Tư thế ngồi xe và động tác gấp quần áo vừa rồi vừa nhã nhặn nhưng không giả
tạo, thanh tú dịu dàng mà không hề kiểu cách.
Một lần có thể là trùng hợp, nhưng hai lần thì tuyệt đối không thể là ngẫu nhiên.
Đây không phải thứ mà "Mật Đường" nơi dùng tiền để mua vui có thể dưỡng ra
được, càng không phải khí chất mà một tiểu thư tay vịn có thể có được.
"Cô rốt cuộc là ai?" Ánh mắt người đàn ông đột nhiên nghiêm khắc, trong phút
chốc như bảo kiếm vừa rút ra khỏi vỏ, lưới kiếm sáng loáng.
"Thẩm Loan. Nếu anh muốn cũng có thể gọi tôi là "chị dâu"."
"Cô thật sự là đàn bà mà anh Duật nuôi ở ngoài sao?" Nâng bước đến gần.
Thẩm Loan lẳng lặng ngửa ra sau: "Đáp án không phải đã quá rõ ràng rồi sao?"
Suy cho cùng đến con cũng đã có.
"Vì sao lại cùng anh ta?"
Thẩm Loan ngây người.
Tống Chân: "Với điều kiện của cô, kiếm đủ tiền thì hoàn toàn có thể có một
cuộc sống bình yên, tìm một người đàn ông không tồi để gả, vì sao lại làm tình
nhân của người ta?"
"Ha..."
"Cô cười cái gì?"
"Anh Tống, anh như vậy khiến tôi nghĩ đến một vấn đề."
"?"
Thẩm Loan thối lui hai bước, nghiêng đầu, nhoẻn miệng cười: "Đàn ông các
anh có phải ai cũng am hiểu nhất chuyện ép con gái nhà lành làm đĩ và khuyên
đĩ hoàn lương không?"
Sắc mặt Tống Chân tối sầm.
Ánh mắt người phụ chợt lạnh: "Không có vì sao, gặp được Tống Duật, theo anh
ấy, sinh con cho anh ấy, mỗi một bước đi đều do định mệnh sắp xếp, nếu một
hai phải tìm lý do, tôi chỉ có thể nói..."
Trực giác của Tống Chân mách bảo lời tiếp theo chắc chắn không phải lời hay.
Quả nhiên —
"Phụ nữ bình thường tìm một người đàn ông không tồi để gả, mà tôi lại dùng
thân phận tiểu thư tay vịn để trở thành đàn bà của Tống Duật, anh cảm thấy vế
trước trời quang trăng sáng, nhưng tôi lại cho rằng vế sau có thể có được nhiều
hơn, ví dụ như tiền hay bất động sản. Tống Duật không giống những người đàn
ông khác, anh ấy là người thừa kế của nhà họ Tống, mà những thứ anh ấy cho
tôi người đàn ông bình thường cố gắng cả đời cũng không thể có được."
Tham lam, hám giàu, dùng thân thể chuộc lợi, dùng tuổi trẻ làm tiền đặt cược,
không có giới hạn đạo đức, càng không cảm thấy thẹn với lòng, đúng rồi, đây
mới là đàn bà xuất thân từ "Mật Đường", biểu hiện mà một tiểu thư tay vịn nên
có!
Anh ta điên rồi mới thấy cô là do thân bất do kỷ, gần bùn mà chẳng hôi tanh
mùi bùn!
Ánh sáng trong mắt người đàn ông tắt dần, cuối cùng chỉ còn lại sự lành lạnh
cao cao tại thượng: "Ừm, cô nói rất rõ, tôi cũng nghe thông. Nhưng có vài
chuyện tôi mong cô nhớ kỹ —"
"Từ khi bước vào cánh cửa nhà này, dù cô được thừa nhận hay không, nếu cô ăn
cơm của nhà họ Tống, dùng đồ của nhà họ Tống, ở nhà của nhà họ Tống thì
mong cô biết điều một chút, đừng lặp lại chuyện nghênh ngang xuất hiện ở nơi
như "Mật Đường" như hôm nay, trở thành trò cười cho mấy người trong vòng
tròn này, hắt nước bẩn lên Tống thị!"
