"Chào mừng hai vị."
"Chị Đàm?" Người nói là người xuống xe trước.
Lệ Hiểu Đàm vừa nghe giọng đã biết là vị đã đặt chỗ ở trong điện thoại đó,
không cần nhiều lời, một vị khác chính là khách quý mà hôm nay phải chiêu đãi
cho tốt.
"Cái gì mà chị Đàm với chả chị Đàm, cậu Nghiêm đừng có mà làm tôi giảm thọ
nhé, gọi là A Đàm đi. Vậy..." Ánh mắt nhìn phía thẳng cạnh, môi đỏ khẽ nhếch:
"Vị tiên sinh này xưng hô như thế nào?"
"À, đây là anh họ của tôi, chị gọi là cậu hai."
"Cậu hai đại giá quang lâm, tiểu điếm thật là vinh hạnh, mời ngài vào trong..."
Cô ta nghiêng người, nhừơng ra một con đường.
Người đàn ông nâng bước đi qua, ánh mắt không thèm dừng lại.
Từ đầu tới đuôi, không nói nửa câu.
Chậc...
Đôi mắt xinh đẹp của Lệ Hiểu Đàm nhìn bóng lưng xa dần của người đàn ông,
vẻ mặt khẽ động: Còn rất cứng.
Bước vào bên trong, trên sân khấu đã có dàn nhạc diễn tấu, ca sĩ chính trẻ trung
xinh đẹp với giọng hát ngọt ngào, chỉ là đại sảnh trống rỗng không có những
người khách khác, khó tránh khỏi mất bầu không khí.
Hộp đêm, phải là một nơi "náo nhiệt" bây giờ làm như vậy, ngược lại có chút
chẳng ra cái gì cả.
Nghiêm Tuấn Sâm nhìn chính mình tự tay an bài hết thảy, không những chưa
phát giác ra quái dị, ngược lại càng xem càng vừa lòng: "Anh, anh ở nước ngoài
nhiều năm như vậy, hoan nghênh trở về."
Người đàn ông hơi hơi gật đầu, nói tiếng cảm ơn, không nói lời thừa.
Nghiêm Tuấn Sâm lại giống như chó săn ngửi thấy mùi thịt, ánh mắt hơi sáng
lên, càng thêm hăng hái: "Theo em, vẫn là thành phố này của chúng ta tốt, đất
trời nơi đâu cũng phồn hoa, ví dụ như cửa hàng này, có tiếng kinh doanh phát
đạt ở trong giới, em phải mất rất nhiều công sức mới đặt bao hết được!"
Gã ta luyên thuyên không dừng, mà người đàn ông bên cạnh đã sớm không còn
kiên nhẫn lắng nghe, lập tức đi đến một cái ghế dài, nhìn mặt bàn trống không,
nhíu mày theo bản năng.
Nghiêm Tuấn Sam nháy mắt đã hiểu, lập tức gọi phục vụ đưa rượu lên, Petrus
có chút niên đại, đúng là bỏ vốn gốc.
"Anh, anh ngồi đi..." Gã ta tự tay mở nút chai, chỉ nghe bùng một tiếng, mùi
rượu thơm khắp nơi: "Ngày mai là sinh nhật lần thứ 50 của bác..."
Người đàn ông chuyển mắt, vẻ mặt lạnh lùng làm người ta khó hình dung ra
cảm xúc chân thật: "Cho nên?"
Nghiêm Tuấn Sâm cắn răng: "Không gạt anh, năm nay chi thứ của chúng em...
không nhận đươc thiệp mời."
Người đàn ông không nói lời nào, trong mắt mang theo dò xét.
Sau một lúc lâu: "Nguyên nhân?"
Ánh mắt Nghiêm Tuấn Sâm lóe lên, vừa nhìn đã biết là chột dạ: "Em... Anh mới
về nước, có một số chuyện có lẽ không hiểu lắm..."
"Cậu nói, tôi nghe, nghe xong là hiểu."
"..."
"Xem ra chuyến này là tôi đến nhầm rồi, bây giờ sửa lại cũng chưa muộn." Nói
xong liền đứng dậy.
"A! Anh --- đừng đi, anh ngồi xuống, em nói là được!"
Người đàn ông ngồi lại xuống.
"Chỉ là... Kinh phí của dự án chung cư Kinh Hồng cao hơn thực tế 20 triệu, em
đã quên báo cáo..."
"Đã quên" chỉ là lấp liếm, nói trắng ra là cái khoản 20 triệu tiền dự án nhiều ra
này đã bị gã ta nuốt xuống.
Nhà họ Nghiêm không thiếu chút tiền ấy, con quái vật lớn bất động sản Hối Hải
này cũng không thiếu chút phế liệu thùa thãi này, nhưng hành vi của Nghiêm
Tuấn Sâm căn bản không khác gì "phản bội".
Mà Nghiêm Khác lại ghét nhất cái loại hành vi sâu mọt này, dưới cơn giận dữ
đã chán ghét vứt bỏ cả dòng liên quan đến Nghiêm Tuấn Sâm.
Lần sinh nhật thứ 50 này của Nghiêm Khác, bọn họ chờ mãi chờ mãi cũng
không nhận được thiệp mời mới biết rằng chuyện nghiêm trọng. Muốn khắc
phục nhưng lại không có giải pháp, bây giờ mới trằn trọc chuyển ý định sang
Nghiêm Tri Phản vừa mới về nước không lâu.
Nói về Nghiêm Tri Phản này, thật ra Nghiêm Tuấn Sâm cũng không thân.
Đừng nhìn lời nói của gã ta có vẻ rất quen thuộc, cảm giác như hai người là anh
em lớn lên cùng nhau, nhưng thực tế gã ta cũng chỉ mới gặp anh ta được hai lần,
đây là lần thứ hai.
Ba năm trước, Nghiêm Khác đột nhiên mang về một đôi mẹ con, không nhắc
đến thân phận của người phụ nữ, lại tuyên bố thẳng sự tồn tại của đứa con riêng.