Buổi chiều, Chung Ngọc Hồng dẫn theo Thẩm Thụy, vốn dĩ là muốn cho hai
đứa trẻ chơi chung với nhau, nhưng mà Tán Tán không chịu gần gũi với lại
cũng không muốn gặp mặt, cuối cùng đành phải từ bỏ.
"Tiểu quỷ kia ngủ rồi à?" Tống Khải Phong khẽ bước vào phòng, đứng ở mép
giường nhìn kỹ: "Quả thật càng nhìn càng giống A Duật..."
Bà ta đứng bên giường, cẩn thận đắp chăn cho cô bé, rồi tăng nhiệt độ của
phòng lên hai độ xong, mới quay đầu nhìn Tống Khải Phong nháy mắt ra hiệu
ông ta ra ngoài nói chuyện.
Hai người rời khỏi phòng.
"Có chuyện gì vậy?"
Chung Ngọc Hồng nhíu mày, một lúc lâu sau mới mở miệng nói: "...Tôi có chút
lo lắng."
"Lo lắng cái gì?"
"Ông có nhận ra rằng Tán Tán không chịu gần gũi với chúng ta không?"
Tống Khải Phong sửng sốt: "Trước đó không phải đã nói đứa nhỏ này có chút
hướng nội cùng với sợ người lạ sao, bà còn lo lắng gì nữa chứ?"
"Lúc đầu sợ thì còn có thể, nhưng ở chung lâu thì "lạ" cũng thành "quen", thế
nhưng mà thái độ của Tán Tán với chúng ta cũng không có chút thay đổi gì cả,
vẫn như lúc đầu thấy tôi thì trốn mất, không cho dắt càng không cho tôi chạm
vào. Quan trọng nhất là từ trước tới giờ tôi vẫn chưa nghe thấy thằng bé mở
miệng nói chuyện."
Tống Khải Phong mở miệng định phản bác, nhưng nghĩ lại ông ta mới chợt
nhận ra: "Tôi cũng chưa từng nghe thằng bé nói!"
Bình thường lúc nào Tán Tán cũng cúi đầu, an tĩnh như không khí, hơn nữa cậu
bé lại đi bên cạnh cô bé vô cùng hoạt bát nhanh nhẹn, đương nhiên sự chú ý của
mọi người đều bị sự năng động của cô bé hấp dẫn, vì thế nên không chú ý đến
đứa trẻ khác im lặng đứng bên cạnh.
"Bà mà không nhắc tôi còn không nhận ra... Nói là hướng nội sợ người lạ thì
thằng bé sẽ không biểu hiện như vậy với Thẩm Loan, nhưng tôi cũng không
nghe thằng bé nói chuyện với Thẩm Loan luôn."
Chung Ngọc Hồng như nghĩ gì đó: "Không chỉ vậy, ở trước mặt chúng ta Thẩm
Loan cũng không nói gì với Tán Tán cả, hai mẹ con đều im lặng đến kỳ lạ..."
"Bà nhận ra được cái gì?" Ánh mắt Tống Khải Phong căng thẳng.
Chung Ngọc Hồng cũng không định gạt ông ta: "E rằng Tán Tán không đơn
giản là sợ người lạ đâu, biểu hiện của thằng bé rất giống như là bị tự kỷ."
"Tự kỷ?"
"Hơn nữa, hẳn là thằng bé còn chưa biết nói."
Tống Khải Phong sốt ruột nói: "Bà nghĩ rằng Tán Tán bị c..."
"Ớ! Đừng có nói bậy! Không nói cũng không có nghĩa rằng bị câm nhá."
"Vậy ý của bà là gì?"
"Trên người thằng bé này chắc là có gì đó không bình thường, chỉ là Thẩm Loan
không nói cho chúng ta biết thôi."
Tống Khải Phong nghe vậy lập tức xoay người định rời đi.
"Ông định làm gì?" Chung Ngọc Hồng nhanh chóng túm chặt ông ta.
"Tôi đi hỏi cô ta chứ sao, rốt cuộc thằng bé bị gì chứ!"
"Ông đừng xúc động, nãy giờ đều là tôi với ông đoán mò thôi, ông tùy tiện đi
hỏi như vậy cô ta mà nói thật với ông mới lạ đó."
"Cô ta dám!"
Ánh mắt Chung Ngọc Hồng tối lại: "Ông đừng có mà coi thường người phụ nữ
mà con trai ông xem trọng, Thẩm Loan này không đơn giản như vẻ bề ngoài
đâu."
