Không lý nào lại thế được...
Trước đó trong lời nói ẩn ý của Thẩm Loan ám chỉ nhà họ Tống hẳn nên cho cô
danh phận, bây giờ rốt cuộc cũng như cô mong muốn rồi, vậy hẳn là cô nên tích
cực hơn ai hết chứ, sao giờ chỉ còn một bước mà lại chơi trò mất tích?
Hay là —
Xảy ra chuyện gì?!
Sắc mặt của Chung Ngọc Hồng khẽ thay đổi: "Cứ vậy đi, ông sai người tiếp tục
tìm đi! Tăng người tăng sức! Nhất định phải tìm được người trước 8 giờ!"
"Vâng!" Quản gia chạy chậm rời đi.
Đột nhiên di động vang lên.
Chung Ngọc Hồng nhấn nghe: "A Chân, có chuyện gì thế?"
"Mọi người đã xuất phát chưa? Khách khứa đã đến hết rồi đấy, ông cụ đang
thúc giục rồi."
"... Đang trang điểm lại, rất nhanh sẽ xong thôi."
"Cần con phái xe tới đón không?"
"Không cần đâu! Trong nhà có xe, tài xế cũng ở đây mà."
"Vâng, vậy ngài tới thì gọi điện thoại cho cháu."
"...Được."
Kết thúc cuộc trò chuyện, đầu ngón tay cầm điện thoại của Chung Ngọc Hồng
trở nên trắng bệch.
Người giúp việc nhỏ giọng nhắc nhở ben tai bà ta: "Bà chủ, chỉ sợ không còn
kịp rồi..."
"Tiếp tục chờ mười lăm phút."
Mười lăm phút sau.
Chung Ngọc Hồng nghiến răng nghiến lợi: "Không đợi nữa! Chúng ta đi trước
thôi!"
Nỗi bất mãn với Thẩm Loan lại tăng lên gấp bội, đồng thời cũng lo lắng hai đứa
nhỏ sẽ xảy ra chuyện gì, mặc kệ thế nào thì yến hội cũng đã chuẩn bị xong,
khách khứa cũng đều vào bàn ngồi, cho dù nhân vật chính không tới cũng cần
phải tiếp tục!
7 giờ 40, Tống Chân đón bà cụ ở cổng phía sau, theo bản năng nhìn xung quanh
bà ta: "... Thẩm Loan và hai đứa nhỏ đâu ạ?"
"... Không thấy."
"!"
7 giờ 50, tin tức truyền tới tai Tống Khải Phong.
Loảng xoảng —
Chén trà rơi xuống đất vỡ thành những mảnh nhỏ.
"Đáng giận! Tôi đã sớm nói người phụ nữ này là tai họa rồi, còn nhận cái gì mà
nhận nữa? Con cháu của nhà họ Tống ta thà rằng cha mẹ chết hết, cũng không
cần loại mẹ không có trách nhiệm này!"
Chung Ngọc Hồng im lặng, dường như đã sớm dự đoán được chuyện sẽ biến
thành như vậy, cũng chịu thôi...
Bà ta đã cố gắng hết sức rồi, là do Thẩm Loan không biết cố gắng, cũng không
trách được người khác.
Cả quá trình Tống Chân và Tống Kỳ đều rũ mắt đứng trong góc, làm người
trong suốt.
Chờ sau khi ông cụ phát tiết xong, Tống Chân nhìn thời gian: "Còn năm phút
nữa là bắt đầu yến rồi, tất cả khách khứa đã vào chỗ, MC cũng chuẩn bị hết rồi,
ngaì xem... Còn muốn tiếp tục nữa không?"
"Nhà họ Tống không chịu nổi cái mặt này đâu, cần phải bắt đầu đúng giờ!"
"Nhưng mà Thanh Thanh và Tán Tán đều không ở đây..." Yến hội mà không có
nhân vật chính thì tiến hành thế nào?
Thẩm Loan có cũng được không có cũng không sao, nhưng hai đứa nhỏ lại
không thể thiếu, dù sao cũng phải có một đứa để hoàn thành bữa tiệc này.
Tống Khải Phong: "Có ảnh chụp không?"
Tống Chân thoáng sững lại, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại: "Đã chuẩn bị
trước đó rồi, định chiếu trên màn hình."
Ông cụ trầm giọng: "Tạm thời chỉ có thể như vậy..."
8 giờ đúng.
Tống Khải Phong kéo Chung Ngọc Hồng xuất hiện trước mặt khách khứa, một
người mặc âu phục màu đen, già dặn mà kiên định, một người sườn xám đỏ
thẫm quyến rũ vô hạn, trên mặt luôn mỉm cười, nét mặt toả sáng, lặp tức được
toàn trường vỗ tay.
