Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 902

Lầu một.

Thân hình người đàn ông cao dài, đứng hướng mặt vào quầy bar, nghe thấy

tiếng bước chân từ từ quay đầu lại.

Tống Kỳ?

Trong lòng Thẩm Loan hơi kinh ngạc, nhưng vẻ mặt lại rất bình tĩnh: "Anh

Tống tìm tôi?"

"Nếu không tôi có thể đến đây tiêu khiển sao?" Giọng điệu hay ánh mắt đều

không có ý tốt, thậm chí ngay cả lễ phép cơ bản nhất cũng không có.

"Cũng không phải anh chưa từng đến những nơi thế này, sao lại không thể?"

Thẩm Loan khẽ nở nụ cười, giọng nói nhàn nhạt.

"Cô —"

"Tôi nói sai sao?" Cô ra vẻ nghi ngờ, ánh mắt dò hỏi nhìn Lệ Hiểu Đàm.

Người sau tiến lên nửa bước, tỉ mỉ đánh giá người đàn ông một lượt, đột nhiên

"Ái chà" một tiếng, vẻ mặt khoa trương, giọng điệu giả vờ không khác gì tú bà

ở thời cổ đại trang điểm lòe loẹt phất khăn tay kéo khách.

Dù sao dáng vẻ "làm quá" này cũng khiến Thẩm Loan cảm thấy muốn ói.

Còn Tống Kỳ... thì không biết.

Nhưng nhìn vẻ mặt thì chắc cũng không thoải mái.

"Tôi nhớ ra rồi — Đây không phải là cậu Tống sao? Ngài còn nhớ tôi chứ? A

Đàm, hoa quỳnh đàm. Lần trước ngài và cậu chủ nhỏ nhà họ Trịnh cùng tới, tôi

còn để Thu Nguyệt ra sân khấu, tiếp ngài hai ngày, cô ấy chính là tiểu thư xinh

đẹp nhất Mật Đường đó..."

Lệ Hiểu Đàm nói thêm câu nào, sắc mặt Tống Kỳ càng đen câu đó.

Cuối cùng có thể so sánh với đít nồi.

"...Hôm nay ngài đến hơi sớm, còn chưa đến giờ mở cửa, nhưng không sao, ai

bảo ngài là khách quý của Mật Đường chứ? Vẫn là phòng thuê lúc trước, gọi

Thu Nguyệt đến tiếp được không?"

Tống Kỳ tức giận giơ tay chỉ thẳng vào Thẩm Loan: "Tôi đến tìm cô ta, không

phải đến mua vui!"

"Thế ư..." Lệ Hiểu Đàm tiếc nuối.

Tống Kỳ suýt chút nữa tức muốn hộc máu.

"Thế có cần mang rượu lên cho ngài không? Nhân viên pha chế của chúng tôi ở

đây chuyên..."

"Cút."

Nụ cười của Lệ Hiểu Đàm chợt tắt, ánh mắt cũng lạnh đi vài độ: "Cậu Tống,

ngài đến tôi coi ngài là khách, nhưng khách cũng phải có dáng vẻ của khách,

Mật Đường của tôi tuy chỉ là hộp đêm nhỏ, nhưng cũng có tính tình, không phải

dễ bị bắt nạt như vậy!"

"Ha..." Tống Kỳ bị lời mấy lời nói của cô ta chọc cười: "Nghe khẩu khí của cô

có vẻ đang uy hiếp tôi sao? A Đàm đúng không?" Anh ta tiến lên, híp mắt nguy

hiểm: "Lá gan không nhỏ!"

Đôi mắt xinh đẹp của Lệ Hiểu Đàm nhìn thẳng vào mắt anh ta, không hề có

chút sợ hãi nào: "Ngài nói đúng đó, tôi đang uy hiếp ngài đó, thì sao?"

"Ha? Uy hiếp tôi? Cô là cái thá gì chứ?! Nhà họ Tống muốn nghiền chết cô còn

dễ hơn dí chết một con kiến, tin không?"

"Tôi còn đang không hiểu cậu Tống dựa vào đâu mà cuồng vọng như vậy, hóa

ra có gia tộc chống lưng, cái này có phải người ta hay gọi là... chó cậy thế chủ?"

"Cẩn thận lời nói của cô!"