"Còn nữa, hôm nay lúc cô ra ngoài không phải mặc bộ quần áo này. Anh Duật
còn chưa tròn trăm ngày, dù cô có muốn đàn ông cũng phiền cô nhịn một chút."
Thẩm Loan nhíu chặt lông mày.
Cô không thể đoán được Tống Chân có thể liên tưởng ra nhiều chuyện như vậy
chỉ vì cô thay một bộ quần áo, điều này đã chứng mình người đàn ông này nhạy
bén bao nhiêu, lúc chửi người không nể nang bao nhiêu.
"Cuối cùng, tôi cũng không đồng ý cách cô dạy con. Thẩm Thanh và Thẩm
Trạm là huyết mạch chính thức của dòng chính nhà họ Tống, mà cô chẳng qua
chỉ là một kẻ thứ ba, dù cô đã sinh ra chúng, nhưng ở cái nhà này, trước mặt
chúng, thân phận của cô cũng chỉ là người làm. Chúng là chủ, mà cô chỉ là tớ."
"Anh Tống, anh chắc chắn phải dùng từ "chủ tớ" như vậy chứ?" Thẩm Loan đánh
giá anh ta một lượt, nhẹ hứ ra tiếng: "Anh nhìn cũng không ngu, sao lại chưa
tỉnh ngủ vậy? Mong anh mở to mắt ra mà nhìn, Đại Thanh đã sớm bị diệt vong
rồi."
"Đứa bé là tôi sinh, là một người mẹ, tôi có quyền dạy dỗ chúng, còn anh thì
sao, dựa vào cái gì mà dám khoa tay múa chân với tôi? Dưới góc độ huyết
thống mà nói, anh và Tống Duật không phải anh em ruột, lại càng không có
quan hệ gì với hai đứa nhỏ; dưới góc độ địa vị, tôi sinh được con của người kế
thừa, dù không được thừa nhận, nhưng quan hệ máu mủ không thể cắt rời, mà
anh chẳng qua chỉ là lá nhánh, mượn ánh sáng của thân cây, quỳ liếm thì tốt,
đứng lên vượt quá thân phận là không đúng rồi."
Mỗi chứ như kim chọc thẳng vào trái tim người đàn ông.
"Xem ra, anh Duật coi cô là bảo bối rồi, ngay cả những chuyện này cũng nói
với cô."
Thẩm Loan chỉ cười không nói.
Hừ mạnh một tiếng, người đàn ông tức qua mà đi.
Đi được một đoạn, giọng nói sâu kín của người phụ nữ vang lên —
"Đây là lần thứ hai, lần tới mời anh Tống đừng đi đường vòng như vậy nữa, đi
nhầm cửa rồi!"
Ngụ ý, nơi này không chào đón anh.
Tống Chân đột nhiên siết chặt nắm đấm, khớp xương bị anh ta niết trở nên trắng
bạch.
...
Ở ngoại ô thành phố, một chiếc Porsche màu trắng lao nhanh về phía trước trên
con đường núi ngoằn ngoèo với toàn bộ mã lực.
Đi đến đâu gió cuốn như bão đến đó.
Kíttt —
Phanh gấp xe tấp vào lề đường, người trong xe cũng dần dần bình tĩnh lại.
Tống Chân lấy điện thoại ra gọi điện: "Giúp tôi điều tra một người... Thẩm
Loan... Đúng, người mới vừa được đón về nhà họ Tống..."
Vài câu đơn giản, không lắm lời, đầu kia sẽ tận tâm tận lực làm việc.
Người đàn ông vất điện thoại sang một bên, khởi động xe lần nữa, đúng lúc này,
tiếng chuông vang lên, có điện thoại gọi đến.
Bởi vì điện thoại đã kết nối Bluetooth với xe, chế độ lái xe được bật mặc định
khi xe chạy, tự động nhận điện thoại.
"A Chân." Giọng nói lạnh lẽo của người phụ nữ lẫn lộn phần kiềm chế.
Anh ta cứng người, gọi một tiếng: "... Chị dâu."
"Có phải ba mẹ đã đón người phụ nữ kia và hai đứa trẻ về nhà họ Tống đúng
không?"