Tống Kỳ và Tống Chân đi theo phía sau, sôi nổi gật đầu thăm hỏi với khách
khứa.
"Chân ca, anh nói xem Thẩm Loan là loại người gì thế? Ngay lúc mấu chốt mà
lại làm ra chuyện thế này, có phải ngốc không?"
"Không liên quan đến chúng ta."
"Sao lại không liên quan đến chúng ta? Làm việc hết sức mới chuẩn bị được
yến hội như vầy, thế mà kết quả lại bị cô ta làm cho thất bại, còn làm ông cụ tức
giận đến mức trừng mắt, nổi trận lôi đình."
"Chuẩn bị yến hội là công việc thuộc bổn phận của chúng ta, còn về những
chuyện ngoài ý muốn thì không phải thứ mà chúng ta có thể khống chế."
"Chậc... Nói đi nói lại, cuối cùng vẫn là Thẩm Loan làm..." Tới.
Nói chữ cuối cùng rồi đột nhiên im bặt, theo cánh cửa được đẩy ra, tiếng giày
cao gót va chạm với sàn nhà vang lên có tiết tấu, mọi người sôi nổi nhìn về phía
cửa vào, Tống Kỳ cũng không ngoại lệ.
Chỉ thấy người phụ nữ mặc chiếc váy dài màu xanh lam đang chậm rãi bước
đến, làn váy phết xuống mặt sàn, chiếc vòng kim cương loá mắt trên cổ lóa càng
tôn thêm quý phái với khuôn mặt vốn đã xinh đẹp của cô ấy.
Từng bước đi đều rất đoan trang, nụ cười cũng rất ưu nhã.
Tống Kỳ: "Chị dâu?!"
Người kinh ngạc cũng còn hai vợ chồng già kia: "Hiểu Kinh?!"
Người phụ nữ này đi qua Tống Chân và Tống Kỳ, mỉm cười gật đầu nhìn hai
người xem như chào hỏi, cuối cùng dừng lại trước mặt Tống Khải Phong và
Chung Ngọc Hồng.
"Chuyện lớn như vậy sao ba mẹ lại không cho con biết một tiếng?"
Ánh mắt ông cụ lập loè, mang theo vài phần áy náy và chột dạ, vốn chuyện của
Tống Duật cũng đã rất có lỗi với cô ta rồi, bây giờ bọn họ lại quyết định nhận
đứa bé, thậm chí định thừa nhận Thẩm Loan, lại làm cô ta tổn thương một lần
nữa...
Sớm biết thế! Sớm biết thế thì không tổ chức buổi "Yến hội nhận người thân"
này rồi!
Chung Ngọc Hồng nhìn Phan Hiểu Kinh mặc trang phục dự tiệc lộng lẫy trước
mắt, mặc dù trong lòng biết rõ chuyện này là do bọn họ làm không đúng lắm,
nhưng trên mặt lại bình tĩnh, không hề có chút khiếp sợ lùi bước.
Còn kiên cường hơn Tống Khải Phong nhiều!
"Hiểu Kinh về khi nào thế? Sao mà không nói một tiếng thế? Cũng nên để tài xế
đi đón chứ, con xem con tới vội vàng chưa kìa? Làm người ta trở tay không
kịp."
Người phụ nữ nhoẻn miệng cười: "Mẹ, ngài nói gì thế? Mọi người cũng vừa tới
thì tiếp đón gì chứ, con tự mình đi là được rồi. Ngài cũng không cần kinh ngạc
đâu, sau này con dâu sẽ dành nhiều thời gian để ở bên cạnh hai người, tuyệt đối
không mượn tay người khác."
Lúc nói năm chữ cuối cùng bỗng cất cao giọng nói, ý vị sâu xa.
Chung Ngọc Hồng híp mắt lại, Phan Hiểu Kinh không né tránh.
Tống Khải Phong: "Nếu Hiểu Kinh đã trở lại, vậy cùng cả nhà lên sân khấu
thôi, cho dù thế nào con cũng là nữ chủ nhân tương lai của nhà họ Tống mà!"
"Cảm ơn ba."
Cô ta đi qua, đi phía trước đỡ lấy ông cụ, ánh mắt nhìn thẳng, cằm nhẹ nhàng
nâng lên, lộ vẻ kiêu ngạo.
"Không hổ là con dâu cả nhà họ Tống, hôm nay con của chồng mình và người
phụ nữ khác nhận tổ quy tông, ngay cả hốc mắt cũng không hồng chút nào, thế
mà còn cười được!"
"Mấy phu nhân của đại gia tộc này ai mà không chịu được những chuyện người
thường không thể chịu chứ? Huống chi Tống Duật cũng đã chết rồi, cô ta còn so
đo chuyện này để làm gì?"