"Sao bà biết được?"
"Ông biết được tính tình của Hiểu Kinh mà, A Duật của chúng ta ôn nhu dịu
dàng mạnh mẽ như vậy còn không chịu nổi cô ta, ông nghĩ cô ta sẽ trơ mắt nhìn
Thẩm Loan bước chân vào nhà họ Tống à?"
Tống Khải Phong có chút nóng nảy: "Ai lại để ý chút hẹp hòi này của phụ nữ
mấy bà? Dù sao cũng không lên được mặt bàn!"
"Ông xem ông này, thái độ như thế này mà đòi đoán tâm tư của phụ nữ? Nghe
tôi nói này, địa vị của Hiểu Kinh không dưới Thẩm Loan, nếu không cũng sẽ
không xuất hiện trong yến hội bởi vì trước đó chúng ta không ai thông báo với
con bé cả. Nhưng đã qua nửa tháng, Thẩm Loan ở cùng một mái hiên với cô ta
thế mà có thể sống bình yên vô sự trong căn phòng ở phía Tây của mình, hưởng
thụ cuộc sống gia đình vui vẻ thoải mái tự đắc, quả thật quá không bình thường.
"Ồ, chẳng lẽ hai người bọn họ ồn ào mới được xem là bình thường?" Tống Khải
Phong không cho là đúng phản bác.
"Dù sao thì tôi cũng cảm thấy có chút không đúng. Ài, ông sai người đi điều tra
sự việc tai nạn xe cộ tiến triển thế nào rồi?"
Ánh mắt ông ta hơi ngừng lại: "Từ sau khi tài xế gây ra tai nạn rời khỏi đồn
công an thì không thấy bóng dáng, anh ta không kết hôn cũng không có người
thân nào, chắc hẳn là bỏ chạy rồi."
"Xem ra chuyện này không đơn giản như vậy..."
Chung Ngọc Hồng nghĩ nhiều hơn so với Tống Khải Phong, bà ta nhớ rằng cô
con dâu Phan Hiểu Kinh bỗng nhiên xuất hiện, rồi Thẩm Loan cũng theo sát đi
tới, còn trang điểm tinh xảo đẹp đẽ, nhìn là biết có chuẩn bị mà đến.
A Duật ơi là A Duật, con vậy mà chọn được hai người phụ nữ dạng gì thế này,
người này càng khó chơi hơn người kia, đúng là không thể làm cho người ta bớt
lo được mà.
Bỗng nhiên: "Bà chủ..."
Nhìn thấy quản gia bước nhanh đến, hai người ngừng nói chuyện.
Quản gia thấy Tống Khải Phong cũng ở đó không khỏi bất ngờ, lời nói đến bên
miệng cũng không dám nói ra.
Chung Ngọc Hồng: "Có chuyện gì?"
"Này..." Ánh mắt ám chỉ Tống Khải Phong còn ở đây.
"Không vấn đề, ông cứ nói thẳng đi."
"Sau khi cô Thẩm dẫn theo cậu chủ nhỏ ra cửa, tôi dựa theo lời của ngài sai tài
xế lái theo sau, nhưng theo dõi được hai phút thì bị bỏ lại..."
Biểu tình Chung Ngọc Hồng nghiêm túc: "Có nhìn rõ là xe gì không?"
"Xe Mercedes màu đen."
"Biển số gì?"
"Tôi có điều tra qua, không phải số xe đăng ký tại địa phương, vì vậy thông tin
bị giới hạn..."
Cùng thời điểm đó, người bị Lão thái thái nhớ thương đang ngồi trên chiếc
Mercedes màu đen.
Tam tử nhìn thoáng qua kính chiếu hậu.
Thẩm Loan: "Sao rồi?"
Ở ghế phụ, trong mắt Lệ Hiểu Đàm xuất hiện chút lo lắng: "Xem ra nhà họ
Tống đã bắt đầu hoài nghi cô."
Giọng điệu Thẩm Loan lãnh đạm: "Không phải là "bắt đầu hoài nghi" mà là
trước nay chưa từng tin tưởng."
"Vậy kế hoạch tiếp theo..."
"Vẫn như cũ."
"Lỡ như nhà họ Tốngnhảy ra cản đường..."
"Không đâu. Bọn họ chỉ quan tâm đến đứa bé, chỉ cần đứa bé là con của Tống
Duật, bọn họ đều sẽ nợ tôi một phần ân tình. Mặc kệ mẹ đứa bé là ai, làm việc
gì đều không có quan hệ với bọn họ."