Tiếng bước chân dần xa, cũng không còn nghe thấy tiếng nói chuyện, lúc này
Lục Thâm mới ló đầu ra khỏi chỗ rẽ, nhìn hai người đi trước bước vào một gian
phòng.
Anh ta bám theo sau, nghiêng đầu dán tai vào lắng nghe, quả nhiên, bên trong
còn có giọng nói của người thứ ba.
Từ những tin tức có được trước mắt suy ra, tuy rằng không có chứng cứ xác
thực chỉ ra rằng chủ nhân đứng sau "Phi Đằng" và "Mật Đường" là cùng một
người, nhưng dựa vào mối liên quan mật thiết về tài chính giữa hai nơi sản
nghiệp kinh doanh bắn đại bác cũng không liên quan đến nhau này, cũng đã đủ
nói rõ một số chuyện.
"... Tin tức chắc chắn là chính xác, điều này tôi có thể bảo đảm." Nhị Tử khăng
khăng đảm bảo.
Lệ Hiểu Đàm lại không cho là thế: "Theo kế hoạch thì có thể là như vậy, nhưng
cũng không loại trừ xảy ra tình huống bất ngờ, đối phương sẽ lùi lại kế hoạch,
hoặc dứt khoát hủy bỏ."
Nhị Tử cười lạnh: "Có lẽ cô còn chưa hiểu cái gì gọi là quân lệnh như núi."
"Vậy ai có thể bảo đảm tin tức này là tuyệt đối chính xác? Nếu ngay cả thông
tin đều không đúng, vậy thì cuộc thảo luận tiếp theo của chúng ta sẽ chẳng có ý
nghĩa gì hết."
"Tôi đã nói rồi, thông tin chắc chắn chính xác!"
"..."
Hai người càng cãi càng hăng, Thẩm Loan ngồi sau bàn làm việc, mắt điếc tai
ngơ, cũng không bảo hai người dừng lại, cúi đầu liên tục xem di động, có lẽ là
phát hiện ra thứ gì đó rất thú vị, nên nụ cười trên môi cô càng lúc càng lớn.
"... Đủ rồi." Một lúc lâu sau, cuối cùng cô cũng mở miệng.
Hai người theo bản năng im lặng, ánh mắt đều nhìn vào cô, ý chỉ muốn một cái
phán xét công bằng.
Thẩm Loan: "Thật hay giả thì phải xem người đến hay là không đến. Bây giờ đã
có kết quả rồi..."
Nói xong, cô ấn gọi một dãy số, giây phút bắt đầu mở miệng nói chuyện ấy, nụ
cười thu lại, thay thế bằng vẻ lạnh lùng và khí thế sát phạt: "Tam Tử, anh chuẩn
bị xong chưa, bắt đầu hành động."
Hành động?
Hành động cái gì cơ?
Lục Thâm còn đang thắc mắc.
Nhưng mà giọng nói của người phụ nữ kia... Tại sao nghe có vẻ hơi quen nhỉ?
Là ai?
"Nghe đủ chưa?" Một giọng nói trầm thấp rắn rỏi từ sau lưng truyền đến.
Lục Thâm bỗng nhiên giật mình, tay chân theo bản năng nhanh chóng ra chiêu
công kích.
Tam Tử không ngờ phản ứng của người này rất nhanh nhẹn, thân thủ vậy mà
cũng không tồi, kết quả không kịp né tránh chính là ăn ngay một đấm vào bụng.
Anh ta ngồi dậy, chậm rãi ngước mắt lên, nhìn về phía Lục Thâm, ánh mắt lập
tức lóe lên sự hưng phấn: "Không bắt sai người, chính là mày!"
Nói xong, các đòn đánh cứ thế mà tuôn ra, mỗi chiêu thức đều rất mạnh mẽ
hung hãn.
Lục Thâm chịu huấn luyện nhiều năm, đã không phải con mèo ốm năm đó nữa,
ngày thường rèn luyện đều là chân thật.
Đối phương tàn nhẫn, anh ta cũng không thua kém, từng cú đá đều rất mạnh mẽ,
mỗi cú đánh đều trúng mục tiêu.
Hai người liền vật lộn với nhau ngay tại hành lang.
Cách một ván cửa, Nhị Tử nghe thấy âm thanh, lập tức ra ngoài chi viện, hai
chọi một, Lục Thâm bắt đầu cảm thấy khó khăn.
Đầu gối ăn một cú đá, anh ta ngã sấp về phía trước, đồng thời cũng nhanh
chóng lấy ra một thứ trông như bật lửa từ trong túi quần ra ngoài.
"Anh ta muốn truyền tín hiệu, mau cướp lấy thứ trong tay anh ta!" Thẩm Loan
lạnh lùng mở miệng.
Nhị Tử và Tam Tử ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, sốt sắng lao thân
tiến lên cướp.
Lục Thâm cắn răng, còn chưa kịp ấn cái nút kim loại xuống đã bị bắt được, anh
ta hung hăng ngước mắt lên, nhìn về phía người phụ nữ vừa nói chuyện, giây
tiếp theo, lập tức ngơ ngác sững sờ tại chỗ, ngay cả phản kháng cũng quên mất,
chỉ có thể hình dung bằng một câu đó là "há hốc mồm".
"Thẩm Loan?! Tại sao lại là cô?!"
Người phụ nữ đi đến trước mặt anh ta, ngồi xổm xuống, khiến cho tầm mắt của
hai người đối diện với nhau: "Lâu rồi không gặp, tiểu Thất gia."
Lục Thâm nhắm mắt rồi mở, lại nhắm mắt, lại mở, lặp lại vài lần, rốt cuộc mới
xác định chính mình không bị hoa mắt, người phụ nữ trước mặt này thật sự là
Thẩm Loan, chính là con "Hồ ly tinh" đã từng mê hoặc Lục ca, cướp đi sự cưng
chiều của anh ta, còn hại anh ta bị phạt hít đất!
"Sao cô lại ở Kinh Bình?!"
Người phụ nữ mỉm cười, hỏi lại: "Tại sao tôi không thể ở Kinh Bình chứ?"