"Tôi nói sai sao? Nhà họ Tống tất nhiên ghê gớm, nhưng chỗ này là thành phố

lớn ở phía Tây, họ có muốn một tay che trời cũng không thể. Mật Đường đã mở

được ba năm, sóng to gió lớn gì mà chưa trải qua, yêu ma quỷ quái nào mà chưa

từng gặp? Cậu Tống muốn dùng mấy lời cảnh cáo, chỉ sợ tìm sai đối tượng để

đe dọa rồi."

Mật Đường mới mở được ba năm ngắn ngủn đã có thể đứng vững gót chân ở

đây, bây giờ đã trở thành nơi các đại gia yêu thích, bề ngoài ngăn nắp nhưng sau

lưng không biết đã tiếp xúc với không bao nhiêu chuyện cạnh tranh lợi ích, đoạt

đi miếng bánh của người khác rồi.

Nhưng không chỉ tồn tại mà còn càng ngày càng nổi danh trong vòng tròn này,

không ít cậu chủ con nhà giàu đến ủng hộ, ngay cả anh ta cũng...

Nếu nói sau lưng không có ai, có quỷ mới tin!

Tú bà "A Đàm" này dám đứng ra, lớn giọng trước mặt anh ta cũng đã đủ chứng

mình.

Tống Kỳ dùng thời gian ngắn nhất để bình tĩnh lại.

Không nhắc tới những cái khác, chỉ nói: "Tôi đến tìm cô ta." Mắt nhìn vào mặt

Thẩm Loan.

Lệ Hiểu Đàm nhận được ám chỉ của Thẩm Loan, hơi hơi mỉm cười, nháy mắt

cất dao súng đi, cũng thu lại gai nhọn khắp người.

Nhưng trong nháy mắt, từ "bà la sát" xương cứng mạnh miệng thoắt cái đã biến

thành "người đẹp" vô hại.

Tống Kỳ: "..." Sắc mặt phụ nữ thật sự sẽ biến màu hay chỉ thay đổi bất thường

như này.

"Thế có phải không, cậu Tống tới cửa là khách, có chuyện gì mọi người có thể

thương lượng, hòa khí nói chuyện, tốt biết bao? Tôi không quấy rầy ngài nữa."

Nói xong, không hề gây khó xử, xoay người rời đi.

Thức thời khiến người ta cảm thấy quá không chân thật.

"Hai đứa bé đâu?" Tống Kỳ không còn giữ thái độ đối chọi gay gắt như khi nói

chuyện với Lệ Hiểu Đàm, bây giờ đã trở nên lãnh đạm xa cách, lại rõ ràng

khinh thường.

"Tìm tôi có chuyện gì?" Thẩm Loan cũng không để ý thái độ của anh ta.

"Tôi hỏi cô hai đứa bé đâu?!" Giọng nói đột nhiên cất cao, uy hiếp muốn Thẩm

Loan sợ hãi.

Đáng tiếc...

"Ở trên lầu." Đáp rất thản nhiên, không co rúm và sợ hãi như Tống Kỳ tưởng

tượng.

Xuýt!

"Cô không để chúng nó ở nhà họ Tống tử tế, chạy đến đây làm gì?! Thế mà dám

đưa hai đứa bé đến đây, quả thực — không biết nói gì!"

Nếu nói hôm qua lúc đón người, Tống Kỳ còn cố kỵ Thẩm Loan ba phần, vẫn

giữ tâm trạng quan sát, vậy thì bây giờ lại hoàn toàn không kiêng nể gì, miệng

cũng không thèm giữ.

Thẩm Loan: "Tôi ở trong nhà họ Tống, không phải bị nhà họ Tống cầm tù, ra

ngoài ở đâu, đi nơi nào, là tự do của tôi."

"Đi đâu cũng được, nhưng sao lại là nơi này?!"

"Nơi này thì làm sao?"

"Đây là chỗ nào trong lòng cô còn không rõ?! Làm tiểu thư tiếp khách lâu nên

sinh tình cảm sao? Hay đến đây để nhớ lại? Nhà họ Tống kéo cô từ vũng bùn ra

không phải để cô lại nhảy vào! Co dù cô không suy nghĩ cho mình thì cũng phải

nghĩ cho đám nhỏ chứ, trên người chúng chảy dòng máu chính của nhà họ

Tống, sao có thể xuất hiện ở những chỗ dơ bẩn này?!"
Bình Luận (0)
Comment