bên kia đi, bên này tôi sẽ điều tra từ phía nhà họ Tống, hai
bút cùng vẽ, chắc chắn có thể tìm được chỗ đột phá."
Câu nói cuối cùng, giọng nói của Thẩm Loan vô cùng kiên định, trong mắt bùng
lên ánh sáng tựa như mặt trời chói chang nóng bỏng, lại cũng giống như thanh
kiếm sắc bén vừa ra khỏi vỏ.
Tam Tử định nói, chúng ta có thể đợi được, nhưng tán tán chưa chắc có thời
gian để chờ.
Nhưng khi ánh mắt anh ta nhìn thấy gương mặt bình tĩnh và quật cường của
Thẩm Loan, lại nuốt lời định nói ngược vào.
Năm đó, anh ta cùng với Nhị ca tiêm cho Thẩm Loan thuốc có chất an thần, sau
đó Thẩm Loan mang thai, tác dụng của thuốc vẫn còn sót lại ở trong cơ thể, ảnh
hưởng sang thai nhi.
Khi Tán Tán sinh ra, trái tim gần như không đập, trải qua mấy cái giờ cứu giúp
vẫn không có tiến triển, bác sĩ đã từ bỏ, quyết định thông báo cho sản phụ và
người nhà đây là một cái thai chết, đúng lúc này, bé con mới cất lên tiếng khóc
mỏng manh thoi thóp như tiếng chuột con.
Nuôi trong lồng ấp tròn ba tháng, sau khi tiêu tiền như nước chảy mới đỡ hơn,
cậu bé cuối cùng cũng nhặt được cái mạng nhỏ về.
Nhưng vẫn chưa phải kết thúc, giày vò mới vừa bắt đầu thôi.
Một năm sau đó, Tán Tán gần như không bước ra khỏi bệnh viện, sốt cao viêm
phổi còn gọi là nhẹ, vào phòng phẫu thuật vô số lần, mỗi lần đều như là cướp
người từ trong tay Tử Thần.
Nếu không phải Thẩm Loan cũng có nhiều tiền, hoặc có lẽ Tán Tán là đứa trẻ
may mắn, nếu không đứa nhỏ này đã sớm yểu mệnh.
Nhưng ông trời cũng rất công bằng.
Mặc dù không cho Tán Tán một cơ thể khỏe mạnh, nhưng lại cho cậu bé một bộ
óc thông minh.
Khi những đứa trẻ bảy tháng tuổi khác đang bắt đầu ê a học nói chuyện, thì cậu
bé ngay cả tiếng khóc cũng không phát ra.
Bác sĩ kiểm tra một hồi, lại nói cổ họng của cậu bé rất bình thường, không phải
bị câm.
Nhóc con sẽ tò mò quan sát xung quanh, cũng có thể nghe tiếng mọi người xung
quanh nói chuyện, nhưng lại không muốn mở miệng nói chuyện.
Đợi đến lúc cậu bé từ từ học được cách lẫy, ngồi, đứng thẳng, có thể cân bằng
cơ thể, đến tận khi cẳng chân nhỏ từ từ bước đi, có thể chạy có thể nhảy, kỹ
năng ngôn ngữ tựa như đã mãi mãi ngừng phát triển nếu như không sinh ra vào
lúc đó.
Tán Tán sẽ trở thành một đứa trẻ câm.
Nếu như chỉ có như vậy, không nói được cũng không sao, chỉ cần khỏe mạnh,
Thẩm Loan cũng không mong mỏi gì nhiều vào cậu bé, nhưng hiện thực vốn tàn
khốc hơn so với tưởng tượng.
Bởi vì cơ thể người mẹ bị tiêm thuốc có thành phần không rõ nguồn gốc, liều
lượng thuốc còn dư trong cơ thể đã phá hoại hệ thống miễn dịch của thai nhi,
sức khỏe của Tán Tán luôn luôn yếu ớt, một cơn cảm lạnh nhẹ thôi cũng có thể
uy hiếp đến tính mạng, một lần dị ứng phấn hoa đều có thể dẫn đến suy hô hấp
cấp tính.
Không thể chịu được tổn thương, cũng không gây tổn hại được.
Mỗi năm cùng với Báo cáo kiểm tra sức khỏe còn có Đánh giá chỉ số thông
minh IQ.
Căn cứ xác định và đánh giá theo tiêu chuẩn MENSA, tiến hành khảo sát trên
năm phương diện sự chú ý, óc quan sát, tư duy logic, trí tưởng tượng và trí nhớ,
thông thường có ba mươi câu hỏi, đổi sang chỉ số thông minh là 148, tức là đã
đạt đến ngưỡng cửa gia nhập vào tổ chức MENSA.
Tán Tán cuối cùng đạt được là 160, năm đó cậu bé mới chỉ tròn hai tuổi.
Hơn nữa chỉ số này không phải mãi mãi không thay đổi, mà là tăng trưởng theo
tuổi tác, khối lượng tích trữ tri thức của cậu bé.
Khi có kết quả, Thẩm Loan cũng vô cùng kinh ngạc.
Tiếp theo đó không phải là thanh thản, cũng không phải là vui sướng, mà là
càng âu sầu lo lắng hơn trước.
Tình càng sâu nặng càng không bền lâu, càng thông minh càng dễ bị tổn
thương!
Nếu có thể, Thẩm Loan mong rằng con mình ngốc một chút, mong cuộc đời cậu
bé trôi chảy, vô lo vô nghĩ.
Trên đời này xưa nay không thiếu người thông minh.
Nhưng thông minh không phải đặc quyền, lúc ta nhận được lợi ích từ nó, cũng
có nghĩa ta phải gánh vác càng nhiều, càng nặng hơn so với người bình thường.