"Cho dù cô ta muốn so đo cũng không có cách nào, không thấy thái độ kiên
quyết muốn nhận cháu của ông cụ à? Cô nhìn quy mô của buổi yến hội này là
biết ngay! Vừa nhìn đã biết coi trọng cháu thế nào rồi kìa! Phan Hiểu Kinh cô ta
là cái thá gì? Con dâu mà thôi, nào so được với đứa cháu đích tôn quý giá kia?"
"Không phải nói cô ta đang ở nước ngoài à, sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây
thế?"
"Còn chưa nhìn ra hả? Người ta đây là đang dùng thân phận vợ cả để tới đấy,
chỉ cần vừa đứng lên sân khấu là đã vậy đại diện cho vợ của Tống Duật rồi, với
thân phận con dâu cả nhà họ Tống, cho dù đứa bé được nhận về cũng chỉ chiếm
được cái mác "con vợ lẽ" thôi, nói khó nghe chút thì là để nuôi dưỡng!"
"Hoá ra cô ta có ý định này... Vậy có trò hay để xem rồi!"
Nhà họ Tống là một trong tứ đại gia tộc của Kinh Bình, không có lúc nào không
được mọi người chú ý đến, từ chuyện Tống Duật bị tai nạn xe cộ, đến việc tiểu
tam Thẩm Loan được đưa về cùng đứa con kia, rồi tới mục đích của buổi yến
hội hôm nay, 95% khách khứa đều hiểu rõ trong lòng.
Cho nên, mới không ngại ngần gì mà ồn ào bàn tán.
Người thầm thì nói nhỏ, chỉ chỉ trỏ trỏ nói người ta thì không sao, nhưng đương
sự bị bàn tán lại cực kỳ khó chịu.
Khuôn mặt ông cụ đen đến mức có thể tích ra mực.
"Ba, để ý..." Phan Hiểu Kinh đột nhiên mở miệng, giọng nói dịu dàng: "Phía
trước là bậc thang."
Tống Khải Phong thở dài một tiếng: "Nhiều năm như vậy rồi, không có người
nào có thể cẩn thận hơn con."
"Ngài nói quá lời." Dưới chân cô ta cứng lại, dừng trước bậc thang: "Con... Vẫn
không nên lên đâu."
Lông mày ông cụ nhíu lại: "Sao thế?"
"Nhân vật chính hôm nay và con..." Cô ta tạm thời không tìm được từ thích hợp
để nói nên dừng lại, sau hai giây mới mở miệng một lần nữa: "Đứng cùng nhau
thì khó tránh khỏi xấu hổ, con không muốn để nhà họ Tống trở thành đề tài
trong câu chuyện của người khác."
"Con có tâm quá" Lão Hoài an ủi: "Chẳng qua, đứa bé phải nhận, nhưng thân
phận con dâu cả nhà họ Tống của con cũng là sự thật không thể phủ nhận, cùng
nhau lên đi, từ nay về sau, Thanh Thanh và Tán Tán chính là con của con!"
Lời này tương đương với gián tiếp cho Phan Hiểu Kinh một bảo đảm: Nhà họ
Tống tuyệt đối sẽ không thừa nhận Thẩm Loan!
Chung Ngọc Hồng ý thức được gì đó không đúng, muốn lên tiếng ngăn cản
cũng đã không kịp.
Chỉ thấy trong mắt Phan Hiểu Kinh lộ ra vẻ do dự, sau một lúc lâu mới gật gật
đầu: "Vâng."
Đáy mắt Chung Ngọc Hồng xẹt qua một tia nghi ngờ, còn kèm theo một chút
chán ghét, giây lát rồi lướt qua.
Sau khi MC mời đến lần thứ ba, ba người rốt cuộc mới bước lên bậc thang.
Vào lúc này cửa lại lần nữa bị người ta đẩy ra, một thân hình màu rượu hồng
xuất hiện trong tầm mắt của khách khứa, lười biếng đi từng bước, mỗi bên trái
phải nắm tay một đứa bé.
Làn váy lộ ra đôi chân dài, nghiêng vai ẩn hiện xương quai xanh, so với Phan
Hiểu Kinh đoan trang cao quý, thanh đạm như nước, thì cô lại giống như một
ngọn lửa, nóng bỏng chói mắt, tản ra nguồn nhiệt và ánh sáng khiến người ta có
thể với tới.
"Ngại quá, tới chậm một bước rồi." Lời nói như hạt châu, rất rõ ràng.
Không hề nhìn thấy chút lo lắng hay khiếp sợ nên có trên người cô, giống như
cô đã trải qua những trường hợp thế này ngàn vạn lần, hưởng thụ vô số ánh mắt
kinh diễm của bao người xung quanh.
"Hizzz..." Tống Kỳ hít ngược một hơi.